Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 295: Bóng dáng tinh thần.

.Hàn Nghệ vẫn tin tưởng vững chắc, nếu Trung Quốc cổ đại coi trọng phát minh sáng tạo, Trung Quốc sẽ cường đại đến một mức độ không thể tưởng tượng, bởi vì dưới tình huống không coi trọng mấy thứ này, Trung Quốc vào thời kỳ Tống Đường, phát minh sáng tạo đã là mạnh nhất, nếu được coi trọng thì càng tốt hơn.
.Kỳ thật ngươi không đi cổ vũ thì cũng thôi đi, trên thực tế một ít truyền thống giáo dục của Trung Quốc cổ đại, còn khiến lượng lớn những kỹ thuật đó biến mất.
.Phàm là mở ra sách lịch sử Trung Quốc, thường thường nhắc tới một ít ghi chép vô cùng trâu bò, nhưng kế tiếp một câu, hơn phân nửa đều là thất truyền đã lâu.
.Ở Trung Quốc, mỗi một lần thay đổi triều đại, đều đã có một đống kỹ thuật biến mất, bởi vì người phải chết, căn cứ vào bí phương tổ truyền, cho nên người đã chết rồi, kỹ thuật cũng liền biến mất, điều này rất làm cho người khác tiếc hận, trong đó nghe nhiều nhất nên thuộc chính là trung y. Ở hậu thế, trung y vẫn bị Tây y áp chế, trên cơ bản cũng rất khó để xoay người, nhưng trung y cổ đại đến tột cùng lợi hại hay không, không người nào biết được, bởi vì rất nhiều bí phương cũng đã biến mất.
.Nếu mà có được pháp luật độc quyền, nhất định rất nhiều bí phương có thể công khai, đây đối với việc thúc đẩy quốc gia dân tộc tiến bộ, có trợ giúp đặc biệt lớn.
.Lý Trị khẳng định động tâm rồi, vì nước vì dân thì tạm thời không nói đến, vì luật độc quyền vào thời khắc này, hoàn toàn là đón ý nói hùa ích lợi trong lòng của y, thứ nhất, có thể làm thế lực sĩ tộc suy yếu, dẫn kỹ thuật của bọn họ vào triều đình, sau đó phân cho dân chúng, tương đương chính là phân tán thế lực của bọn họ, tăng cường lực ảnh hưởng của triều đình, mặc dù có kỳ hạn, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với bị bọn họ hoàn toàn nắm ở trong tay.
.Thứ hai, có thể mượn cái này để thoát khỏi bóng ma của Lý Thế Dân, nếu đưa ra luật độc quyền này, thế nào cũng là một chính sách từ xưa đến nay chưa hề có, ở trong chính sách của Trinh Quán, không có chút nội dung nào đề cập phương diện này, đây là chính sách hoàn toàn thuộc về thời đại Lý Trị.
.Thứ ba, luật độc quyền này, có thể phát hiện càng nhiều nhân tài, mượn cơ hội đề bạt càng nhiều thứ tộc.
.Về phần đến tột cùng có thể uy hiếp được hoàng quyền hay không, kính nhờ, đầu năm nay, Hoàng đế là cao nhất đấy. Nếu là pháp luật, như vậy liền có đầy đủ không gian thao tác, hơn nữa triều đình bởi vì vậy cũng nắm giữ hết thảy kỹ thuật, càng lợi cho củng cố hoàng quyền.
.Cùng một luật pháp, ở một xã hội phong kiến và một xã hội dân chủ, là hai hoàn toàn khái niệm bất đồng.
.Nhưng mà, Lý Trị sẽ bởi vì những lời này của Hàn Nghệ, mà đáp ứng sao?
.Đó trừ phi là đang đóng phim, cái này nói ra thì dễ dàng, làm lên được thì lại không phải khó bình thường, một điểm đầu tiên, sĩ tộc chắc chắn sẽ không đồng ý, mà đại thần trong triều cũng đều là quý tộc, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản, đừng nói Lý Trị hiện tại quyền lực không lớn, cho dù quyền lực lớn, y cũng không thể không suy tính ích lợi ở nhiều mặt.
.Đương nhiên sẽ không đồng ý.
.Lý Trị cười ha hả, nói: - Ngươi thằng nhãi này tuổi không lớn lắm, lại rất giảo hoạt. Không ngờ muốn mượn cái này để lấy tiền từ triều đình.
.- Hàn Nghệ không dám.
.Hàn Nghệ vội vàng nói.
.- Hôm nay coi như xong, nhưng đừng nói trẫm không nhắc nhở ngươi, việc này nếu để người khác biết, cẩn thận ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này a. Lý Trị nói.
.- Đa tạ bệ hạ.
.Hàn Nghệ chắp tay nói.
.Hắn đương nhiên biết Lý Trị không sẽ lập tức làm như thế nào như thế nào, hắn nói những lời này, mục đích chủ yếu, không phải nói ngay lập tức phải tạo phúc cho dân, làm một Chúa cứu thế, phổ tế chúng sinh, hy sinh vì nghĩa, mà là vì thể hiện năng lực của mình.
.Lý Trị và Võ Chiêu nghi hiện tại đang cần không phải là người nịnh bợ, cũng không phải bưng trà dâng nước đấy, bọn họ cần nhân tài, bởi vì đối thủ của bọn họ quá hùng mạnh. Người vô dụng, đối với bọn họ mà nói, căn bản không cần, cái y có là nữ tỳ nô dịch.
.Long trung đối, vì sao sinh ra ở long trung, cũng chính là bởi vì Gia Cát Lượng cũng vội vàng thể hiện mình. Ông ta muốn mau chóng để cho Lưu Bị biết mình tài năng, nếu còn cất giấu, có lẽ Lưu Bị sẽ để cho ông ta tiếp tục làm ruộng rồi.
.Người khiêm tốn chân chính, bình thường đều là người vô cùng đặc biệt trâu bò hổ báo, người giống như Trưởng Tôn Vô Kỵ vậy, nhất định phải khiêm tốn, nếu ông ta cao giọng, ngay lập tức sẽ cách cái chết không xa. Nhưng giống loại người như Hàn Nghệ, nhất định phải cao giọng hơn, cái này cũng giống như bán đồ vật này nọ vậy, thời điểm vừa mới khởi bước, ngươi dù sao cũng phải thét to, khách nhân mới sẽ đến mua, còn ngươi ở đây ra vẻ thâm trầm, có quỷ mới đến chỗ ngươi mua, Gia Cát Lượng để Lưu Bị ba lần đến mời, cũng không phải là khiêm tốn, mà là đặc biệt lên giọng, luận về chuyện làm màu ấy à..., khả năng không người nào đú được rồi.
.Lý Trị dường như cũng không để ý việc này, nhìn chung quanh, nói:
.- Mộng Nhi đi đâu vậy, bài này còn chưa chia xong đâu.
.Võ Mị Nương nhanh chóng để người đi gọi Mộng Nhi qua.
.Bốn người lại lại tiếp tục chơi bài, ván bài đầu tiên, Lý Trị mượn được một tay bài giỏi, đánh cho đám người Hàn Nghệ một phân cũng tiến được, trực tiếp qua cửa.
.Lý Trị vui vẻ cười to nói: - Hàn Nghệ, ván bài này ngươi đã thua ba mươi cái máy dệt vải rồi.
.Nếu không ta giờ trò gian lận, cho ngươi một tay bài giỏi, ngươi có thể thắng ta? Hàn Nghệ cười nói: - Coi như là làm việc thiện đi.
.Đây đương nhiên chỉ là Hàn Nghệ vì để cho Lý Trị vui vẻ, nhưng cũng không trở thành lấy thân thể tính mạng của nhà mình đi làm Lý Trị vui vẻ, kế tiếp song phương đánh qua đánh lại, có thua có thắng.
.Khiến Hàn Nghệ kinh ngạc là, Võ Mị Nương này hẳn là chưa bao giờ chơi cái trò thăng cấp này, nghĩ đến cũng là từ trong miệng Lý Trị mà biết được cách chơi này đấy, nhưng kỹ thuật chơi bài của nàng vốn không giống một người mới học, rất nhiều quân, đều đánh vô cùng tinh diệu, cùng với Lý Trị hết sức ăn ý, đủ thấy tâm tư của nàng cẩn thận đến mức nào.
.- Đúng rồi, Hàn Nghệ, khi ta ở trong cung, nghe nói ngươi còn có một cái tên hiệu, tên là bạn của nữ nhân, không biết có việc này không?
.Võ Chiêu nghi lật ra một tấm bài, đột nhiên hỏi.
.Hàn Nghệ hơi có vẻ ngượng ngùng cười: - Đúng là có việc này.
.Lý Trị rất hâm mộ, nhưng y thích nhất là phi công trẻ lái máy bay bà già đấy, nói: - Cái tước hiệu này thật ra khá có ý tứ đấy, không biết là từ đâu mà đến.
.Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Đây cũng là bởi vì ta khá hiểu về nữ nhân.
.Võ Mị Nương cười khúc khích, nói: - Ngươi mới bao nhiêu tuổi, lại không biết xấu hổ nói lời này.
.Có bản lĩnh ngươi tới thông đồng với ta nha, ta liền cho ngươi có biết, ta hiểu rõ về nữ nhân bao nhiêu. Hàn Nghệ bị người khinh bỉ, trong lòng đương nhiên khó chịu, nhưng cũng chỉ là trong lòng khó chịu, ngoài miệng thì vẫn khiêm tốn nói: - Dạ dạ dạ, Chiêu nghi nói rất đúng.
.Lý Trị lại tựa hồ như khá có hứng thú, nói: - Hiện tại lại khiêm tốn, thì đã trễ rồi, ngươi nói một chút cách nhìn của ngươi đối với cho nữ nhân? Trẫm ngược lại muốn xem, ngươi có thật xứng đáng với cái tên không.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu ta nói sai rồi, bệ hạ có thể đừng trị tội của ta không.
.- Đương nhiên, ngươi cứ việc nói là được. Lý Trị cười nói.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Cá nhân ta cảm thấy, sau lưng một nam nhân thành công, nhất nhất định có một vị nữ nhân vĩ đại.
.Mặt Võ Mị Nương lập tức lộ vẻ vui mừng.
.Một câu nói kia, thật sự là nói đến trong tâm khảm nàng đấy, quá chuẩn xác mà, yêu chết tiểu tử này mất, quá biết nói chuyện mà.
.Lý Trị cũng đem một câu nói kia lẩm bẩm lặp lại, hỏi: - Chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ nói: - Câu cửa miệng nói, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, nhưng mà, trị quốc, bình thiên hạ, cũng ở sau tề gia, nói cách khác tề gia trước, rồi mới trị quốc. Mà mấu chốt tề gia, thì hoàn toàn ở nữ nhân, một nữ nhân hiền lành. Sẽ đem chuyện trong nhà xử lý gọn gàng ngăn nắp, như vậy nam nhân mới có thể không lo âu về sau này mà đi ra ngoài làm việc. Bên ngoài mệt mỏi, về đến nhà, là nữ nhân đem đồ ăn ấm áp lòng người đặt ở trước mặt nam nhân, bên ngoài bị ủy khuất, cũng nhất định là nữ nhân ở một bên an ủi, khuyên giải.
.Đa số thời điểm, nam nhân cũng không để ý những điều này, cảm thấy cũng là chuyện đương nhiên, cho dù là bên ngoài làm náo động rồi. Làm rạng rỡ tổ tông rồi, nam nhân cũng sẽ không nghĩ tới nữ nhân, cảm thấy đây đều là công lao của mình, nhưng nữ nhân cũng không một câu oán hận, đây là một loại kính dâng yên lặng, đây là một loại tinh thần vĩ đại. Nhưng nam nhân khi quay đầu, mới phát hiện phía sau còn có một đạo bóng dáng một mực yên lặng lặng yên đi theo ngươi, bất kể là tiến về phía trước, hay là lui về phía sau, bất kể là gio thôi hay là trời mưa, không có bóng dáng tinh thần nào càng thêm vĩ đại nữa rồi. Vì vậy, ta cho rằng làm một nam nhân thành công, sau lưng nhất định có một nữ nhân vĩ đại đang đứng. Nam nhân cùng nữ nhân là hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.
.Lý Trị nghe nói như thế, nghĩ tới đầu tiên, chính là mẫu thân của mình, cũng chính là Trưởng Tôn Hoàng hậu, Trưởng Tôn Hoàng hậu này, rất nổi danh hiền hậu nha. Nhớ tới Trưởng Tôn Hoàng hậu ở phía sau không một tiếng động giúp Lý Thế Dân quản lý hậu cung, xử lý gọn gàng ngăn nắp, tuy rằng Lý Thế Dân cũng là thê thiếp thành đàn, nhưng bà vẫn cũng chưa từng có một câu oán hận, thậm chí còn bày mưu tính kế, theo bên cạnh nhắc nhở Lý Thế Dân.
.Nghĩ tới đây, Lý Trị đột nhiên liền có một loại cảm giác, thành công của cha mình, không thể bỏ qua công lao của mẹ mình.
.Trong tiềm thức, liền đồng quan điểm này với Hàn Nghệ, nhưng không khỏi lại nghĩ đến chính mình, bên cạnh mình đến tột cùng có một nữ nhân nào vĩ đại như vậy không, cùng y cảm tình sâu nhất, đơn giản chính là Vương hoàng hậu, Tiêu Thục Phi, cùng với Võ Chiêu nghi ngồi ở đối diện.
.Đột nhiên, ánh mắt của Lý Trị liền nhìn về phía Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương là loại nữ nhân khôn khéo thế nào chứ, nàng trước đó thấy Lý Trì nghĩ đến xuất thần, cũng đã đoán trúng Lý Trị đang suy nghĩ cái gì, nhưng kết quả là cái gì, nàng cũng không dám khẳng định. Nhưng mà, một ánh mắt này, đối với nàng mà nói, ý tứ hàm súc rât nhiêu, bởi vì một ánh mắt này, trực tiếp bộc lộ ra suy nghĩ trong lòng Lý Trị, cái này chắc là sẽ không gạt người, không khỏi là mở cờ trong bụng, thế là ẩn tình đưa tình nhìn Lý Trị, hai người bốn mắt mà nhìn nhau, nhu tình mật ý nói không hết.
.Như thế nào? Cứu ta một mạng, kịch nói vẫn còn chưa bắt đầu, đã kiếm trở lại cho cô, nếu cô mà không đề bạt ta, cô ấy à, cũng đừng nghĩ đến làm hoàng đế nữa, chạy đi làm ni cô đi. Hàn Nghệ sao có thể không biết hai người bọn họ đang giở trò quỷ gì, nhàn rỗi cũng không tán gẫu, vì thế đưa mắt liếc ra hiệu cho Mộng Nhi một cái, giống như đang nói, chúng ta cũng ôn tình một phen ok không?
.Mộng Nhi xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, bí mật trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Trôi qua một lát, Lý Trị đột nhiên kịp phản ứng, Hàn Nghệ và Mộng Nhi vẫn còn ở bên cạnh đấy, không khỏi có vẻ cực kỳ xấu hổ, Võ Mị Nương càng thêm như thế, dù sao nàng cũng là một nữ nhân.
.Căn cứ vào phong độ thân sĩ, Lý Trị nhất định phải đi ra hóa giải xấu hổ, bật cười ha hả, nói: - Bạn của phụ nữ, quả thật là danh bất hư truyền, nói rất đúng, nói rất hay. Nhưng dứt lời, liền lập tức nói sang chuyện khác: - Ngươi đánh cây gì?
.- 10.
.Hàn Nghệ đáp.
.Lý Trị nói: - Vậy trẫm đánh cây K.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, nói: - Bệ hạ, 10 là chính chủ, các ngươi tặng không điểm cho ta rồi.
.- A?
.Vẻ mặt Lý Trị lập tức biến thành quẫn bách.
.Trong lòng Hàn Nghệ chảy một phen mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, có phải ta nên nói cho y biết hay không, hồng nhan là nguồn gốc của tai họa nha.
.Võ Mị Nương, Mộng Nhi thấy được vẻ mặt quẫn bách của Lý Trị, đều che miệng khanh khách cười.
.Lý Trị cũng ha ha cười.
.Ngược lại đã hóa giải sự xấu hổ này.
.Trải qua một phen nói trước đó của Hàn Nghệ, ván bài này đánh càng thêm có ý tứ, trong lúc bất tri bất giác, mặt trời đã sắp lặn xuống Tây Sơn rồi, cũng là thời điểm ván bài này kết thúc.
.Hàn Nghệ tổng cộng thua một trăm mười cái máy dệt vải.
.Mà Lý Trị thì vừa vặn thua một trăm cái máy dệt vải.
.Bài này nếu đánh ở huyện Mi, máy dệt vải này đương nhiên phải về thuộc về tất cả dân chúng huyện Mi.
.Song phương cũng không ký kết bất kỳ cá cược gì, một người thì không sợ đối phương quỵt nợ, một người khác thì cho dù đối phương quỵt nợ, hắn cũng không dám nói nhiều nửa câu.
.Cần gì làm điều thừa nữa.
.Sau khi đánh xong bài, Hàn Nghệ và Mộng Nhi liền cáo lui.
.--------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận