Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1247: Tự mình hại mình!

.Văn hóa hương thân là văn hóa mà Hoa Hạ đã có từ thời xưa đến nay, nhưng cũng không phải thần thánh mà không thể xâm phạm được, sau khi Trung Quốc mới thành lập đã hoàn toàn xóa bỏ văn hóa hương thân này, vì vậy Hàn Nghệ biết, nếu muốn hoàn toàn xóa bỏ kiểu văn hóa hương thân này, vậy chỉ có một cách, chính là sử dụng thủ đoạn bạo lực.
.Nhưng dựa vào nền văn hóa, khoa học kỹ thuật, kinh tế cùng với tố chất của người dân hiện tại đều vẫn phải dựa vào văn hóa hương thân, cũng không có thứ gì có thể thay thế văn hóa hương thân, hoàng đế cũng vẫn cần giới hương thân trợ giúp mình thống trị quốc gia.
.Ngươi một mực muốn hành động theo cảm tính, như vậy chỉ đưa tới càng nhiều tiếng nói phản đối, tuyệt không không thể thành công, vì vậy Hàn Nghệ dùng cách dĩ hòa vi quý.
.Lý Trị cảm thấy hắn nói cũng có lý.
.Võ Mị Nương đột nhiên nói: - Nhưng cùng với cảnh sát hoàng gia không ngừng can thiệp vào tư pháp của các châu huyện, vấn đề này sau này vẫn sẽ liên tiếp xuất hiện, triều đình có lẽ phải nghĩ biện pháp tránh việc này.
.Nàng ta luôn đem vấn đề hướng về hương thân, vì trong giới hương thân bao gồm lượng lớn quý tộc, ngoài ra, văn hóa hương thân này xuất phát từ tư tưởng Nho giáo, mà trong tư tưởng Nho giáo không có một cơ sở nào ủng hộ Võ Mị Nương làm hoàng hậu, việc mà Võ Mị Nương làm là đi ngược lại với tư tưởng nho giáo. Với nàng ta mà nói, hương thân là thứ không đáng quan tâm, bởi vì nàng ta không hy vọng dĩ hòa vi quý, nhường nhịn cho yên chuyện gì cả, cơ hộ tốt như vậy, bắt buộc phải chèn ép những thân sĩ kia.
.- Hoàng hậu nói có lí a!
.Lý Trị gật gật đầu, mà Lý Trị suy nghĩ nhiều nhất là sự mâu thuẫn gữa Cục Dân An và hương thân, Cục Dân An là bên chủ động xuất kích, việc này trái với nguyên tắc dân không cáo, quan không để ý, lại nói với Hàn Nghệ: - Khanh phải nghĩ ra một biện pháp.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: - Bệ hạ, về hương pháp và quốc pháp, quan hệ giữa hai bên vốn dĩ đã vô cùng phức tạp, ủng hộ hỗ trợ lẫn nhau, nhưng lại mâu thuẫn lẫn nhau, không thể một đao cắt đứt. Thế nhưng một khi triều đình tham dự vào, lại muốn tìm kiếm sự thay đổi, như vậy rất có khả năng dẫn đến sự thay đổi mang tính quốc gia, tình hình không thể kiểm soát, mà sự tồn tại của hương pháp là do người dân dựa vào quuy luật cuộc sống mà hình thành, vì vậy muốn thay đổi điểm này chỉ có thể thay đổi theo cuộc sống đang thay đổi của bọn họ, không thể làm việc lỗ mãng, vì vậy thần kiến nghị với bệ hạ, vẫn để triều đình chịu trách nhiệm giám sát và thỏa ước, dần dần thay đổi những tập tục xấu còn tồn tại.
.Nếu như xóa bỏ là không thể, vậy thì chỉ có thể thay đổi nó.
.Võ Mị Nương hỏi: - Như vậy, luật chặt tay của hương Tín An có tính là tập tục xấu hay không?
.- Cái này tất nhiên tính!
.Hàn Nghệ liếc nhìn Võ Mị Nương, tất nhiên hắn biết Võ Mị Nương đang ám chỉ cho hắn, nói: - Nhưng nếu việc này do thần ra mặt, chỉ sợ sẽ bị người khác cho là tranh đấu giai cấp, vì vậy việc này sợ rằng vẫn phải do bệ hạ đích thân ra mặt.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Trẫm ra mặt? Trẫm ra mặt như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Tiến hành trừng phạt thần.
.Lý Trị, Võ Mị Nương đều cả kinh.
.- Khanh bảo trẫm tiến hành xử phạt khanh? Lý Trị dường như đang nghi ngờ thính giác của chính mình.
.- Đúng vậy.
.Hàn Nghệ vuốt cằm nói: - Dù cho thế nào, vi thần cũng là Hoàng gia đặc phái sứ, vậy mà lại làm tổn hại đến luật pháp, việc này theo lý nên trách phạt vi thần. Ngoài ra bệ hạ cũng nên khen thưởng các cảnh sát hoàng gia ở hương Tín An đã bảo vệ quốc pháp, cho cảnh sát hoàng gia sự ủng hộ nhất định. Đồng thời quy định trong hương không được lạm dụng tư hình, hương pháp chỉ dùng để an định địa phương, trợ giúp triều đình, triều đình có thể công nhận sự tồn tại của hương pháp, nhưng tuyệt đối không công nhận tư hình tồn tại trong hương pháp, vì tư hình thường đều là tổ tông truyền lại, nhưng thời đại ngày càng tiến bộ, rất nhiều hương pháp đều giữ lại tư tưởng u mê lạc hậu, dựa vào luật của tổ tông để quyết định chuyện của hiện tại, như vậy chỉ làm cho đất nước ngày càng trị trệ không ngừng, ngăn cản sự phát triển của đất nước, hơn nữa, có những người tâm tư không tốt cũng có thể mượn hương pháp để tư lợi, việc này với quốc gia mà nói, nhất định là lợi bất cập hại.
.Võ Mị Nương cười nói:
.- Khanh là bảo bệ hạ đem khanh ra để giết gà dọa khỉ.
.Hàn Nghệ nói: - Hoàng hậu thánh minh.
.Lý Trị suy nghĩ hồi lâu, nói: - Những gì khanh nói không phải không có lý, nhưng trước đó trẫm đã thể hiện không truy cứu nữa, sao hiện giờ lại phủ nhận.
.Hàn Nghệ nói: - Việc này rất đơn giản, để người khác vạch tội thần là được rồi.
.Lý Trị sửng sốt, thầm nghĩ, thì ra tiểu tử này cũng không thay đổi một chút nào, ngược lại càng lợi hại hơn rồi.
.Lần này thoạt nhìn, có vẻ như Hàn Nghệ đã thay đổi tính tình, nhưng thực ra ngày càng táo tợn hơn, trước kia hắn chỉ làm người khác bị thương, lần này làm hại ngay cả bản thân hắn luôn rồi.
.Tuy nhiên Lý Trị tán thành kiến nghị của Hàn Nghệ, hoàng đế còn không nắm quyền thưởng phạt vậy ai còn nghe theo hoàng đế, Lý Trị dù có cảm thấy bất mãn với việc này, cũng chỉ nhằm vào luật chặt tay kia, thứ nhất là như vậy có chút quá tàn bạo, thứ hai là hương thân có chút quá kiêu căng, công nhiên đem hương pháp ra khiêu chiến với pháp luật quốc gia, việc nên cho phép thì cho phép, nên trói buộc vẫn phải trói buộc.
.Trên điện Thái Cực.
.- Khởi bẩm thánh thượng, hôm qua thần nhận được một đơn kiện, buộc tội Hàn Thị lang làm tổn hại luật pháp, lén lút cấu kết, biết luật mà vẫn phạm luật.
.Lúc này triều hội vừa mới bắt đầu, Đại Lý Tự Khanh Tân Mậu Tương đã đứng ra đầu tiên, làm khó dễ Hàn Nghệ.
.Các đại thần này mới ngủ dậy không lâu, vẫn chưa hết buồn ngủ, nghe Tân Mậu Tương nói vậy liền sôi nổi lấy lại tinh thần, đây là chuyện gì a?
.Kỹ năng diễn xuất của Lý Trị cũng không kém, vẻ mặt kinh ngạc nói: - Lại có chuyện như vậy sao?
.Hàn Nghệ cũng đứng ra nói: - Bệ hạ, thần oan uổn a! Lại nói với Tân Mậu Tương: - Đại Lý Tự Khanh, ông đừng có ngậm máu phun người.
.Tân Mậu Tương nói: - Ta hỏi ngươi hai ngày trước, có phải ngươi từng đến huyện Kính Dương?
.Hàn Nghệ nói: - Đúng thì như thế nào?
.- Phải thì đúng rồi!
.Tân Mậu Tương lấy ra một đơn kiện, đem tất cả những gì Hàn Nghệ làm ở huyện Kính Dương ra công khai.
.Các đại thần sau khi nghe xong đều xì xào bàn tán, rất nhiều đại thần đều không biết chuyện này, nhưng hơn nửa đại thần đều cảm thấy như vậy không giống những gì Hàn Nghệ thường làm, Hàn Nghệ sao có thể đứng bên phía hương thân a.
.Tân Mậu Tương lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Thị lang, ta có nói sai nửa câu sao.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Quả thật chính xác.
.Lý Trị ho nhẹ một tiếng nói:
.- Về án của huyện Kính Dương, Hàn Nghệ đã bẩm rõ với trẫm, trẫm vẫn chưa cảm thấy hắn có sai sót gì, không biết Tân ái khanh có cách nhìn như thế nào với vấn đề này?
.Tân Mậu Tương nói: - Bệ hạ, nếu ai ai cũng có thể sử dụng hình phạt, vậy sự tồn tại của Đại Lý Tự có cần thiết nữa không? Những cảnh sát hoàng gia ở huyện Kính Dương không để ý hiểm nguy, bảo vệ luật pháp quốc gia, ngăn chặn tư hình, nhưng Hàn Thị lang lại làm tổn hại luật pháp, câu kết với các hương thân kia, bao che cho các hương thân kia, đồng thời yêu cầu cảnh sát hoàng gia làm như không thấy việc này, mà Hàn Thị lang lại kiêm nhiệm Hoàng gia đặc phái sứ, đây không phải biết luật vẫn phạm luật thì là gì chứ?
.Lư Thừa Khánh nghe vậy trong lòng buồn bực vô cùng, lúc đó Hứa Kính Tông cũng tán thành, sao Tân Mậu Tương lại nhảy ra rồi, ông ta tính cách trung hậu cảm thấy theo lý nên đứng ra nói giúp Hàn Nghệ mấy câu, dù sao tất cả mọi người cũng tán thành, nói: - Về việc này, chúng ta cũng đã từng bàn bạc qua, hương pháp của hương Tín An này là tổ tông lập nên, có từ triều Tần, mà hương dân nơi đó đều đồng ý, triều đình theo lý nên tôn trọng.
.- Lư Thượng thư, vẫn xin ông nói rõ chuyện này, tôn trọng gì cơ? Tân Mậu Tương trừng mắt nhìn tới.
.- Ta! Lư Thừa Khánh có chút bị Tân Mậu Tương dọa cho sợ.
.Đỗ Chính Luân vội đứng ra nói: - Tôn trọng tổ tông lẽ nào cũng là sai?
.Tân Mậu Tương nói: - Tổ tông của Đỗ Trung thư sống trong triều Tần, cũng trung thành với triều Tần, như vậy không biết Đỗ Trung thư trung thành với triều Đường, hay là trung thành với triều Tần?
.Đỗ Chính Luân lúc này cũng ngẩn người.
.Tân Mậu Tương lập tức lại nói với Lý Trị: - Bệ hạ, người dân của hương Tín An dùng luật pháp triều Tần dể quyết định việc của triều Đường ta, đây thật là quá buồn cười rồi.
.Đỗ Chính Luân kích động nói: - Chẳng lẽ tổ tông của mình mà ngươi cũng không nhận sao?
.Tân Mậu Tương nói: - Không phải ta không nhận tổ tông của mình, đương nhiên ta tôn trọng tổ tông của mình, nhưng tất cả quy củ của tổ tông lập nên, có không ít vẫn là dựa vào quốc pháp thời ấy mà lập nên, triều Tần trị quốc coi trọng nghiêm minh, tổ tông bọn họ tất nhiên cũng chịu sự ảnh hưởng này.vì vậy mới trị gia nghiêm khắc, thế nhưng Đại Đường ta dựa vào Nho Đạo mà trị quốc, hai bên trái lập nhau, vậy thì tất nhiên phải đem quốc pháp Đại Đường làm chủ, triều đình không thể một mực nhấn mạnh việc nhập gia tùy tục, mà không chú ý đến theo tình hình thực tế mà hành động.
.Không ít đại thần nghe vậy liên tục gật đầu, cảm thấy Tân Mậu Tương nói rất có lý.
.Lư Thừa Khánh nói: - Lời của Tân Thượng khanh không phải không có lý, nhưng hương Tín An mấy chục năm cũng khó tìm thấy một tên trộm, có thể thấy luật này vẫn có chỗ dùng được.
.Tân Mậu Tương nói: - Lẽ nào hương Tín An là hương an bình nhất Đại Đường ta? Ta thấy cũng không phải vậy chứ, theo ta được biết, tỉ lệ phạm tội của rất nhiều hương còn thấp hơn so với hương Tín An, mà họ cũng đều tuân theo luật pháp Đại Đường ta, luật pháp Đại Đường ta có văn bản quy định rõ ràng với trộm cắp. Lẽ nào Lư Thượng thư cho rằng luật pháp Đại Đường ta không bằng luật pháp triều Tần.
.Lư Thừa Khánh vội nói: - Ta cũng không có ý này.
.Tân Mậu Tương lại nói: - Hơn nữa, nếu không ngăn chặn việc này lại, mà dung túng cho phép làm vậy giống như Hàn Thị lang, như vậy ai ai cũng có thể dương lên ngọn cờ hương pháp, lạm dụng tư hình với người dân. Bây giờ chỉ là chặt ngón tay, ngày mai sẽ có thể là chặt đầu rồi, vậy còn cần quốc pháp để làm gì?
.Một người thành thực như Lư Thừa Khánh đối mặt với Tân Mậu Tương hùng hổ dọa người cũng có chút không vững tâm, lúc này im miệng không nói, nhưng đồng thời ông ta cũng không hiểu rõ tại sao lại trở nên như vậy.
.Tân Mậu Tương vừa thấy Lư Thừa Khánh lại bị mình nói cho á khẩu, không nói được lời nào, trong lòng vô cùng sảng khoái, đồng thời ông ta cũng cảm nhận được điểm lợi hại của Hàn Nghệ một cách sâu sắc, điều này thật là làm cho ông ta không thể không phục a.
.Hứa Kính Tông đột nhiên đứng ra nói: - Khởi bẩm bệ hạ, lão thần cho rằng Đại Lý Tự khanh nói có lý, cách làm này của Hàn Thị lang chỉ làm cho cảnh sát hoàng gia nản lòng nhụt trí, nếu cứ như vậy, không giúp được cho sự phát triển của Cục Dân An, vì như vậy là đi ngược lại với mục đích ban đầu của bệ hạ khi thành lập Cục Dân An.
.Lý Nghĩa Phủ cũng đứng ra nói: - Triều đình tuy rằng tôn trọng hương pháp, nhưng cũng không thể làm tùy tiện, hương pháp càng phải tôn trọng quốc pháp, cho dù việc làm của hương Tín An có lý có thể chấp nhận, nhưng triều đình cũng phải lấy đại cục làm trọng, không thể cho phép bất cứ ai lạm dụng tư hình.
.Lư Thừa Khánh, Hứa Ngữ Sư đều khinh thường nhìn Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ, tối hôm đó đã nói rõ ràng, lúc này vừa thấy Hàn Nghệ bị buộc tội liền lập tức thay đổi dự tính ban đầu, các người như vậy cũng quá là không có nguyên tắc rồi.
.Bọn họ đều cho rằng đây là Hứa kính Tông, Lý Nghĩa Phủ mượn việc này để làm khó dễ Hàn Nghệ, đây là một trận đấu tranh chính trị thuần túy, hương pháp quốc pháp gì đó đều là cái cớ.
.Đỗ Chính Luân hừ nói: - Lý Trung thư, nhớ rõ buổi tối hômđó khi bàn bạc việc này, ngươi cũng ở đó, lúc ấy ngươi cũng không nói như vậy.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Ta cũng không phản đối hương pháp, ta chỉ là phản đối lợi dụng tư hình, coi như muốn trừng phạt cũng phải do Đại Lý Tự trừng phạt, lẽ nào Đỗ Trung thư dám đảm bảo trên đời này không có người viện vào hương pháp để mưu cầu trục lợi sao?
.Đỗ Chính Luân đương nhiên không dám đảm bảo.
.Lý Trị trầm ngâm nửa ngày, nói: - Mấy vị ái khanh nói đều không phải không có lý, vậy không biết Tân ái khanh cho rằng nên làm như thế nào?
.Tân Mậu Tương nói: - Đầu tiên, nhất định phải nghiêm trị Hàn Thị lang để cảnh cáo người khác. Tiếp theo khen thưởng cảnh sát hoàng gia ở hương Tín An, bọn họ đã dũng cảm bảo vệ luật pháp quốc gia, bảo vệ nhân nghĩa của bệ hạ. Sau cùng nghiêm cấm tư hình, bất cứ ai cũng không thể lạm dụng tư hình.
.Hứa Ngữ Sư dè dặt nói: - Nhưng nếu không trừng phạt, hương pháp lấy gì để lập uy?
.Tân Mậu Tương nói: - Lời ấy của Hứa Thị lang sai rồi, hương pháp hình thành dựa trên tập tục sinh sống của dân chúng, hương thân dựa vào danh vọng có được từ sự tôn trọng của dân chúng, nếu như đem hình phạt ra để lập uy, như vậy chẳng phải là ức hiếp dân chúng sao, ép bức dân chúng phải phục tùng họ, như vậy lẽ nào sẽ có giúp ích cho sự yên ổn của quốc gia sao? Lẽ nào luật pháp của quốc gia không có hình phạt sao?
.Hứa Ngữ Sư rất kinh ngạc, Tân Mậu Tương này xuất thân võ tướng sao mà trong chốc lát trở nên biết ăn nói như vậy.
.Càng làm cho họ kinh ngạc là, Hàn Nghệ từ trước đến nay nói năng lợi hại, vậy mà lại á khẩu không bác lại.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Tân ái khanh nói rất có lý, triều đình từ trước đến nay vô cùng coi trọng hương pháp, cũng tán đồng tác dụng an ổn đất nước của hương pháp, nhưng chung quy không được sử dụng, bất cứ hình phạt nào đều phải do triều đình thực hiện, nếu không hương pháp này lập uy, vậy quyền uy của quốc pháp sẽ vấp phải sự nghi ngờ, gây bất lợi cho xã tắc thiên hạ. Về án này của hương Tín An, vì luật chặt tay của hương Tín An vẫn luôn tồn tại, lần này sẽ không tiếp tục truy cứu, nhưng lần sau sẽ không thể như vậy nữa. Đồng thời triều đình phải hạ lệnh nghiêm cấm bất cứ ai lạm dụng tư hình, nếu không thì nghiêm trị không tha.
.Tân Mậu Tương nói: - Bệ hạ, hương thân hương Tín An về tình về lý có thể tha thứ được, nhưng Hàn Thị lang lại rõ ràng biết luật mà vẫn phạm luật, hơn nữa Cục Dân An là là do Hàn Thị lang khởi xướng đầu tiên, nếu không nghiêm trị Hàn Thị lang, chỉ sợ Cục Dân An trên dưới đều sẽ làm theo Hàn Thị lang, chuyện gì cũng nhường nhịn cho yên chuyện, vậy sẽ khó làm nên chuyện, chính là cái gọi là "thượng bất chính hạ tắc loạn" (cấp trên không đứng đắn, cấp dưới hư hỏng theo).
.Hàn Nghệ vẻ mặt đưa đám nói: - Bệ hạ, việc này thật là oan uổng a! Thần làm như vậy cũng là vì lấy đại cục làm trọng.
.Hứa Kính Tông nói: - Hàn Thị lang chỉ kiêng dè một hương là hương Tín An, mà Đại Lý Tự Khanh làm như vậy mới thực sự là coi trọng đại cục. Hơn nữa, bệ hạ nghiêm cấm tư hình vốn đã là tạo dựng uy quyền cho quốc pháp, mà ngươi biết luật mà còn phạm luật, ngoảnh mặt làm ngơ, vậy thì còn làm sao để người khác phục tùng?
.Lý Trị ừ một tiếng: - Hàn Nghệ, việc lần này khanh làm mặc dù cũng có lý có tình, nhưng nói cho cùng khanh đã không làm theo lẽ chấp pháp công bằng, trẫm cũng không thể bao che cho khanh. Thế này đi, trẫm phạt khanh một năm bổng lộc, đình chỉ chức vụ tại Cục Dân An trong ba tháng, thể hiện sự trừng phạt.
.Hàn Nghệ vẻ mặt ủy khuất nói: - Bệ hạ thánh minh.
.Người bị hại này đã nói như vậy rồi, các đại thần còn lại cũng chỉ có thể hô to: - Bệ hạ thánh minh.
.Sau khi bãi triều, đi ra đại điện, Hàn Nghệ hai tay chống nạnh đứng ở trên bậc thang nổi trận lôi đình mắng: - Mẹ kiếp, dù ta làm bất cứ việc gì cũng sai cả, sau này ai dám chọc ta, ta không đếm xỉa ngươi là hương thân quý tộc gì cả, lão tử liều mạng với ngươi, dù sao thì làm gì cũng là sai.
.Vừa hay Thôi Nghĩa Trung ở bên cạnh đi qua nghe được lời này, theo bản năng liếc mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cả giận nói: - Nhìn cái gì mà nhìn, lão tử chính là cái đức hạnh này, không phục thì ngươi tới cắn ta a.
.Thôi Trung Nghĩa nghe thấy đều sắp điên lên, dân chợ búa đúng là dân chợ búa, nhưng ông ta cũng không có tranh cãi với hắn, chỉ là tức giận hừ một tiếng, phất ống tay áo, tức giận đùng đùng rời đi.
.Nếu là lúc bình thường, Thôi Trung Nghĩa còn không nhào tới sao, nhưng như hôm nay, ông ta cũng hiểu được Hàn Nghệ, Hàn Nghệ lần đầu đứng về bên hương thân, kết quả liền thảm hại như vậy.
.Sau đó các đại thần đi ra, vừa nhìn thấy Hàn Nghệ giống như người điên, đứng ở cửa điện Thái Cực chửi mẹ kiếp, đúng là không muốn sống nữa, đâu còn dám chọc hắn, đều tránh xa tên điên này, đi xuống bậc thềm hai bên.
.- Hàn Thị lang thật đúng là biết mượn việc nói chuyện mình a.
.Hứa Kính Tông cũng không sợ Hàn Nghệ, lúc đi qua Hàn Nghệ như cười như không nói.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn lão, hợp tình hợp lý nói: - Đây đều là việc ta nên làm cả, nếu ông bị đình chỉ chức vụ ba tháng, ông cũng có thể ở đây chửi mẹ khiếp, ta tuyệt đối không có ý kiến gì.
.- Lão hủ cũng muốn mắng, nhưng đáng tiếc, lão hủ không phải xuất thân chợ búa, muốn mắng cũng không biết mắng như thế nào. Hứa Kính Tông châm chọc khiêu khích nói.
.Hàn Nghệ nói: - Muốn học a, ta dạy ông a!
.- Đa tạ Hàn Thị lang một phen ý tốt, nhưng lão hủ đã từng tuổi này rồi, sợ là không học được nữa, lão hủ đi trước một bước.
.Hứa Kính Tông nói xong liền đi xuống.
.Hàn Nghệ thầm nói: - Ông đâu chỉ đi trước một bước, không bao lâu nữa ông đã nhập thổ rồi.
.Mà ở sau cột trụ bên trái hành lang điện Thái Cực có hai người đang đứng, chính là Lý trị và trương Đức Thắng.
.- Hàn Thị lang cũng làm càn quá rồi, đứng ở trước cửa điện Thái Cực mà nói không suy nghĩ. Trương Đức Thắng nhìn Hàn nghệ lẩm bẩm nói.
.Lý Trị cười nói: - Tùy hắn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận