Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 779.1: Quyết đấu công bằng nhất

.Liễu Như Phong như thế nào cũng không ngờ được, tự khi mình đi bên cạnh Hàn Nghệ, nhận được một cái nhiệm vụ thì lại là đi mua cua. Gã thậm chí cho rằng Hàn Nghệ là đang sỉ nhục mình, bất kể thế nào, gã dù sao cũng là thích khách số một thiên hạ, hơi cho chút mặt mũi, cũng không đến mức để gã đi mua cua, chỗ này sai ai đi mà chẳng đươc.
.Nhưng, gã cũng không có nói nhiều, xoay người rời đi, có thể thấy được gã là một người rất coi trọng bản thân.
.Thật ra Hàn Nghệ để gã đi là do không muốn đánh rắn động cỏ.
.Mà do hôm nay, trong triều lại phát sinh biến động lớn, Kinh Ngự Sử Đại Phu Thôi Nghĩa Huyền buộc tội Trường An lệnh Bùi Hành Kiệm tự ý kéo bè kết phái, ngông nghị Hoàng thất, Lý Trị quyết định điều Bùi Hành Kiệm đến Tây Châu làm Đô đốc phủ Trưởng sử.
.Nhớ lúc trước Lý Trị liều mạng già đoạt lại Ngự Sử Đại Phu này, hôm nay cuối cùng cũng coi như có được hồi báo.
.Đây là hạng nhất công khai xử phạt, chính là phát sinh vào tảo triều hôm này.
.Quá trình cũng vô cùng đơn giản, duy chỉ có Hàn Viện đứng ra thay Bùi Hành Kiệm nói hai câu, nhưng Hứa Kính Tông ám chỉ rất rõ ràng, chúng ta hiện tại đã vô cùng chiếu cố mặt mũi của các ngươi rồi, các ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, chuyện to ra đối với ai cũng không tốt.
.Bởi vì chuyện này tới quá đột nhiên, Hàn Viện nhất thời cũng không kịp phản ứng, nhưng trải qua ám chỉ của đám người Lý Nghĩa Phủ, ông ta đột nhiên nhớ tới còn có hai đương sự, chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương, tự nhiên cũng cũng không dám nói nhiều thêm.
.Chử Toại Lương trước đó cũng không biết được, chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ biết được, nhưng hai người bọn họ vốn là tham dự trong đó, hơn nữa Bùi Hành Kiệm đích xác có nói một vài lời vi phạm đến chế độ, bọn họ mà mở miệng, đây không phải là để cho Hoàng đế một cái cớ tìm bọn họ phiền toái à.
.Cùng lúc đó, còn thăng chức Hứa Kính Tông lên làm Lễ Bộ Thượng thư.
.Quá trình này tuy rằng đơn giản, hơn nữa xử phạt coi như là tương đối nhẹ, dù sao cũng là đi làm Đô đốc phủ Trưởng sử, mà không phải đi làm nô lệ. Mặt khác, trên triều đình vô cùng bình tĩnh, gần như là Lý Nghĩa Phủ bọn họ hát chính, rất nhanh liền quyết định xong.
.Nhưng sau khi tan triều, lập tức đưa tới sóng to gió lớn, các đại thần lần lượt nghị luận.
.Đây đã là lần hai rồi, lần đầu là giáng chức Liễu Thích, đây đều là Kỵ dòng chính của Trưởng Tôn Vô nha, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ nửa câu cũng không hề nói. Cái này cũng chưa tính là gì, mấu chốt Trưởng Tôn Vô Kỵ trước đây muốn giáng chức Lý Nghĩa Phủ, chẳng những không thành công, ngược lại Lý Trị còn thăng chức Lý Nghĩa Phủ làm Trung Thư Thị lang, hiện giờ Hứa Kính Tông cũng được thăng làm Lễ Bộ Thượng thư, tuy rằng không có gì thực quyền, nhưng chung quy cũng là thăng.
.Mấy chuyện này để vào một chỗ, là một đả kích rất lớn đối với uy quyền của Trưởng Tôn Vô Kỵ, với tính hình một bên tăng một bên giảm, hoàng quyền cũng từ từ tăng lên.
.Cái này cũng trực tiếp dẫn đến nhiều các đại thần hơn nghiêng về phía Lý Trị, trong lòng họ dần dần hiểu rõ, hoàng đế thì vẫn cứ là hoàng đế, đầu năm nay vẫn phải lăn lộn với Hoàng đế, mới có đường ra.
.Nhưng mà, thân là tâm phúc của Lý Trị, Hàn Nghệ lại một lần nựa bị mọi người coi thường, dường như từ khi Lý Nghĩa Phủ bọn họ đầu nhập vào Lý Trị xong, Hàn Nghệ liền dường như biến mất ở trên triều đình, nhất mực đều xử lý chuyện làm ăn của Ngõ Bắc, hiện tại các đại thần cũng rất ít đàm luận Hàn Nghệ, hơn phân nửa đều là đang đàm luận Lý Nghĩa Phủ, đám người Hứa Kính Tông, hiện tại bọn họ mới là minh tinh ở trên triều đình, mới là diễn viên chính, mặc dù nói đến Hàn Nghệ, thì cũng chỉ là châm chọc Hàn Nghệ là là một nhân vật không ai để ý, trước kia Lý Trị bên người không có ai, Hàn Nghệ đương nhiên được sủng ái, hiện ở bên cạnh Lý Trị có đám người Lý Nghĩa Phủ, Hàn Nghệ tự nhiên cũng nên cút đi.
.Hàn Nghệ dường như chính là một minh tinh hết thời.
.Nhưng Hàn Nghệ giống như đang trong thời gian rất vui vẻ, ngồi ở trong phòng đang cũng với Nguyên Mẫu Đơn ăn uống ngon lành, thật sự là thư giãn thích ý.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, thấy tinh thần sáng láng, xinh đẹp động lòng người, hiển nhiên là bổ mắt, tuy nhiên vẻ mặt vẫn phi thường lạnh lùng, hỏi:
.- Tại sao hôm nay cô không đi họp ở hậu đường.
.- Ta hôm nay phải xử lý một ít việc riêng.
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên đáp lại một câu, lại khẩn trương nói sang chuyện khác:
.- Hôm nay đã bàn những gì?
.- Vẫn là vấn đề về nhân khẩu và đất đai.
.Hàn Nghệ đem chuyên đã bàn hôm nay đại khái nói một chút cho Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe được hơi hơi nhíu mày, tựa hồ đối với chính mình vắng họp hơi có chút bất mãn, suy tư nửa ngày, nói:
.- Đây cũng không phải là việc nhỏ, hơn nữa xử lý sẽ vô cùng phiền toái, kỳ thật dân chúng coi trọng không phải tiền, cũng không phải gạo, mà là đất đai, đất đai đối với họ mà nói so với sinh mạng còn trọng yếu hơn, không có đất đai dân chúng thật giống như mất đi linh hồn vậy, từ xưa đến nay, bao nhiêu lần khởi nghĩa đều là vì đất đai, cái này sẽ phân tán không ít tinh lực của chúng ta, từ đó dẫn đến trì hoãn kến hoạch nam tiến của chúng ta.
.Nói tới mua bán, nàng lại trở nên rất sắc xảo,
.Hàn Nghệ thở dài:
.- Cái này ta cũng biết, nhưng —— đúng rồi, cô có biết xây nhà là phải từ móng mà lên không?
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, thoáng gật đầu.
.Hàn Nghệ nói:
.- Bình thường mà nói, nhà xây càng cao, thì móng phải đào càng sâu, như vậy mới bền chắc. Đồng dạng đạo lý, chúng ta nam tiến kế hoạch không phải chuyện một hai ngày, cũng không phải đi phía nam làm miếng đất, chồng một ít hoa màu, cái này bên trong bao hàm rất nhiều nội dung, điều này cần hơn mười hai mươi năm, hơn nữa những thứ liên quan thật sự là nhiều lắm. Chính là vì như thế, chúng ta chuẩn bị công phu cũng không phải một ngày là xong, chúng ta nhất định phải chuẩn bị nền móng vững chắc, kế hoạch này mới có thể thành công, nếu không gặp chút biến cố sẽ đổ vỡ ngay.
.Nguyên Mẫu Đơn thoáng gật đầu, nhưng hai hàng lông mày vẫn là lộ ra một tia lo lắng, nàng là phái cách tân bảo thủ, nàng muốn thay đổi thay đổi, nhưng nàng luôn thận trọng, kế hoạch này bắt đầu công tác chuẩn bị, theo nàng chính là công trình hạng nhất, ngươi đây là muốn trực tiếp thay đổi thói quen, quan niêm kinh doanh của các địa chủ hiện nay. Lại nói:
.- Chỉ có thể như vậy sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Muốn chấn hưng thương nghiệp, nhất định phải thúc đẩy thực hành chế độ thuê mướn, hiện tại có khế ước quân tử thần thánh hộ tống, làm ít công to, mà nông nghiệp và buôn bán cùng một nhịp thở, cũng phải làm cùng tiến với thời đại, có lẽ cái phương án này ở rất nhiều người xem ra, đều là tự mình chuốc lấy cực khổ, cũng hoặc là nói là chịu lỗ, nhưng Nguyên gia làm vì đệ nhất thiên hạ phú thương, cho nên phải để tầm mắt ra xa và lâu dài hơn, nếu Nguyên gia cũng không dám bước ra một bước này, thử hỏi còn có ai dám nữa.
.Nói xong, hắn nhìn hướng Nguyên Mẫu Đơn, cười nói:
.- Không phải cô vẫn luôn muốn gia tăng sức ảnh hưởng của Nguyên gia sao? đây chính là một cơ hội, tương lai không xa, rất nhiều người đều sẽ noi theo Nguyên gia.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Nhưng lực ảnh hưởng cũng chia ra tốt xấu! Có người lưu danh thiên cổ, cũng có người để lại tiếng xấu muôn đời.
.- Cho nên cái này phải xem ai là người cầm lái con thuyền này rồi.
.Hàn Nghệ tự tin cười, lại cụ thể phân tích sự lợi, hại trong đó cho Nguyên Mẫu Đơn nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận