Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1084.2: Tìm tới cửa

.Nặc Hạt Bát vội đứng dậy chắp tay nói: - Đâu có, đâu có, là ta tới sớm, quấy rầy Hàn Thị lang nghỉ ngơi, Hàn Thị lang thứ lỗi nhiều hơn mới phải.
.Tiêu Nhuệ thấy Hàn Nghệ đến đây, thở phào một hơi, đứng lên nói: - Hiền tế, con tới thật đúng lúc, ta còn có chút việc, con tiếp Hà Nguyên quận vương trước.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Vâng, tiểu tế đã biết.
.Tiêu Nhuệ lại hướng về Nặc Hạt Bát chắp tay nói: - Hà Nguyên quận vương, thật sự xin lỗi !
.Nặc Hạt Bát đang ước gì ông ta đi sớm một chút, vội hỏi: - Không sao, không sao, Tống Quốc Công xin cứ tự nhiên.
.Hàn Nghệ chợt thấy đói bụng, nói: - Không biết Hà Nguyên quận vương ăn sáng chưa? Nghĩ thầm rằng, nếu như ngươi nói ăn rồi, thì ta sẽ không nói chuyện với ngươi.
.Nặc Hạt Bát nào có khẩu vị gì, nguyên tưởng rằng Hàn Nghệ đang nói một câu khách sáo, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng vừa thấy ánh mắt Hàn Nghệ cũng bức thiết, lúc này kịp phản ứng, ha hả nói: - Ôi, hình như đã quên ăn rồi.
.Tiêu Nhuệ lập tức nói: - Các ngươi trò chuyện trước, ta cho người đưa bữa sáng tới.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy làm phiền cha vợ rồi.
.- Không có việc gì, không có việc gì!
.Tiêu Nhuệ cười ha hả rời đi.
.Ông vừa đi, Hàn Nghệ lập tức đã trở thành chủ nhân, nói: - Hà Nguyên quận vương, mời ngồi.
.- Mời!
.Hai người sau khi ngồi xuống, Hàn Nghệ vẻ mặt xin lỗi nói: - Tại hạ mới tới Hộ bộ nhậm chức, vừa vặn có rất nhiều chuyện khó giải quyết chờ tại hạ xử lý, làm Hà Nguyên quận vương phải đợi, thật là áy náy quá.
.Nặc Hạt Bát trong lòng rất có oán khí đối với Hàn Nghệ, nếu thật sự là chuyện Hộ Bộ, ngược lại gã ta cũng không để ý, vấn đề ngươi căn bản cũng không phải là bởi vì chuyện của Hộ bộ, mà là đi gặp Lộc Đông Tán, nhưng gã ta mới là người tới trước nha, chẳng qua hiện nay có việc cầu người, gã ta cũng không dám đắc tội Hàn Nghệ, cười nói: - Không sao, không sao, Tống Quốc Công vô cùng nhiệt tình, đưata đi dạo không ít nơi, nhất là Ngõ Bắc của Hàn Thị lang, thực là vô cùng phồn hoa, làm cho người ta lưu luyến quên về a!
.- Vậy sao!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vừa vặn ta hôm nay có thời gian, đợi ăn sáng xong, ta lại dẫn ông đi dạo.
.Nặc Hạt Bát cười cười, gã ta nào đâu có tâm tư chơi, gã ta tới Ngõ Bắc chính là để chộp lấy Hàn Nghệ, hàm hồ nói: - Được lắm, được lắm.
.Nói tới đây, gã ta có chút diễn không nổi nữa, dù sao cũng đang rất lo lắng, nghiêm mặt nói: - Không dối gạt Hàn Thị lang, ta hôm nay tới đây, là cố ý tới tìm ngươi.
.Chẳng lẽ không thể đợi ăn xong rồi nói sao? Hàn Nghệ cũng không muốn đàm phán với cái bụng trống không, nhưng đối phương đã mở miệng, hắn cũng không tiện đánh Thái Cực Quyền tiếp, ho nhẹ một tiếng, nói: - Hà Nguyên quận vương là vì chuyện Thổ Phiên mà tới đi?
.- Đúng vậy! Nặc Hạt Bát lúc này kích động nói: - Lộc Đông Tán kia ở trước mặt bệ hạ đổi trắng thay đen, đảo lộn thị phi, quả thực là nói bậy nói bạ. Là bộ tộc Thổ Phiên bọn họ nhiều lần khiêu khích bộ tộc Bạch Lan, bộ tộc Bạch Lan nhất thời không kìm nổi, mới xuất binh, kết quả gã ta lại bắt lấy cớ này, tiêu diệt bộ tộc Bạch Lan, chiếm lĩnh đất đai của bộ tộc Bạch Lan, bộ tộc Bạch Lan chính là đồng minh của Thổ Dục Hồn ta, Thổ Dục Hồn ta có thể nào thấy chết mà không cứu được, Lộc Đông Tán kia lại coi đây là lý do, xuất binh tấn công Thổ Dục Hồn ta, Hàn Thị lang ngàn vạn lần không nên tin gã.
.Hàn Nghệ khoát tay nói: - Quận Vương cứ an tâm đi, chuyện cho tới bây giờ, việc này ai đúng ai sai, đã không quan trọng nữa, Đại Đường chúng ta hy vọng các ngươi có thể biến thù thành bạn, đình chỉ trận phân tranh không cần thiết này.
.Nặc Hạt Bát nói:
.- Ta đương nhiên nguyện ý bãi binh, nhưng như vậy Lộc Đông Tán cũng phải đồng ý, tuy nhiên theo ý ta, gã không thể nào đồng ý.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ông nói không sai, Lộc Đông Tán không đồng ý, không nói gạt ông, hôm qua ta mới gặp Lộc Đông Tán, cũng đề cập tới với ông ta, nhưng ông ta không đồng ý.
.- Ngươi xem, ngươi xem, ta đã nói Lộc Đông Tán gã lòng muông dạ thú, gã rõ ràng chính là mơ ước yếu địa chiến lược của Thổ Dục Hồn ta, ý đồ chiếm lĩnh Thổ Dục Hồn ta, dùng cái này để áp chế Đại Đường.
.Đầu óc Nặc Hạt Bát cũng coi như là tỉnh táo, gã ta không ngừng trình bày Thổ Phiên tấn công Thổ Dục Hồn kì thực là nhằm vào Đại Đường, gã ta càng nói thì càng tức giận, nói: - Hàn Thị lang, xin thứ cho ta nói câu không hay, ta là người tới trước, nhưng ngươi lại gặp Lộc Đông Tán trước, chớ không phải là xem thường Thổ Dục Hồn chúng ta?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Quận Vương phải hiểu, Đại Đường ta hy vọng các người có thể dừng chiến bãi binh, đây mới là mục đích chủ yếu của Đại Đường chúng ta. Mà ta sở dĩ gặp Lộc Đông Tán trước, là vì ta biết rằng quận vương thì nguyện ý dừng chiến bãi binh đấy, nhưng việc này không phải ta và ông có thể định đoạt, còn phải phía Thổ Phiên gật đầu, nếu ta gặp quận Vương trước, ta cũng không thể cho quận vương ông hứa hẹn gì cả, không đàm phán ra được kết quả gì, bởi vậy ta lựa chọn cùng Lộc Đông Tán đàm phán trước, sau đó lại cùng quận vương đàm, như vậy cũng sẽ không lãng phí thời gian của mọi người.
.Nặc Hạt Bát ngẫm lại cũng đúng, đang muốn mở miệng, chợt thấy hai nữ tỳ bưng bữa sáng đi đến.
.Hàn Nghệ đứng dậy cười nói: - Quận Vương, chúng ta vẫn là vừa ăn vừa nói chuyện đi!
.Nặc Hạt Bát liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy hắn cười vô cùng thong dong, xử sự hào phóng, lão luyện, hoàn toàn không giống như là một tiểu tử hơn hai mươi tuổi, trái tim lơ lửng dần dần vững vàng hơn, cười gật gật đầu.
.Hai người mặt ngồi đối diện, trước mặt mỗi người là một cái bàn nhỏ, trên bàn bày đặt thức ăn tinh xảo, có chút cùng loại với ẩm thực Nhật Bản, đương nhiên, ẩm thực Nhật Bản vốn là tiếp thu văn hóa ẩm thực vương triều Đường.
.Kỳ thật Hàn Nghệ đối với việc ăn cái gì thật ra không chú ý lắm, dù sao kiếp trước là lãng tử, không đói bụng chết là hắn đã thấy đủ rồi, nhưng nếu thực sự mà nói, hắn vẫn có chút sở thích đặc biệt, đối với hắn mà nói, bữa sáng cần tinh xảo, bởi vì hắn thích nhất là chậm rãi ăn điểm tâm, chậm rãi làm cho mình trở nên tỉnh táo, bữa trưa thì có thể tùy ý một chút, ăn mì tôm cũng được, bởi vì hắn không thích một bữa trưa ăn hết cả thời gian làm việc, còn bữa tối, phải có thịt cá, tận tình ăn, xả hết áp lực của một ngày.
.Tiêu Nhuệ cũng dần dần hiêu đươc Hàn Nghệ, vì vậy ông dặn dò phòng bếp ấn theo sở thích của Hàn Nghệ mà nấu nướng một ngày ba bữa.
.Nặc Hạt Bát tùy tiện nêm một miếng cơm nắm, uống một ngụm trà, ăn vào trong miệng đều vô vị, liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, thấy hắn ăn lại khá chuyên tâm, ho nhẹ hai ba tiếng, nói: - Hàn Thị lang, ta sớm biết Lộc Đông Tán kia nhất định sẽ không nguyện ý lui binh, hiện giờ thậm chí ngay cả mặt mũi của Đại Đường cũng không cho, dùng một trong câu nói của các ngươi, chính là tâm tư Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.
.Ôi! Hiểu văn hóa Đại Đường ta cũng khá rõ a! Hàn Nghệ thản nhiên cười, nói: - Cái này không liên quan gì đến mặt mũi cả, Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn ân oán đã lâu, bởi vậy Đại Đường chúng ta không muốn phán định ai đúng ai sai, điều này cũng không phải một lời có thể nói hết được, bởi vậy Lộc Đông Tán có băn khoăn của ông ta, ta cũng có thể lý giải được, cũng tôn trọng ý nghĩ của ông ta, đồng dạng, ta cũng tôn trọng băn khoăn và ý tưởng của quận vương ông.
.Nặc Hạt Bát nghe đến hồ đồ, nói: - Xin thứ cho ta ngu dốt, không biết lời này của Hàn Thị lang là ý gì?
.Không thể ăn xong rồi nói sao? Hàn Nghệ buồn bực buông chiếc đũa xuống, uống một ngụm trà, nhìn thẳng vào Nặc Hạt Bát, nói: - Ta muốn nói là tôn trọng là lẫn nhau, Đại Đường chúng ta tôn trọng ý nguyện của song phương các người, bởi vậy cũng xin các người phải tôn trọng Đại Đường ta. Các người đều là lân bang của Đại Đường ta, các người có nghĩ tới hay không, các người đấu tranh sẽ tạo ra cho Đại Đường ta phiền toái không nhỏ, ông cho rằng hai hàng xóm đánh nhau, người của nhà trung gian này có thể may mắn thoát khỏi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận