Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 678.1: Dọa đến người của mình rồi

.- Thúc thúc nói quá lời rồi, mạng của cháu họ là do thúc giành lại từ tay cường đạo.
.Nguyên Triết cười nhạt một tiếng, lại nói:
.- Hơn nữa cháu họ vẫn chưa khiêm nhường, cũng là dốc hết sức ứng phó, chẳng qua tài nghệ không sánh bằng người ta thôi, thực tế trên phương diện làm ăn cháu họ không là đối thủ của Hàn Nghệ.
.- Thật ra ngươi làm không tệ, nhưng không cách nào, Hàn Nghệ là muội phu (em rể) mà ta nhận định, sao lại là người tầm thường được.
.Nguyên Ưng vui vẻ ha ha cười to.
.Lời này nói cũng không sai, Hàn Nghệ không nói tiếng nào làm ra chút kỹ thuật đen, hơn nữa còn phát huy hết ưu điểm của kỹ thuật một cách hoàn hảo triệt để, Nguyên Triết căn bản không biết nên ứng phó thế nào.
.Nguyên Triết ngập ngừng hai lần, mới nói:
.- Nhưng thúc thúc, chúng ta làm như vậy có phải không công bằng với cô cô rồi không, nếu cô cô biết mọi thứ do thúc và cháu bày mưu tính kế, cô cô nhất định sẽ rất giận đấy.
.- Ngươi điên rồi! Chuyện này đương nhiên không được để tiểu muội biết, muội ấy sẽ giết ta mất.
.Sắc mặt Nguyên Ưng căng cứng, trừng mặt nhìn Nguyên Triết một cái, căn dặn:
.- Nhớ kỹ không được để tiểu muội biết chuyện, nếu không ngươi chính là đang mưu sát ta.
.Nguyên Triết ngượng ngùng gật đầu.
.Nguyên Ưng lại thở dài một hơi, bảo:
.- Nếu tiểu muội là cô bé Vô Y thì thúc cũng không cần phải tốn công như vậy, vấn đề là tính tình của tiểu muội quá yên lặng bình tĩnh, muội ấy luôn lấy đại cục làm trọng, mặc kệ là chuyện công hay chuyện tư, không giống ta chút nào. Nếu ta không đứng ra, phỏng chừng muội ấy sẽ cô đơn cả đời mất, nhưng ta biết muội ấy nhất định là thích Hàn Nghệ rồi, cho nên bất luận thế nào, ta cũng sẽ tác hợp hôn sự này, quyết không để muội ấy cô đơn một mình suốt cả đời.
.Nguyên Triết gật gật đầu, nhưng trong lòng hơi cân nhắc, chẳng qua y biết chỉ cần là chuyện Nguyên Ưng nhận định rồi thì gần như không ai có thể thay đổi, càng kinh khủng hơn là Nguyên Ưng là hạng người có thể dùng bất kỳ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, nói:
.- Nhưng bây giờ Nguyên gia ta bị Hàn Nghệ đàn áp đến không ngẩng nổi đầu, nếu không có cách áp chế Hàn Nghệ thì e là kế hoạch của thúc thúc không thúc thúc không thể thực hiện.
.Nguyên Ưng ha hả cười nói:
.- Nguyên Triết, ngươi nói xem ngươi và nó ai thông minh hơn?
.Lúc nói chuyện, ông ta chỉ về phía một con báo đốm.
.Nguyên Triết nhất thời thấy xấu hổ, câu hỏi như vậy sao mà trả lời?
.Nguyên Ưng ha ha cười nói:
.- Thúc thúc không phải đang sỉ nhục cháu, cháu đương nhiên thông minh hơn nó rồi, nhưng cháu dám đi vào đây không? Dám đánh một trận với nó không? Tên tiểu tử Hàn Nghệ thông minh thật, nếu nói làm ăn buôn bán, ta xem trên thế gian này không ai sánh bằng hắn, nhưng sự thông minh phải xây dựng trên cơ sở thực lực đấy, Hàn Nghệ chẳng qua nhìn có vẻ lớn mạnh, nhưng thực lực cứng của hắn non yếu lắm, có thể nói là miệng cọp gan thỏ. Chỉ cần tìm đúng nhược điểm của hắn, thì hắn không chịu được một đòn.
.Nguyên Triết sửng sốt, hỏi:
.- Vậy không biết thúc thúc định khi nào hành động?
.Nguyên Ưng nói:
.- Không vội không vội, tên tiểu tử Hàn Nghệ lần này dũng mãnh vậy, hầu như không xem triều đình là gì, ta nghĩ hắn nhất định là có mục đích riêng, đợi sau khi hắn và triều đình hòa giải, ta sẽ đi tìm hắn nói chuyện.
.Lúc hai người nói chuyện thì đột nhiên nghe bên ngoài có người nói:
.- Chào Mẫu Đơn tỷ.
.Nguyên Ưng kinh ngạc, đột nhiên chỉ vào Nguyên Triết nói:
.- Ngươi xem ngươi, tên tiểu tử ngươi đã làm chuyện tốt lành gì, mặt của Nguyên gia ta bị ngươi làm mất hết rồi, lúc trước ai hứa sẽ làm cho ngõ Bắc sụp đổ, còn đuổi muội ta xuống, bây giờ thì liên lụy ta giải quyết hậu quả dùm ngươi, đúng là buồn cười.
.Nguyên Triết hoang mang nhìn Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng cứ nháy mắt liên tục.
.Nguyên Triết đột nhiên phản ứng, nói:
.- Vâng, thúc thúc giáo huấn đúng lắm, đây là lỗi của cháu.
.- Chuyện này không liên quan đến Nguyên Triết.
.Chỉ thấy Nguyên Mẫu Đơn đi đến, nói:
.- Ca, chuyện này không thể trách Nguyên Triết, thật ra Hàn Nghệ sớm đã đề phòng Nguyên gia ta rồi, sớm muộn gì Nguyên gia ta cũng sẽ tranh cao thấp với ngõ Bắc.
.- Tiểu muội?
.Nguyên Ưng cả kinh nói:
.- Sao muội lại đến đây?
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Muội sang đây xem thử.
.Nguyên Triết thầm nghĩ, bản lĩnh giả vờ giả vịt của thúc thúc đúng là tuyệt diệu, cô cô sao là đối thủ của thúc ấy.
.Nguyên Ưng hừ một tiếng, khua tay nói với Nguyên Triết:
.- Đi ra đi ra, bây giờ thấy ngươi thì ta thấy phiền.
.- Vâng!
.Nguyên Triết hơi cuối đầu, lại gật đầu thị ý với Nguyên Mẫu Đơn, sau đó đi ra ngoài.
.Nguyên Mẫu Đơn đi tới, nói:
.- Ca, đại bá để huynh xử lý việc này như thế nào?
.- À? Không có, muội nghe ai nói đó a!
.Nguyên Ưng cứ lắc đầu nói.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Ban nãy muội rõ ràng nghe thấy huynh nói giúp Nguyên Triết giải quyết gì mà.
.Nguyên Ưng gãi đầu, thở dài:
.- Tiểu muội, muội biết quy tắc của Nguyên gia ta đấy, có chút chuyện không thể nói với muội được.
.Giữa mày Nguyên Mẫu Đơn lộ vẻ lo âu, nàng quá hiểu đại ca của nàng, là hạng người sành ăn uống chơi tán gái, ngoài ra, chính là vũ lực sâu không thấy đáy, nếu bên nghị hội để Nguyên Ưng xử lý việc này, e là sẽ không còn là sự tranh giành trên thương trường nữa, đương nhiên, cầng không thể để Nguyên Ưng đi đối phó với Hàn Nghệ, sợ là sẽ dùng thủ đoạn đen tối.
.Nhưng cũng như lời Nguyên Ưng nói, Nguyên Mẫu Đơn là người phụ nữ vô cùng tuân thủ quy tắc, nhất là quy tắc của gia tộc, vì thế nàng cũng không hỏi nhiều.
.Sau khi chợ đêm dành được thành công to lớn, ngõ Bắc thừa dịp khí thế đang mạnh, tiếp tục tăng cường đàn áp hai chợ, lớn thì kể ngõ Bắc và hai chợ, nhỏ thì kể sự cạnh tranh của các tiệm cùng ngành, cái cân thắng lợi đang nghiêng dần về ngõ Bắc.
.Mà thương nhân Tây Vực thì trở thành cây cỏ cứu mạng cuối cùng của hai chợ.
.Nhưng theo thời gian thương nhân Tây Vực càng đến gần Trường An, thì càng nhiều tin tức xấu từ phía Tây truyền đến, chuyện Hàn Nghệ quyên góp chén trà đã dần lộ ra. Không những thế, hàng hóa có dấu ấn ngõ Bắc cứ như mạng nhện tung ra, tràn ngập trên các con đường đi đến Trường An, thậm chí là bến tàu, khí thế như lũ.
.Sau khi được tám trăm quan tạo thế, cứng ngạnh tạo ra khí thế của năm ngàn quan.
.Đương nhiên Hàn Nghệ không nói mình là người quyên góp, hắn tuyên bố mình làm ra hàng hóa trị giá năm nghìn quan, không những tặng cho trạm dừng chân, ngoài ra còn có một ít nhà trọ quán trà, hắn đều có tặng, yêu cầu nắm được mỗi một ngoại thương. Điều này lập tức được chứng thực, kỳ thực cũng chỉ hai trăm quan, nhưng chuyện này ngươi không biết phải tra từ đâu, Hàn Nghệ muốn thổi phồng sao cũng được, mấu chốt chuyện này là khí thế bây giờ rất mạnh a!
.Thương nhân hai chợ nghe xong trong lòng run sợ, đây cũng quá độc à nha.
.Còn bọn Tiền Đại Phương thì tin lời Hàn Nghệ, trong lòng vô cùng cảm kích, đây mới là việc mà một lão đại nên làm, mượn tiền cho họ làm ăn, nhân nghĩa biết mấy a, cảm động đến khóc như mưa, Đậu Nghĩa, Cổ Phú Quý bọn họ đều tặng quà đến cho Hàn Nghệ, coi như báo đáp, bọn họ cảm thấy không nên để Hàn Nghệ gánh vác hết tất cả, mọi người đều là một phần tử của ngõ Bắc, ít nhiều gì cũng phải góp sức.
.Đây chẳng khác nào kết liễu cây cỏ cứu mạng cuối cùng trong lòng thương nhân hai chợ.
.Thắng bại đã định.
.Hành hội của hai chợ đã sụp đổ triệt để, Cố Ngôn Thương triệu tập người họp hành hội, kết quả nửa số người không tham gia. Mãi đến lúc này Cố Thương Ngôn mới hiểu thấu là đại thế đã qua. Mà bản thân Nguyên gia tự lo còn không xong.
.Vạn Quý Xuân bọn họ mưu hoạch vòng qua Hành hội, cũng vòng qua cả Nguyên gia, đi tìm Hàn Nghệ thương đàm, họ hy vọng Hàn Nghệ còn có thể như lần trước, có thể tha thứ cho họ, tiếp tục hợp tác với họ.
.Nhưng lần này Hàn Nghệ còn có thể đáp ứng bọn họ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận