Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 970.1: Thiên chức của quân nhân

..
.Cứ như vậy, một đại danh tướng là Trình Giảo Kim, thoái lui khỏi võ đài lịch sử.
.Đây là kỳ vọng của ông ta đấy!
.Kỳ thật khi tại thành Hằng Đốc, Trình Giảo Kim có rất nhiều cơ hội, có thể đứng ra, bù lại khuyết điểm của chính mình, lập công chuộc tội, nhưng ông ta đều buông tha, bởi vì lúc ấy ông ta cũng quyết định rồi, nhân cơ hội này, trả tất cả quyền lực lại cho Lý Trị. Lý Trị nếu muốn đuổi Trình Giảo Kim ra khỏi quân đội, thì thật sự là khó khăn, tư lịch của ông ta quá cao, không có được một lý do đầy đủ mà tự tiện động vào Trình Giảo Kim, thì sẽ gây ra sóng to gió lớn đấy, hiện giờ lý do này vô cùng đầy đủ, bộ hạ của Trình Giảo Kim cũng ngại ngùng mở miệng nói giúp cho Trình Giảo Kim.
.Nhưng nếu ngươi bảo ông ta hoàn toàn là bởi vì sợ, thì có lẽ cũng không hẳn vậy, nhiều ít gì vẫn có chút tức giận, dù sao cả đời này ông ta đều trung thành với Lý Đường, lại thật không ngờ rằng lúc tuổi già rồi Lý Trị sẽ đối xử với ông ta như thế, còn âm thầm phái người đến giám sát ông ta, thậm chí còn cố ý hãm hại ông ta, nên ông ta đâu thể chịu nổi cơn tức này.
.Nản lòng thoái chí, cũng chỉ là thế mà thôi!
.Về phần trong lòng Lý Trị đến tột cùng tính toán thế nào?
.Không có ai biết.
.Gần vua như gần cọp, chính là cái ý tứ này.
.Tuy vậy nói gì thì nói, nếu như Lý Trị không muốn, thì bọn người Lý Nghĩa Phủ sẽ không thể nào cho Trình Giảo Kim cơ hội được, cơ hội này đối với Trình Giảo Kim, có khả năng cũng là Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.
.Mắt thấy không khí có chút nặng nề, Lý Trị không muốn làm hỏng bầu không khí, vì thế lại hô: - Hàn Nghệ!
.- Có vi thần.
.- Nghe nói ngươi từng đơn độc xâm nhập vào địch doanh, còn dụ tướng địch vào vòng vây của quân ta, không biết chuyện này có thật không? Lý Trị cười hỏi. Trình Giảo Kim rời đi, là tổn thất của triều Đường, nhưng Hàn Nghệ đi lên, Trình Giảo Kim là người của Lý Thế Dân, còn Hàn Nghệ là người của y, y đương nhiên sẽ cho Hàn Nghệ sự chiếu cố lớn nhất, để nhân cơ hội này thành lập bộ máy quyền lực của mình.
.Hàn Nghệ khiêm tốn nói: - Hồi bẩm hoàng thượng, đúng là có chuyện này.
.Lý Trị cười nói: - Vậy mà chưa bao giờ nghe qua, trong tin chiến thắng truyền từ tiền tuyến trở về, cũng không nói rõ điểm này, trẫm vẫn luôn cảm thấy rất tò mò, ngươi đã làm như thế nào vậy?
.Triệu Húc nói: - Hoàng thượng thánh minh, việc này chúng ta cũng muốn biết, nhưng mà Đặc phái sứ vẫn luôn không muốn nói a.
.Các đại thần còn lại cũng đều nhìn về phía Hàn Nghệ, bao gồm cả người đã từng trải qua cả trăm trận chiến là Lý Tích, cũng nghe được cảm thấy quá huyền ảo, Lý Tích đánh trận vào thập niên, còn chưa từng nghe thấy loại chiến thuật như thế này, trước tiên thiết định ra địch nhân, sau đó mới đấu võ, nghe cứ như đang chơi trò chơi vậy.
.Hàn Nghệ bảo: - Nếu vi thần không nói, thì vi thần còn có thể nhận công được, nhưng nếu vi thần nói ra, thì chẳng khác nào tội thêm một bậc, mong bệ hạ thả cho vi thần một con ngựa đi.
.Lý Trị hiếu kỳ hỏi:
.- Chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, vi thần đều dùng những kế bàng môn tà đạo, nếu hôm nay nói ra, vạn nhất có người noi theo vi thần, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được, sai lầm này sẽ đều tính lên đầu vi thần mất, loại biện pháp này cũng không phải chính đạo, không đáng để đề xướng, vẫn là không nói ra thì tốt hơn.
.Đây chính là sự thật, chứ không phải là hắn đang khiêm tốn, ngươi bảo Lý Tích đi lừa, thì ngay trong ngày đã bị người ta làm thịt rồi, đây là cần chuyên gia mới làm được đấy, không thể bắt chước được.
.- Ngươi nói cũng có chút đạo lý.
.Lý Trị cười gật đầu nói: - Ngươi biết khiêm tốn như vậy, cũng là đáng quý a!
.Y cũng không hỏi nhiều thêm, nhưng y cũng chưa nói muốn thưởng cho Hàn Nghệ như thế nào cả.
.Kỳ thật lúc Hàn Nghệ ở thành Hằng Đốc đã làm rất nhiều việc vượt quy củ, nhưng không ai buộc tội Hàn Nghệ cả, ngay cả đám người Hứa Kính Tông hay Lý Nghĩa Phủ, bởi vì mọi người đều hiểu được, Hàn Nghệ đang giúp Lý Trị bù lại một khuyết điểm rất lớn, lúc này nếu ai buộc tội Hàn Nghệ, cũng tức là buộc tội Lý Trị, nếu truy cứu đến cùng, thì đều là lỗi của Lý Trị, nếu như ăn nói không tốt, thì con đường làm quan cũng sẽ chấm dứt ở đây mất.
.Kế tiếp lại bắt đầu ca múa biểu diễn, nhiệt liệt chúc mừng!
.- Đặc phái sứ, chúc mừng, chúc mừng a!
.Lúc vừa mới bắt đầu tự do hoạt động, có không ít đại thần chạy đến trước mặt Hàn Nghệ, nói chuyện với Hàn Nghệ, nhưng đều không ngoại lệ đều là quan viên hàn môn, bởi vì bọn họ cũng đều biết, lần này Hàn Nghệ chiến thắng trở về, thật sự là tiền đồ vô lượng, hắn lại có được địa vị hết sức quan trọng trong giới hàn môn nữa, nếu lúc này không nịnh bợ hắn, vậy thì đã muộn.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Các vị trưởng bối thật sự là chê cười ta rồi, ta chỉ là một thần tử mang tội, có gì đáng để chúc mừng đâu.
.- Đặc phái sứ thật đúng là vui tính, ai ở đây cũng biết, từ trước tới nay bệ hạ đều cực kỳ coi trọng Đặc phái sứ đấy, lần này Đặc phái sứ lập nhiều công lớn trở về, có thể thăng chức rất nhanh cũng không phải chuyện đùa.
.- Không dám! Không dám! Tại hạ công lao ít, không đáng giá nhắc tới, tất cả đều nhờ các tướng sĩ đẫm máu chiến đấu hăng hái, mới có thể chiến thắng trở về, cho nên công lao này tại hạ thật sự là hổ thẹn không dám nhận.
.Đối mặt với quần thần chúc phúc, Hàn Nghệ biểu hiện cực kỳ khiêm tốn, tặng hết công lao cho Triệu Húc, Lưu Nhân Nguyện. Ai cũng biết, Lý Trị khẳng định sẽ đề bạt hắn đấy, lập nhiều công lớn thế này không ai còn dám phản đối nữa, vậy nên Hàn Nghệ đương nhiên không cần dát thêm vàng lên mặt nữa, mà tặng công lao này cho các đại tướng, còn có thể chiếm được sự ủng hộ của bọn họ, thì cứ sao không làm chứ.
.- Số tiểu tử này cũng quá tốt, thế này mà còn không chết được!
.Hứa Kính Tông nhìn Hàn Nghệ được mọi người vây quanh, trong lòng cực kỳ ghen tị!
.Lý Nghĩa Phủ đứng ở một bên nói: - Nhưng vận khí chung quy cũng có ngày dùng hết.
.Sau khi ngăn lại mấy đợt sóng các đại thần chúc mừng, Hàn Nghệ vừa mới chuẩn bị thở ra một hơi, chợt thấy có một người lủi tới trước mặt, đang chuẩn bị đập cái mũi vào mặt, sợ tới mức hắn suýt thì quát to, nhưng vừa nhìn lại, lại lập tức bưng lên vẻ mặt tươi cười:
.- Con chào cha vợ!
.Người tới chính là Tiêu Nhuệ!
.Tiêu Nhuệ hừ một tiếng, thấp giọng hỏi: - Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa sao?
.Thật là muốn chết a! Hàn Nghệ lúng túng nói: - Dạ, trước đó Vô Y đã giáo huấn con rồi, con đã sâu sắc nhận thức được sai lầm của mình rồi.
.- Vô Y đã giáo huấn qua ngươi rồi ư?
.- Đúng vậy!
.Tiêu Nhuệ kích động nói: - Sao con có thể sống uất ức như thế chứ, Vô Y là thê tử của con, sao con có thể để nó giáo huấn mình được, thật sự là quá kỳ cục rồi.
.Hàn Nghệ ngẩn người nói: - Cha vợ, sao lời này ngài không nói sớm a.
.Tiêu Nhuệ nói: - Ta vẫn luôn giúp cho con, Vô Y đứa nhỏ kia, quá không hiểu chuyện, ta vẫn luôn hy vọng con có thể quản nói, lại không ngờ con còn bị nó quản lại, ta phải nói cho con biết, con cũng đừng giống như Phòng tướng, Vô Y không có hiền lành như Phòng phu nhân đâu, nếu chuyện gì đều nghe nó, thì nó nhất định sẽ gây ra họa lớn đấy, con nhất định phải quản giáo nó chặt chẽ mới được.
.Hàn Nghệ dần dần dựng thẳng sống lưng, nghiêm túc hỏi: - Cha vợ, lời này là thật sao?
.- Có gì mà thật hay không thật, Vô Y là nữ nhi của ta, ta hiểu rõ nó nhất, nhất định phải quản giáo mới được. Tiêu Nhuệ không chút do dự nói.
.- Hiểu được!
.Hàn Nghệ gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận