Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 271.1: Bước ngoặt cuộc đời (hạ).

.Hàn Nghệ vẫn còn muốn thăm do, nhưng thấy hai người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo căn bản không có hứng thú đàm luận chuyện này nữa nên chỉ có thể từ bỏ.
.Song phương lại tiếp tục bàn luận sự tình sau khi Hàn Nghệ phải đi. Sau khi trò chuyện một hồi lâu về chuyện hợp tác với xưởng quần áo xong, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo liền chuẩn bị cáo từ. Dù sao bọn họ cũng đều biết, Hàn Nghệ khẳng định còn có rất nhiều chuyện bận rộn.
.Hàn Nghệ tiễn bọn họ xuống dưới lầu, nhưng khi vừa tới cửa, liền gặp phải một người quen.
.Đúng là Nguyên Mẫu Đơn.
.- Mẫu Đơn tỷ.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo nhìn thấy Nguyên Mẫu Đơn, hơi cảm thấy kinh ngạc, lập tức vội vàng hành lễ.
.Nguyên Mẫu Đơn "Ừ" một tiếng, nói: - Các ngươi nói chuyện xong rồi chứ?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Bọn ta đã đàm luận xong, đang chuẩn bị rời đi. Nếu như Mẫu Đơn tỷ không có chuyện gì khác, chúng ta xin cáo từ trước.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, đột nhiên hỏi: - Vô Y trở về, có đúng hay không?
.Trịnh Thiện Hành hơi sửng sốt, lập tức gật gật đầu.
.- Không sao.
.- Cáo từ.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo khẽ vuốt cằm, sau đó rời đi rồi.
.Hàn Nghệ nhìn Nguyên Mẫu Đơn, cười nói: - Thực sự là không nghĩ tới Mẫu Đơn nương tử cũng sẽ đến tiễn ta? Hàn Nghệ thực sự là thụ sủng nhược kinh nha!
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ta không phải đến tiễn ngươi, ta tới là muốn đàm luận buôn bán cùng ngươi?
.Hàn Nghệ sững sờ, nói: - Thế nhưng ta lập tức phải rời khỏi Trường An rồi?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi không đi, khoản buôn bán này sẽ không có cách nào đàm luận.
.Hàn Nghệ đã đoán được mục đích của nàng, duỗi tay ra, nói: - Mời vào trong.
.Đi vào bên trong, vừa mới ngồi xuống, Hàn Nghệ đã nói luôn: - Cô có phải là muốn mua lại Phượng Phi Lâu?
.Nguyên Mẫu Đơn càng thêm trực tiếp, nói: - Giá tiền có thể thương lượng.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ngượng ngùng rồi, ta sẽ không bán.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Chẳng lẽ ngươi còn định mang đi hay sao?
.Hàn Nghệ nói: - Đi chỉ là ta mà thôi, mấy người Lưu tỷ vẫn sẽ ở lại chỗ này.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Chỉ bằng mấy người các nàng có thể bảo vệ Phượng Phi Lâu sao?
.- Ta tin tưởng có thể.
.- Ngươi cung đã từng tin tưởng, ngươi có thể đem Phượng Phi Lâu này phát triển lớn mạnh. Nhưng kết quả thì sao? Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngay cả ngươi cũng không thể làm được, các nàng có thể sao?
.Hàn Nghệ nói: - Được rồi, ta nói thật với cô, ai có thể bảo đảm tương lai ta sẽ không lại trở về.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt một chút, nói:
.- Ngươi còn chưa tuyệt vọng à?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Lần này ta thua cực kỳ oan. Ta đương nhiên không phục, ta còn có thể ngóc đầu trở lại.
.Nguyên Mẫu Đơn thoáng trầm ngâm một phen, nói: - Vậy cứ như thế, ngươi đem Phượng Phi Lâu giao cho ta đi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Xem ra mục đích của Mẫu Đơn nương tử không phải là muốn mua lại ngõ bắc, mà là muốn bảo vệ ngày nữ nhân.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói: - Ngày nữ nhân thật vất vả mới thành công, ta không muốn nó nhanh như vậy liền chịu diệt vong. Lưu giả mẫu của các ngươi, ta cũng đã từng nghe nói, năng lực buôn bán cũng bình thường, một khi ngươi đi rồi. Tào giả mẫu của Hoa Nguyệt Lâu có thể ung dung đánh bại nàng, thế nhưng nếu như ngươi giao cho ta, Hoa Nguyệt Lâu liền không thể thực hiện được.
.Hàn Nghệ chau mày trầm tư một phen, tùy tiện nói: - Nếu như Mẫu Đơn nương tử đồng ý bỏ sức, ta ngươc lai cũng không phản đối, thế nhưng, cô chỉ có thể làm chức quản lý, nói khó nghe một chút, cô chỉ là công nhân của ta, ta sẽ không bán cho cô môt tâc đất nào.
.- Có thể.
.Nguyên Mẫu Đơn rất là sảng khoái. Lại cười nói: - Nhưng tiền đề là ngươi trở về được.
.Hàn Nghệ trợn trắng măt nói: - Ta lại không phải sói xám, cô chớ có hy vọng xa vời nghe được câu nói kia từ trong miệng của ta (ý là câu "hãy đợi đấy").
.- Sói xám là sao?
.- Ồ, không có việc gì.
.Hàn Nghệ lắc đầu một cái, đột nhiên nói: - Dương cô nương có biết việc này không?
.Nguyên Mẫu Đơn lắc lắc đầu nói: - Sau khi Dương gia biết được việc này, liền không cho phép Phi Tuyết đi ra ngoài, phỏng chừng nang vẫn chưa biết việc này. Nếu như ngươi muốn cùng nàng cáo biệt. Ta ngươc lai thât có thể giúp ngươi suy nghĩ một ít biện pháp?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không cần, ta đã cho Dương gia thêm không ít phiền não rồi, chờ ta đi rồi, cô giúp ta chuyển cáo cho nàng một tiếng liền được.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ, cười nói: - Đây chính là hậu quả của việc không biết tự lượng sức mình.
.Hàn Nghệ nói: - Sao ta lại cảm thấy hình như cô đang cười trên sự đau khổ của người khác nha!
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn vì ta không có ném đá xuống giếng.
.Hàn Nghệ rất tổn thương nói: - Ta vốn cho rằng quan hệ của chúng ta là rất không tệ đấy.
.Nguyên Mẫu Đơn thở phì phì nói: - Ta không có nửa điểm quan hệ gì với ngươi hết. Ta chỉ biết khăn lụa của ta là bị ngươi trộm.
.Nữ nhân a! Chính là thích thu dai. Hàn Nghệ nói: - Khăn lụa của cô ta không biết, ta chỉ biết Thỏ Khuê Mật của ta không thấy đâu nữa rồi.
.- Ngươi còn dám nói ra việc này?
.- Được rồi, được rồi, đừng trừng ta, ta lập tức phải đi rồi, chúng ta không thể cố gắng nói chuyện bình thường sao?
.- Ta không có chuyện gì để nói với ngươi cả?
.Nguyên Mẫu Đơn đứng dậy, nói: - Cáo từ.
.- Không tiễn.
.Hàn Nghệ hữu khí vô lực nói.
.Nguyên Mẫu Đơn xoay người liền đi về phía cầu thang, thế nhưng đi được mấy bước, nang đột nhiên ngừng lại, nói: - Thuận buồm xuôi gió.
.Hàn Nghệ hừ lạnh nói: - Đây không phải vô nghĩa sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngoại trừ vô nghĩa, ta cũng không có chuyện gì nói với ngươi cả.
.Nói xong, nàng liền đi xuống lầu.
.- Cô nàng này thật đúng là có cá tính.
.Hàn Nghệ vừa cười vừa lắc đầu, một mình ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ngoài suy nghĩ xuất thần.
.- Hàn đại ca.
.Một lát sau, chợt nghe được một thanh âm như của tên trộm phát ra.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tiểu gia hỏa Hùng Đệ cùng Tiểu Dã đang trốn ở dưới gầm cầu thang, vừa tức giận vừa buồn cười nói: - Hai người các đệ làm gì thế, nơi đây là nhà của chúng ta, cần phải lén lút như vậy sao?
.Hùng Đệ cười hì hì, một tay khoát lên vai Tiểu Dã, hai người đi tới, ngồi đối diện với Hàn Nghệ.
.- Hàn đại ca, chúng ta thật sự phải rời khỏi Trường An sao?
.Hùng Đệ nháy đôi mắt nhỏ xíu nhìn Hàn Nghệ
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Như thế nào? Đệ luyến tiếc sao?
.Hùng Đệ nghiêng đầu, nói: - Ngươc lai cũng không phải là luyến tiếc Trường An, chỉ là luyến tiếc mấy vị tỷ tỷ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy đệ liền ở lại chỗ này đi!
.Hùng Đệ vội vàng lắc đầu nói: - Vậy cũng không được, ta phải đi theo Hàn đại ca, huynh đã đáp ứng cha mẹ ta, phải chăm sóc kỹ lưỡng ta nha.
.Hàn Nghệ nói: - Thằng nhóc béo này, lần đó ta nói như vậy là vì bị nước mắt của đệ bức bách mà.
.Đôi môi dày của Hùng Đệ trề ra, nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vẫy tay nói: - Được được được, đệ thắng, đệ thắng. Ai u, thật là.
.Tiểu Dã ha ha nở nụ cười.
.Hùng Đệ cung ha ha nở nụ cười theo.
.Tiểu Dã đột nhiên nói: - Đại ca, mới vừa rồi ngươi là đang nghĩ tới đại tỷ tỷ sao?
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức gật gật đầu.
.Hùng Đệ vội vàng nói: - Đúng rồi, chúng ta có cần nói một tiếng với đại tỷ tỷ hay không.
.Hàn Nghệ nói: - Đệ đi đâu tìm đại tỷ tỷ của đệ đây?
.- Không biết.
.Hùng Đệ lắc đầu.
.Hàn Nghệ hoàn toàn không còn gì để nói, lại nói: - Thôi đi, tìm được nang, cung chỉ đem đến cho nang phiền phức mà thôi.
.- Như vậy a, vậy chúng ta vẫn là đừng đi tìm. Hùng Đệ lắc đầu.
.- Tiểu Nghệ ca.
.Trà Ngũ đột nhiên đi lên, bên cạnh hắn còn dẫn theo một thiếu niên.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện gì?
.Trà Ngũ nói: - Người này nói có việc gấp tìm ngươi.
.Hàn Nghệ liếc nhìn thiếu niên kia, thấy khá xa lạ, liền hỏi: - Ngươi là?
.Thiếu niên kia nói: - Ngươi chính là Hàn Nghệ sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Thiếu niên kia đi lên trước, đem một đồng tiền đặt lên bàn, nói: - Có người nhờ ta đem đồng tiền này giao cho ngươi, còn nói gặp ở chỗ cũ.
.Hàn Nghệ liếc nhìn đồng tiền kia. Là nàng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận