Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1396: Hàn Ngưu Chủy.

.Sáng sớm hôm sau!
.- Đừng lộn xộn!
.Nguyên Mẫu Đơn đang ngủ ngon, đột nhiên thấy ngực một trận tê dại, theo bản năng vỗ nhẹ vào bàn tay đang tác quái trước ngực, lại mở mắt ra, cặp mắt long lanh xấu hổ nhìn Hàn Nghệ, trách mắng: - Náo loạn cả đêm, còn chưa đủ sao?
.- Chưa đủ.
.Hàn Nghệ vẻ mặt oán trách nói: - Tối qua chỉ có thể xem như là mới giải khát thôi. Mẫu Đơn, nàng có biết phu quân ta nửa năm nay sống như thế nào không, nàng và Vô Y cùng lúc mang thai, tata chịu đựng đến sắp nội thương luôn rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn xì lên một tiếng: - Trong đầu chàng sao lúc nào cũng chỉ toàn mấy chuyện hạ lưu xấu xa này không vậy.
.Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Cái gì mà hạ lưu xấu xa, đây là chuyện thiêng liêng, con gái chúng ta chính là nhờ vậy mà sinh ra đó.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe mà vừa tức vừa buồn cười, cũng không thể nào phản bác lại, đâu thể nào lại nói con gái mình là được sinh ra dưới sự hạ lưu được chứ, nói: - Con người chàng đã làm cha rồi, sao mà da mặt vẫn còn dày như vậy chứ.
.- Không có cách nào vì trời sinh ra vậy rồi. Hàn Nghệ cười hi hi, tay thì vẫn không ngừng vuốt ve, nói: - Phu nhân, chỗ này của nàng hình như to hơn chút rồi.
.- Cái gì--- !
.Lời vừa nói xong, Nguyên Mẫu Đơn mới phản ứng lại, lập tức mặt đỏ cả lên, nói: - Chàng nghiêm túc một chút được không vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Ta đang rất nghiêm túc mà, lẽ nào nàng không cảm thấy vậy sao?
.- Ta----!
.Nguyên Mẫu Đơn nói không lại hắn: - Mặc kệ chàng, ta đi xem con gái.
.Nói rồi, nàng làm bộ sắp ngồi dậy, Hàn nghệ vội ôm chặt lấy nàng, nói: - Đợi----đợi lát nữa rồi đi, ta----! Hai mắt hắn phát sáng, lại bắt đầu giở trò, nhẹ nhàng mân mê cặp núi đôi to lớn kia.
.Nguyên Mẫu Đơn cả người run rẩy, Hàn Nghệ kiềm nén hơn nửa năm, nàng cũng như vậy a, bị Hàn Nghệ khiêu khích mà khẽ thở dốc, hơi giãy dụa nói: - Chàng đừng quậy nữa, mau buông ta ra.
.- Ta còn chưa có bắt đầu phóng đãng mà. Hàn Nghệ cười điên cuồng, lật dậy liền đè Nguyên Mẫu Đơn xuống, hai mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, không tự chủ được đưa tay ra, nhẹ nhè vuốt ve khuôn mặt của nàng, dịu dàng nói: - Mẫu Đơn, ta yêu nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe xong mặt lộ vẻ cảm động, chỉ vì câu nói này mà việc hạ lưu này cũng lập tức trở nên thiêng liêng, tình hình hoàn toàn đã thay đổi, cánh tay ngọc nhẹ nhàng quấn lấy cổ của hắn, khẽ nói: - Phu quân.
.Nếu nói tối qua là sinh lý chiếm chủ động, thì hôm nay là sự yêu thương chiếm chủ động nhiều hơn.
.Mây mưa một phen xong, Hàn Nghệ lại vuốt ve Nguyên Mẫu Đơn hồi lâu mới có thể xuống giường, nhưng Nguyên Mẫu Đơn lại mệt đến không dậy nổi, lười biếng nằm lỳ trên giường.
.Hàn Nghệ cảm thấy vô cùng kiêu hãnh, lại hôn lên má của Nguyên Mẫu Đơn một cái, nói: - Mẫu Đơn, ta đi gặp đại bá bọn họ trước.
.Nguyên Mẫu Đơn khua tay nói: - Đi mau, đi mau.
.Hàn Nghệ cười ha hả, bước ra cửa.
.Gâu gâu gâu.. !
.Vừa đến trong khuôn viên, liền nhìn thấy ba bốn con chó to cứ hướng về phía hắn mà sủa ầm lên.
.- Chết tiệt!
.Hàn Nghệ sợ hãi nhảy lùi về sau, ngẩng đầu nhìn, thấy Nguyên Ưng vẻ mặt vô sỉ đang nhìn hắn, hắn chỉ vào Nguyên Ưng nói: - Đcm! Ông còn dám xuất hiện, ông lừa ta thật thê thảm a!
.Nguyên Ưng nói: - Hừ, tiểu tử nhà ngươi còn dám đứng trước mặt ta kêu la, ngươi có còn lương tâm không, rõ ràng biết muội muội ta mang thai, còn lang thang ở bên ngoài, nếu không phải nể tình muội ta, ta thật sự muốn thả chó ra cắn chết ngươi.
.Vừa nói tay ông ta vừa hơi buông lỏng, ba bốn con chó to lập tức ra vẻ muốn xông đến.
.- Ông--- ông--- ông đợi đó cho ta, ta đi hỏi thăm đại bá bọn họ xong, đợi lát nữa sẽ đến tìm ông tính sổ sau.
.Hàn Nghệ vừa bỏ chạy vừa kêu lên.
.Vốn dĩ Hàn Nghệ có rất nhiều chuyện muốn cùng bàn bạc với Nguyên Hi bọn họ, dù sao Tây Bắc, Thổ Dục Hồn đều có sự thay đổi lớn, nhưng vì bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng được gặp Tiêu Vô Y, do đó hắn chỉ đến gặp Nguyên Hi, Nguyên Lạc bọn họ một chút, sau đó lại đến nói với Nguyên Mẫu Đơn một tiếng, liền vội vàng chạy về Tiêu phủ, Tiểu Dã không có vội đi Tiêu phủ, mà là chạy đến Ngõ Bắc.
.Tiêu phủ.
.- Haiz, tiểu tổ tông cuối cùng cũng ngủ rồi!
.Lúc này mới vừa sáng sớm thôi, Tiêu Vô Y đã vẻ mặt đầy mệt mỏi trở về phòng, mệt mỏi ngã xuống giường, đột nhiên đôi môi gợi cảm nhếch lên, lộ vẻ tủi thân.- Đều tại tên lừa gạt đó, còn nói sẽ cùng ta đối diện, kết quả con trai cũng sinh cho hắn rồi, hắn thì lại không thấy đâu hết. Hàn Nghệ chết tiệt, Hàn Nghệ thối tha, nếu như chàng còn không quay về, ta quyết không tha thứ chàng nữa.
.Nàng còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy ngoài cửa có người nói: - Nếu như Hàn nghệ lập tức xuất hiện trước mặt nàng, nàng có thể tha thứ cho hắn không.
.Tiêu Vô Y bất giác nói: - Nếu như chàng ấy lập tức xuất hiện, ta sẽ tha thứ chàng ấy.
.Nói xong, nàng lặng im, ngơ ngác nhìn ra cửa, hốc mắt đã hơi ướt át, nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bước vào, vẻ mặt vẫn là lưu manh như vậy.
.- À ừm nói thì phải giữ lời đó ! Hàn Nghệ vừa lau mồ hồi, vừa nói.
.- Tên khốn khiếp chàng.
.Tiêu Vô Y tức giận mắng một câu, đứng dậy bước về phía Hàn Nghệ, nước mắt lăn dài xuống.
.- Này này này, nàng muốn làm!
.Chữ cuối còn chưa nói ra, Tiêu Vô Y đột nhiên lao vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, khóc lóc nói: - Tên khốn khiếp chàng cuối cùng cũng trở về rồi, chàng có biết không, ta sợ là sẽ không còn được gặp chàng nữa.
.Hàn Nghệ thở phào một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hít mùi hương thoang thoảng trên người nàng, chỉ cảm thấy thân hình nàng không thay đổi nhiều, chỉ có hơi đẫy đà hơn so với trước đây, hai đầu lông mày nay lộ ra dáng của một phụ nữ có chồng, càng thêm quyến rũ, hắn vỗ vỗ vào lưng nàng, nói: - Ôn rồi, ổn rồi, phu quân ta chỉ là đi chủ trì công đạo, chỉ là sau đó lại đi Tây Bắc một chuyến, mất thêm một khoảng thời gian, sao có thể không gặp ta được. Còn nữa, ta là phu quân, nàng đừng có hở ra là khốn kiếp này nọ.
.Tiêu Vô Y nghe thấy vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt rưng rưng nói: - Chàng---- tên không có lương tâm này, ai đã nói chàng chứ, chàng tinh quái như thế, chỉ có chàng đi hại người ta, ai hại chàng được chứ.
.Nhưng nàng nói vậy là sai rồi, trên đời này còn có một người tên là Lộc Đông Tán! Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Vậy người nàng nói là ai?
.- Ta a!
.Tiêu Vô Y uất ức nói: - Chàng có biết, sinh con đau như thế nào không, từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ trải qua đau đớn như thế, lúc đó ta tưởng rằng mình sắp chết rồi.
.Chết! Biểu lộ sai rồi! Hàn Nghệ đầu đầy mồ hôi, nói: - Đúng đúng đúng, ta nên sớm trở về mới phải, ta có lỗi với nàng.
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng đến thì có ích gì, chàng cũng không thể giúp ta sinh.
.- ! Hàn Nghệ có chút hồ đồ, nói: - Ý của nàng là?
.Tiêu Vô Y chột dạ nhìn hắn một cái, nói: - Ta---- ta không muốn sinh nữa.
.- Là chuyện này a!
.Hàn Nghệ nói: - Không sinh, không sinh, nàng không muốn sinh, vậy chúng ta không sinh nữa.
.Tiêu Vô Y ngạc nhiên nói: - Thật sao?
.- Đương nhiên.
.Hàn Nghệ hai tay ôm chặt lấy nàng, cười nói: - Không có gì quan trọng hơn nàng cả, nếu như lúc đó ta có mặt, có thể ta cũng sẽ không muốn nàng sinh thêm nữa.
.Tiêu Vô Y lập tức chuyển sang vui mừng, nói: - Ta biết mà, ta biết chàng sẽ không nói giống như cha ta đâu.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên nói: - Chuyện này thì có liên quan gì đến cha vợ.
.Tiêu Vô Y nói: - Lúc trước ta cũng nói với cha về vấn đề này, thế nhưng cha lại còn giáo huấn ta một trận, còn không cho phép ta nói với chàng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu như ta mà giống như cha vợ, chúng ta há có thể là vợ chồng. Được rồi, được rồi, tất cả đều đã qua rồi, gia đình chúng ta nay đã được đoàn viên rồi, kế tiếp chúng ta nên cố gắng hưởng thụ.
.Tiêu Vô Y nghe vậy nhưng lại buồn bực nói: - Thế nhưng hưởng thụ không nổi.
.- À?
.- Chàng không biết con trai chàng bướng bỉnh cỡ nào đâu, vừa mới ra đời nửa tháng, lúc nào cũng đòi ta bế, nếu như đổi tay người khác một cái là nó khóc muốn vỡ nhà luôn, ta đến đi nhà xí cũng như là đi đánh trận vậy, phải chạy thật nhanh, sắp giày vò ta điên mất rồi. Nửa tháng sau cũng coi như là có thể đổi tay rồi, thế nhưng lúc chúng ta ngủ, nó cứ không chịu ngủ còn đòi chúng ta phải dỗ nó, nói chuyện với nó, nó mới không khóc, lúc chúng ta không ngủ thì nó lại ngủ khò khò, hơn nữa còn phải ngủ trên cái nôi chính tay chàng làm, may mà có nhị thẩm bọn họ, nếu như chỉ có hai người chúng ta, chắc chúng ta sẽ bị nó giày vò muốn điên mất.
.Nguyên Mẫu Đơn trừ những lúc ngủ là giao cho vú nuôi ra, phần lớn đều kiên trì tự cho bú, nhưng Tiêu Vô Y thì chỉ cho bú nửa tháng, nửa tháng đó là không có cách nào thay người khác được, vừa mới có thể đổi tay, nàng liền cho bú ít lại, đợi qua tháng ở cữ, trên cơ bản là không cho bú sữa nữa, toàn bộ đều do vú nuôi phụ trách, đến nay đứa trẻ đã sắp tròn hai tháng rồi, nàng cũng đã sớm cai sữa rồi.
.- Thật hay giả đó?
.- Sau này chàng đi mà giữ.
.- !
.Hàn Nghệ đến bế còn không dám bế, lấy gì mà giữ, hắn nhìn xung quanh, nói: - Con trai ta giờ đang ở đâu?
.- Lúc nãy ta và nhị thẩm dùng mọi cách mới có thể dỗ nó ngủ được, chàng đừng quấy rầy nó, nếu như tỉnh dậy thì chàng giữ.
.Nói đến phần sau, trong mắt Tiêu Vô Y còn hiện lên vẻ hơi sợ hãi.
.Hàn Nghệ nghe vậy cũng cảm thấy có chút sợ hãi, hắn chưa giữ trẻ con bao giờ, hôm qua nhìn thấy con gái rất ngoan ngoãn a, sao mà đến bên đây lại thay đổi lớn thế này, hắn cười ha ha nói: - Ta bây giờ phải ở bên nàng, ở trong lòng ta nàng mãi mãi ở vị trí thứ nhất, con trai thứ hai.
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, cứ như nói, chút tâm tư đó của chàng, sao có thể qua mắt nữ hiệp ta. đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, nói: - Đúng rồi, ta đã đặt tên cho tiểu tử đó, chàng thấy được không?
.Tiểu tử đó? Hàn Nghệ vã mồ hôi lạnh, lại hỏi: - Cái này không phải do người làm cha là ta làm sao?
.Tiêu Vô Y nói: - Vốn dĩ đúng là vậy, nhưng chàng không có đọc qua sách gì, đặt tên chắc chắn cũng chỉ là A Ngưu, A Tam A Tứ gì đó.
.- Ai nói vậy?
.- Những người không đọc qua sách đều đặt như vậy a! Tiêu Vô Y lại nói: - Có điều ta tôn trọng chàng, tên sẽ do ta đặt, còn chàng quyết định.
.Hàn Nghệ đúng thật cũng ngại nói bản thân mình từng đọc sách, nói: - Vậy nàng nói thử xem xem.
.- Hàn Hàn! Hàn trong hàn đông (nghĩa là lạnh).
.- Hàn Hàn! Hàn Nghệ thoáng gật đầu, kinh ngạc, thôi đi, nàng là người mê sách Hàn Hàn xuyên không đến chắc, nói: - Tại sao lại gọi là Hàn Hàn?
.Tiêu Vô Y nói: - Bởi vì ta tên Vô Y, Vô Y thì sẽ sinh hàn (không có quần áo thì sẽ bị lạnh), có phải rất có ý cảnh, hơn nữa, cũng đồng âm tên của Tiêu Hiểu a, Tiêu Hiểu, Hàn Hàn, có phải rất thú vị không?
.- Thú vị?
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, thì ra nàng ấy lấy việc đặt tên là niềm vui.
.Tiêu Vô Y nghiêm túc nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: - Chàng không vừa ý sao? Lúc trước ta đặt tên giúp Vô Nguyệt, Độc Cô đại thúc vô cùng hài lòng đó nha.
.Kỳ thật tên là gì, Hàn Nghệ cũng không quan trọng, nhưng vấn đề là Hàn Hàn cái tên này nghe cũng thật kỳ quặc, nói: - Không phải không hay, chỉ là----!
.- Chỉ là cái gì?
.- Chỉ là lúc xưa khi ta ở Dương Châu, khi ra ngoài làm việc, vào một dịp tình cờ, quen biết một tên ăn mày, y cũng tên là Hàn Hàn, chúng ta lúc đó là đồng bệnh tương lân, còn tâm sự kể khổ với nhau, nói mấy người họ Hàn chúng ta xui xẻo như thế đó.
.Hàn Nghệ bịa chuyện nói.
.- Ăn mày?
.- Đúng a! Tuy nói rằng trên đời này người cùng họ cùng tên rất nhiều, nhưng điều này làm cho ta cảm thấy có gì đó quái lạ.
.- Chàng không có gạt ta?
.- Ta gạt nàng cái này làm gì, cái tên mà thôi, nàng đặt tên khác đi.
.- Ta vẫn cảm thấy cái tên này hay! Tiêu Vô Y than thở một tiếng rồi nói: - Có điều cha ta còn nhờ Lý Thái Sử đặt giúp con trai chúng ta một cái tên.
.Thần Côn Lý Thuần Phong? Hàn Nghệ nói: - Tên gì?
.Hàn Huyền Tẫn. Huyền trong Huyền Đạo, ngưu chủy Tẫn.
.Ngưu Chủy? Hàn Ngưu Chủy? Hàn Nghệ lờ mờ nói, cái tên này ai đặt vậy, thật là quá tài hoa rồi.
.Tiêu Vô Y nói: - Cái gì Hàn Ngưu Chủy, ta nói là chữ Tẫn là do chữ Ngưu và Chủy hợp thành, ngưu trong ngưu thủy, chủy trong chủy thủ.
.Chữ này Hàn Nghệ vẫn cảm thấy rất xa lạ, ít nhất không có ai lấy chữ này để đặt tên, vì thế nói:
.- Bên trong có huyền cơ gì hay sao?
.Tiêu Vô Y nói: - Ta không rõ lắm, Lý Thái sử nói lúc đầu nhìn tướng mạo và khí chất chàng không hợp, vận mệnh cũng trôi nổi khó định, khó nắm bắt, giống như lục bình trôi nổi vậy. Mà trong Đạo Đức kinh, có câu nói thế này, Cốc thần bất tử, gọi là Huyền Tẫn. Cổng của Huyền Tẫn, gọi là gốc rễ của đất trời, nửa câu sau có nghĩa là, sản môn âm dương huyền diệu, đây là cội nguồn của đất trời. Lý Thái sử hi vọng sự ra đời của con trai chúng ta có thể khiến cho chàng hình thành gốc rễ dưới đất trời này, chỉ khi có gốc rễ, mới có thể tiếp tục phát triển, sẽ có sự trợ giúp lớn lao đối với vận mệnh của chàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận