Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 598.2: Đáng để chờ đợi.

.Hàn Nghệ ngẩn người ra, vừa cười vừa gật đầu.
.Bởi vì Trưởng Tôn gia là gia tộc Tiên Ti, trong con mắt bọn họ chỉ có văn hóa Hán, còn văn hóa Hán thì không đồng nghĩa với văn hóa Nho, tuy nhiên người Hán bởi vì triều Hán độc tôn Nho thuật, nên đã coi văn hóa Nho là duy nhất của văn hóa Hán. Trưởng Tôn Diên ngưỡng mộ văn hóa người Hán, chứ không phải văn hóa Nho giáo, đồng thời y còn thích đọc sách, sách đọc nhiều thì tư tưởng sẽ phong phú hơn, khi y đọc được sách của tư tưởng Pháp gia, như thể gặp được tri kỉ vậy. Đừng thấy y khá thân thiết với mấy tử đệ thế gia Nho giáo như Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, nhưng y chưa từng lung lạc ý niệm trung thành với Pháp gia.
.Còn y cho rằng chế độ nô tì là một chướng ngại vật lớn cho công cuộc chấn hưng Pháp gia, vì thế y vô cùng căm hận chế độ này.
.Đây cũng chính là nguyên nhân Trưởng Tôn Vô Kỵ cứ trì hoãn không cho y làm quan, bởi vì cái chế độ mà y sùng bái có một hố ngăn cách quá lớn với chế độ hiện tại.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cho rằng nếu như muốn loại bỏ chế độ nô tì, cậy sức thì không được, chỉ có thể sử dụng một loại chế độ khác để thay thế.
.Trưởng Tôn Diên cau mày nói: - Xin lắng tai nghe.
.Hàn Nghệ nói: - Chế độ thuê mướn. Sử dụng chế độ thuê mướn thay thế chế độ nô tì.
.Trưởng Tôn Diên đầy một vẻ mơ hồ trong ánh mắt.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Cũng giống như ngõ Bắc của ta vậy, không can thiệp đến quyền tự do của họ, dùng tiền công để đổi lấy sức lao động của bọn họ, vậy thì đám người bán thân làm nô tì kia sẽ có thêm một sự lựa chọn, hai chọn một, ngươi nói xem họ sẽ chọn gì?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Ngươi nói thì cũng có lí, nhưng đây chỉ là hành vi cá nhân ngươi, những người khác sẽ không giống ngươi đâu.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đó là bởi vì quyền quý hiện giờ ít quá, còn nô tì thì lại quá nhiều, bọn họ đương nhiên chẳng có gì mà lo sợ, nếu như nô tì trở nên ít ỏi, còn địa chủ thì đông lên xem, dựa vào cái đạo lí vật lấy hiếm làm quý, giá trị của nô tì tự nhiên sẽ cao lên, chế độ thuê mướn thay thế chế độ nô tì e cũng sẽ là xu thế phải vậy.
.Trưởng Tôn Diên cau mày nói: - Nhưng mà làm sao mới có thể khiến cho địa chủ ngày một nhiều, nô tì ngày một ít?
.- Điều này cần có một thế lực mới đi tranh giành nô tì với địa chủ cũ.
.- Thế lực mới? Ngươi đang nói đến thương nhân phải không?
.- Không sai.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Thương nhân cũng cần dùng người, hơn nữa thương nhân bây giờ ít quá, một khi thương nhân nhiều lên, nhu cầu sử dụng nhân lực cũng sẽ dần một tăng theo, vậy thì tương quan mà nói, nô tì sẽ ít đi.
.Trưởng Tôn Diên như đang ngẫm nghĩ gì đó, dù sao thì y cũng chẳng hiểu gì về thương nhân cả.
.Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã tới nha thự lúc nào, chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ và Độc Cô Vô Nguyệt đang ngồi trong đó uống rượu.
.- Ấy? Các ngươi còn chưa ngủ sao?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.- Oa ha ha! Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi quả là không giống người thường, lão tử hôm nay coi như được thay đổi cách nhìn về ngươi, đáng phạt một chén, đáng phạt một chén!
.- Khụ khụ khụ! Nguyên công tử, ngươi nhẹ tay chút, ai ôi, buông ra, buông ra.
.Nguyên Liệt Hổ thấy Hàn Nghệ tới, lập tức nhảy chồm lên phía trước, quàng chặt lấy cổ Hàn Nghệ, phấn khích hét lên, nhưng hình như lực hơi mạnh, suýt thì siết cho Hàn Nghệ ngất xỉu.
.Hàn Nghệ phải dùng sức của chín trâu hai hổ mới giãy được ra, buồn bực nói: - Nguyên công tử, ngươi chớ có thế này mãi chứ.
.Nguyên Liệt Hổ cười hề hề nói: - Xin lỗi, xin lỗi, ta nhất thời phấn khích quá, tuy nhiên Hàn Nghệ, những gì ngươi vừa nói thật là diệu quá, ta ủng hộ ngươi.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Đa tạ, đa tạ.
.- Mau mau mau, uống rượu, uống rượu.
.Nguyên Liệt Hổ kéo Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Diên ngồi xuống.
.Hàn Nghệ tò mò nói: - Rượu này là từ đâu tới vậy, sao ta không nhớ là trong trại huấn luyện lại có rượu nhỉ?
.Độc Cô Vô Nguyệt nhìn sang Nguyên Liệt Hổ nói: - Ngươi hỏi gã ý.
.Nguyên Liệt Hổ cười hề hề nói: - Ta lấy từ chỗ Trình nhị thúc tới đó.
.- Hả?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Thì ra nhị thúc cũng giấu trộm nhiều rượu vậy, vừa rồi tình cờ bị Liệt Hổ tìm thấy.
.Trình Xử Lượng ngươi được lắm, cất giấu rượu thì cũng được thôi, nhưng không lấy ra chia xẻ, phải uống sạch rượu của y mới được. Hàn Nghệ khẽ hắng một tiếng rồi nói: - Thế này, ba người chúng ta còn có việc, nên uống ít một chút, Nguyên công tử, dù sao thì ngươi cũng tới chơi, buộc phải uống hết, không say không về.
.Nguyên Liệt Hổ vui vẻ nói: - Đương nhiên rồi, ta cũng đâu có muốn để lại cho y giọt nào.
.- Cạn!
.- Cạn!
.Bốn người cạn một chén.
.Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: - Nguyên công tử dường như cũng không tán thành chế độ nô tì?
.- Cũng không phải vậy, nếu như không có nô tì, thì ai giúp ta giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp giường chiếu! Chỉ là ta nhìn không lọt mắt mấy tên đi ức hiếp kẻ yếu thôi.
.Nguyên Liệt Hổ lắc đầu nói.
.Hàn Nghệ cười hỏi: - Ngươi lẽ nào không nhục mạ nô tì?
.Nguyên Liệt Hổ lắc đầu nguầy nguậy nói: - Việc này ngươi đừng nói, ta thực sự là chưa làm bao giờ, nô tì nhà ta đều nghe lời lắm, đáng yêu lắm, ta sao phải nhục mạ bọn họ.
.Độc Cô Vô Nguyệt thản nhiên nói: - Ngươi sinh ra với bộ dạng này, ai nhìn mà chả khiếp sợ, có ai mà không dám nghe lời ngươi.
.Nguyên Liệt Hổ lập tức nói: - À ừ--- Trên thế gian này ta chỉ cho phép mình Vô Nguyệt nói ta xấu, so với y thì đúng là ta xấu thật, nhưng kẻ khác mà dám nói, thì chớ trách ta không khách sáo. Nói rồi liếc qua nhìn Hàn Nghệ.
.Ta cũng rất đẹp trai được chưa.
.Hàn Nghệ trợn mắt một cái.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Nhưng nói về đối xử với nô tì, thì không thể không nhắc tới Thôi tam thúc. Vô Nguyệt, ngươi có nhớ Thôi tam thúc lần trước say rượu có nói gì không?
.Độc Cô Vô Nguyệt thản nhiên nói: - Không nhớ lắm.
.- Ngươi nhất định còn nhớ.
.Nguyên Liệt Hổ cười hề hề, rồi lại nhìn Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, ngươi hẳn là biết việc Thôi tam thúc giải tán nô tì của mình, nhưng có một việc ngươi chắc chắn không biết, còn nhớ lúc đó ta và Vô Nguyệt còn rất nhỏ, một hôm bọn ta uống rượu cùng với Thôi tam thúc, ta liền tò mò hỏi một câu, vì sao lại giải tán nô tì, ngươi có biết Thôi tam thúc đã nói thế nào không?
.Hàn Nghệ lắc đầu, việc này thì Tiêu Vô Y chưa từng kể cho hắn.
.- Ngươi nghe cho rõ đây! Nguyên Liệt Hổ đột nhiên ôm lấy một cái vò rượu, gật gà gật gù nói: - Trời trao trách nhiệm trọng đại cho người nào, buộc người đó phải trải qua gian khổ. Nhưng nô tì đáng ghét, đã dưỡng tính trì trệ của ta, tiêu tan nhân tính của ta, bồi đắp tính xấu của ta, kìm hãm chí khí của ta, đáng ghét quá là đáng ghét! Ta phải lấy oán báo oán, đem tiền tài cho hết bọn họ, bắt bọn họ phải nếm sự đau khổ của ta. Ha ha ha! Các ngươi nói xem có thú vị không. Ấy? Sao các ngươi đều không cười vậy?
.Hàn Nghệ hơi để lộ một vẻ cười khổ, thầm nghĩ, thế thì làm sao khiến người ta cười được chứ.
.Hôm sau.
.- Tại hạ Trịnh Hưởng, trước kia đã nhiều lần mạo phạm, mong các vị hết sức thứ lỗi.
.Trịnh Hưởng đứng trên sân tập, chắp tay nói với mấy người đồng đội tốt của mình.
.Đám tử đệ hàn môn kia ai nấy đều kinh hãi thất sắc, Huỳnh Dương Trịnh thị đó? Rồi lập tức chắp tay đáp lễ, từng người báo tên của mình.
.Thôi Hữu Du chỉ khẽ liếc nhìn, sau đó quay đầu đi, mặt không biểu cảm.
.Trịnh Hưởng tuổi còn nhỏ, đồng thời vô cùng sùng bái thủy tổ của y là Trịnh Đương Thời, hôm qua đã suy nghĩ kĩ một buổi tối, y quyết định cũng muốn trở thành con người như Trịnh Đương Thời, vì thế mới có cái màn này.
.- Ta thấy sau này ngươi nên chăm chỉ tới đây lên lớp cho bọn họ mới được!
.Trưởng Tôn Diên vừa từ nha môn đi ra nhìn thấy màn này, liền nói với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cũng nghĩ thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận