Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1071.2: Khó có thể lựa chọn

.- Bệ hạ thánh minh! Chúng thần xin cáo lui!
.Hàn Nghệ cùng đám người Hứa Kính Tông cùng hô lên.
.Cuối cùng, Lý Trị còn chưa đưa ra đáp án, đối với việc dùng binh, Lý Trị vẫn là người cực kỳ cẩn thận, y tuyệt đối có thể gọi là một vị minh quân, y cực kỳ rõ ràng chính sách nghỉ ngơi dưỡng sức khiến cho Đại Đường không ngừng phát triển, y hy vọng có thể tiếp tục duy trì chính sách này, nên không quá muốn hưng sư động chúng, hao tài tốn của, nhưng buổi nói chuyện hôm nay của Hàn Nghệ khiến cho y cực kỳ do dự, bởi vì một trận chiến này có thể lan đến cả nước, bao gồm cả địa khu Trung Nguyên, cho nên trong lòng y vô cùng rối rắm.
.Ra khỏi Điện Lưỡng Nghi, Hàn Nghệ cố ý thả chậm bước chân, đi đến bên người Lý Tích, cười bảo: - Mới vừa rồi thật sự phải đa tạ Tư không nói lời tương trợ rồi
.- Ha ha!
.Lý Tích dùng tiếng cười cực kỳ bình thản đáp lại hắn.
.Lý Tích sao có thể không nghe ra Hàn Nghệ đang cố ý chế nhạo ông ta, ý là ngươi cũng quá nhát gan rồi, chính ngươi vốn muốn đánh nhau, lại không dám lên tiếng, đều để ta phát ngôn thay ngươi, nếu ngươi kiên trì viện trợ cho Thổ Dục Hồn, vậy thì Lý Trị nhất định sẽ nghiêng về phía chúng ta. Ngụ ý, chính là ngươi đi giật dây Lý Trị một chút đi.
.Bởi vậy có thể thấy được, Hàn Nghệ vô cùng khẩn trương về lựa chọn lần này của Lý Trị, bởi vì điều này trực tiếp liên quan đến toàn bộ kế hoạch tây bắc, nếu để cho Thổ Phiên đạt được mục đích, vậy thì tất cả các kế hoạch của hắn đều sẽ mắc cạn, rất khó để hoàn toàn khống chế biên giới tây bắc, hắn không thể không nghĩ mọi biện pháp khiến Lý Trị gật đầu đáp ứng viện trợ Thổ Dục Hồn. Đương nhiên, trong chuyện này hắn suy nghĩ vì lợi ích chính trị của mình, mà Lý Trị cũng có những suy tính chính trị của riêng y, không thể nói rõ ai đúng ai sai, một khi khai chiến, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
.Bởi vậy hắn cũng không dám nói quá chắc chắn.
.Lý Trị do dự về tới hậu cung, lại kể chuyện này cho Võ Mị Nương, bởi vì có rất nhiều chuyện y không thể nói với bọn người Lý Tích, nhưng y lại có thể nói cho Võ Mị Nương.
.Ánh mắt Võ Mị Nương lóe lên, qua một lúc lâu mới nói: - Bệ hạ, thần thiếp tổng kết một chút, ý của các đại thần là, liệu có nên viện trợ hay không, phải xem xem mục đích của Thổ Phiên là gì đúng không?
.Lý Trị gật đầu: - Không sai, nhưng ý của Hàn Nghệ chỉ là lời nói một phía, hắn cũng không có đủ lý do chứng minh Thổ Phiên tấn công Thổ Dục Hồn là nhằm vào Đại Đường ta, hơn nữa Thổ Phiên chưa chắc đã có thể đánh thắng trận chiến này, nếu không, thì cứ mặc cho hai nước đó tự giết nhau, mà Đại Đường ta toàn lực phát triển quốc lực, cứ thế một bên tăng một bên giảm, Đại Đường ta sẽ áp chế được Thổ Phiên. Nhưng nếu đúng như lời Hàn Nghệ nói, vậy thì một khi không khống chế được tây bắc, có khả năng sẽ không khống chế được cả phía đông, Đại Đường ta sẽ gặp phải nguy cơ cực lớn. Kỳ thật trẫm nên tránh cho tình huóng đó xuất hiện, nếu điều đó xảy ra thật sự sẽ là uy hiếp quá lớn với Đại Đường, nhưng hiện giờ nước ta đang ở thời kỳ bay lên rất nhanh, trẫm thật sự không muốn hưng sư động chúng vào lúc này.
.Võ Mị Nương nói: - Nếu đã như vậy, sao không để kế hoạch của Thổ Phiên quyết định bước tiếp theo nên làm gì?
.Lý Trị hỏi: - Lời này của nàng là có ý gì?
.Sao nàng có thể dùng kế hoạch của Thổ Phiên để quyết định chính sách của Đại Đường ta được.
.Võ Mị Nương nói tiếp: - Ý của thần thiếp là, sau khi Lộc Đông Tán cùng Hà Nguyên quận vương đến đây, bệ hạ hãy dùng lời lẽ nghiêm khắc nói cho Lộc Đông Tán biết, không cho phép phát động chiến tranh toàn diện với Thổ Dục Hồn, các ngươi cãi nhau đánh nhau nhỏ thì được, chúng ta có thể mặc kệ, nhưng không được làm chiến hỏa lan tới biên giới Đại Đường ta, nếu Lộc Đông Tán đáp ứng, vậy thì chứng minh ông ta chỉ muốn nhằm vào Thổ Cốc Hồn, nhưng nếu như Lộc Đông Tán bằng mặt không bằng lòng, không tiếc vi phạm ý chỉ của bệ hạ, vậy thì chứng minh việc ông ta dụng binh với Thổ Dục Hồn không chỉ vì lãnh thổ hoặc thù hận, mà khẳng định là còn có âm mưu lớn hơn nữa, vậy thì bệ hạ cần phải suy xét một chút.
.Lý Trị gật đầu, bảo: - Đúng là một chủ ý hay.
.- Đa tạ bệ hạ khích lệ!
.Võ Mị Nương khẽ mỉm cười, lại nói: - Nhưng mà bệ hạ, nếu tây bắc quan trọng như thế, triều đình hẳn là nên coi trọng thêm một chút, không thể đợi đến lúc Thổ Phiên động thủ mới chuẩn bị được, bệ hạ cần chuẩn bị cả hai tay, ổn định lại thế cục tây bắc càng sớm càng tốt, không cần cho bớt cho Thổ Phiên bất cứ cơ hội gì.
.Lý Trị rất có hứng thú hỏi: - Vậy không biết nàng cảm thấy thế nào?
.Võ Mị Nương nói: - Thần thiếp nghĩ lúc trước bệ hạ áp dụng chính sách trọng võ khinh văn với tây bắc, các đô hộ phủ đều có võ tướng quản lý, tuy nói trong số đó có không ít tướng lĩnh văn võ song toàn, nhưng vẫn là có quá ít quan văn, bệ hạ nên phái một số đại thần có kinh nghiệm phong phú và có tài cán đến quản lý bên kia, nếu chẳng may xảy ra chiến tranh, thì văn võ đều không thể thiếu a!
.Lý Trị gật đầu: - Điểm này ngược lại trẫm đã không để ý đến, trẫm không phái quá nhiều quan văn đến đó, chủ yếu là suy xét về cảm thụ của người Hồ, nhưng cũng có thể phái vài quan văn tài nghệ siêu quần đến quản lý vùng đó, vốn dĩ Hàn Nghệ là người rất thích hợp để chọn đi, nhưng đáng tiếc hiện giờ trẫm vô cùng cần hắn ở bên cạnh, vậy nên phái ai đi đây?
.Võ Mị Nương tất nhiên biết là đang hỏi nàng, bèn nói: - Thần thiếp cho rằng có hai người tối ưu để lựa chọn.
.- Người nào?
.- Hàn Viện và Lai Tể.
.- Bọn họ ư?
.Lý Trị sửng sốt, ánh mắt lóe ra vài cái, trong lòng y đương nhiên cũng biết, Võ Mị Nương không thích Hàn Viện và Lai Tể.
.- Đúng vậy! Võ Mị Nương cẩn thận tỉ mỉ nói: - Lần trước Hàn Viện khẩn cầu cho Chử Toại Lương, chọc giận bệ hạ, tuy rằng bệ hạ đã không còn trách cứ bọn họ, nhưng bọn họ có khả năng vẫn nhận định thân mình mang tội, bởi vậy sau đó hai người ở trong triều chưa từng lên tiếng, coi như đã biến mất, hơn nữa bệ hạ cũng đề bạt đám người có tài là Hàn Nghệ, Đỗ Chính Luân, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, Vi Tư Khiêm lên, cho bên bọn họ ở lại Tam Tỉnh ngược lại có chút dư thừa, nhưng thần thiếp cho rằng bọn họ đều là những thần tử có tài cán, cùng với cứ để họ dư thừa ở Tam Tỉnh, còn không bằng cho bọn họ đi tây bắc tận tình phát huy tài năng.
.Lý Trị nói: - Nhưng trẫm không thể không suy xét cảm nhận của cữu cữu được.
.Võ Mị Nương nói: - Bệ hạ, người còn chưa lý giải dụng tâm của thần thiếp sao, thần thiếp đề nghị cho Hàn Viện, Lai Tể đi, là hy vọng bọn họ có thể lập công chuộc tội, đến lúc đó lại cho bọn họ về triều đình, bệ hạ lại có thể danh chính ngôn thuận trọng dụng hai người bọn họ, nếu không xóa đi cảm giác chịu tội trong lòng bọn họ, thì bọn họ cũng không lòng nào phân ưu cho bệ hạ, Thái úy sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của bệ hạ. Hơn nữa biên giới tây bắc quả thật cần người tài giỏi giống như Hàn Viện cùng Lai Tể thật, đây không phải là giáng chức, mà là dùng đúng người đúng việc, tận dụng người tài a.
.Lý Trị thật đúng là bị Võ Mị Nương nói cho động tâm, thật sự cũng là như thế, Hàn Viện cùng Lai Tể hiện giờ chỉ đơn thuần là một nhân viên công chức, ngoại trừ để trấn an Trưởng Tôn Vô Kỵ, thì không có bất kỳ tác dụng gì, cho dù Lý Trị muốn trọng dụng bọn họ, thì bọn người Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông chắc chắn cũng sẽ không đáp ứng, mà Lý Trị thì nhất định sẽ đứng về phía Lý Nghĩa Phủ và Hứa Kính Tông rồi, nếu khiến Hàn Viện cùng Lai Tể lập chút công lao trở về, sau đó lại an bài lại chức vụ cho bọn họ, thì đúng là một chủ ý không tồi.
.Nhưng, một khi Hàn Viện, Lai Tể rời khỏi Trường An, thì Võ Mị Nương tuyệt đối sẽ không để cho hai người họ trở về, nàng ta nhất định phải diệt trừ hai người này, dù bọn họ không có quyền lực, nhưng bọn họ là hai mặt cờ hiệu của Trưởng Tôn Vô Kỵ, hơn nữa những người phía dưới bọn họ cũng đều có quyền lực, Trương Đại Tượng, Cao Lý Hành, Lại Bộ thượng thư Đường Lâm, còn có người ở trong quân nữa, chỉ cần nhổ tận gốc bọn họ, thì tập đoàn Quan Lũng cũng sẽ như rắn mất đầu, chẳng khác gì chém hết các phụ tá đắc lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ cả.
.Võ Mị Nương là người như thế nào chứ. Nàng ta vừa nghe đến chuyện này, điều đầu tiên nghĩ đến không phải bản thân việc này, mà là Hàn Viện và Lai Tể, kỳ thật hai chuyện này không có chút liên hệ nào, tám gậy tre cũng không đánh tới, mà đây chính là tư tưởng của chính trị gia thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận