Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 796: Hình nón đế quốc thương nghiệp.

.Đương nhiên, nếu Hàn Nghệ không muốn đi, Nguyệt Liệt Hổ cũng không thể đẩy hắn đi, thật ra hắn là bằng lòng đi, bởi vì dựa vào thái độ của Trưởng Tôn Diên vừa rồi, nếu hưng trí bước vào, đêm nay chắc chắn sẽ chong đèn nói chuyện thâu đêm.
.Nhưng, hắn hôm nay thuận đường đến đây, không có việc lớn gì.
.Nhưng hắn cũng không đến Nguyên gia bảo tìm Nguyên Mẫu Đơn, mà quay về Phượng Phi Lâu, dù sao hắn cũng có rất nhiều chuyện làm.
.Tuy rằng tờ báo đã được thiết kế rất tốt, nhưng đây là khoa học tư tưởng, không phải cứ dùng văn tự có thể nói rõ ràng, nhất định phải số hình kết hợp, đây là một sự khiêu chiến rất lớn với thuật in ấn đương thời, hơn nữa đây là báo giấy, là một ngành khác với sách in, phương pháp in ấn vẫn cần phải nghiên cứu lại, không thể cứ in tạm là ra được.
.Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng cùng với những thợ thủ công in ấn trao đổi một lượt, đưa cho bọn họ một ít kiến nghị, nhưng cũng chỉ là kiến nghị mà thôi, trên cơ bản hắn vẫn cổ vũ những thợ thủ công này tự mình nghĩ ra biện pháp. Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù Hàn Nghệ có tri tức tân tiến, nhưng một mình hắn thì chơi không nổi, bởi vì những kỹ thuật hiện đại này chỉ có thể thực hiện được bằng khoa học kỹ thuật hiện đại, Đường triều không có khoa học kỹ thuật, nếu không thực hiện được, thì phải nói, cái này rất cần trí tuệ của những đám thợ thủ công giỏi này.
.Hàn Nghệ coi bọn họ là châu báu, đãi ngộ cực cao.
.Dù sao những nhân tài kỹ thuật bên cạnh Hàn Nghệ đều được coi là có tiền, tính theo tiền lương, đều không kém gì những tiểu địa chủ. Nhưng mặc dù người khác ra giá cao hơn, thì cũng không thể đục khoét đi được những nhân tài này, bởi vì Hàn Nghệ tôn trọng bọn họ, đây là thứ mà người khác không thể cho bọn họ được. Tiền chỉ là một chuyện, không có cái này, cái khác cũng không nói được, nhưng tôn trọng mới là nguyên nhân chủ yếu bọn họ trung thành với Hàn Nghệ.
.Sau này xử lý xong việc này, bên phía Đông Hạo, Tá Vụ, Ngũ Văn Hiên, Đàm Động, Bành Tĩnh, Trương Kiếm Ba cũng trở lại từng phân xưởng của mình.
.Dù sao xưởng trước đây chẳng qua là một kế tạm thời, mang tính bí mật quá mức, không thích hợp cho sự phát triển lâu dài, hiện giờ thì không cần nữa, một số người có dụng tâm khác cũng đã tìm hiểu rành mạch, nếu không thể bí mật, vậy thì không bằng công khai hóa, như vậy cũng tiện cho sản xuất.
.Hàn Nghệ tìm bọn họ, chính là để lập kế hoạch lại một lần nữa.
.Bọn họ mở hội nghị trên một con thuyền ngắm cảnh.
.Đầu tiên, Hàn Nghệ sắp xếp Ngũ Văn Hiên vốn phụ trách xưởng in ấn đi Lạc Dương, bởi vì Ngũ Văn Hiên đã từng đọc sách, lại xuất thân từ nho sinh, hiểu biết rộng, biết lễ nghĩa, tố chất cao hơn so với những người Tá Vụ, có thế đến nói chuyện với quý tộc, quan phủ ở Lạc Dương, có lẽ y không phải là người tốt nhất để chọn, nhưng lại là người tốt nhất mà trong tay Hàn Nghệ có.
.Mà xưởng in ấn y quản lý, liền dời đến xưởng mộc trước kia của Phượng Phi Lâu, còn xưởng mộc thì chuyển đến ngoài thành.
.Hiện giờ xưởng mộc của Phượng Phi Lâu phát triển rất nhanh, mà xưởng lại quá nhỏ, nhưng bên trong thành lại không có một chỗ thừa, tất cả bao gồm cả lò rèn đều chuyển ra ngoài, cả ngày đều đập gõ quấy nhiễu giấc mộng người khác.
.Sau đó, Hàn Nghệ để Đàm Động làm trưởng xưởng, quản lý tất cả xưởng bên ngoại ô thành Trường An, Bành Tĩnh làm trợ thủ, Đông Hạo phụ trách phân chia giấy mực, tửu phường, dù sao y cũng đến từ Dương Châu, vô cùng tận tâm và trung thành với hắn. Xưởng nước hoa đương nhiên do Ngũ Văn Hiên phụ trách, Trương Kiếm Ba phụ trách vấn đề trị an của xưởng, Nguyên gia bảo sẽ phái người đến giúp đỡ Hàn Nghệ bảo vệ bên ngoài, Trương Kiếm Ba chủ yếu quản lý trị an bên trong xưởng.
.Về phần nhân viên quản lý dưới trướng bọn họ, do bọn họ tự quyết định.
.Cuối cùng, Hàn Nghệ để Mộc Tang đảm nhiệm tổng xây dựng, phụ trách xây dựng xưởng quy mô lớn.
.Về đất xây dựng, Hàn Nghệ đã mua từ Nguyên gia bảo, nói là mua, thật ra là tặng, tổng cộng chỉ mất một trăm quan, bao gồm cả xưởng nước hoa Lạc Dương, nhưng xưởng này thì chiếm được bao nhiêu diện tích, người ta động cũng động đến mấy ngàn mẫu đất, đây thì coi là gì?
.Nhưng nhìn từ góc độ lợi ích, một mẫu đất này có thể sản xuất được bao nhiêu lương thực? Một nhà xưởng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
.Đây chắc chắn là cách biệt một trời một vực.
.Đế quốc thương nghiệp của Hàn Nghệ đã thai nghén.
.Trước kia đều chỉ là mấy vụ ẩu đả nhỏ, tuy rằng thị trường thành Trường An đã ổn định lại, nhưng thị trường chỉ là ngoài bề mặt, nền tảng vẫn còn đang tạo dựng, không có sản xuất hùng mạnh, thị trường ngươi làm ra kia chỉ là hư ảo, chính là đang hành nghề lừa đảo.
.Đêm đó, Hàn Nghệ chỉ giữ lại Ngũ Văn Hiên, hai người hàn huyên suốt một đêm, bởi vì một bước này của Ngũ Văn Hiên vô cùng quan trọng, là bước đầu tiên Hàn Nghệ ra thành Trường An, nếu như thất bại, thì tổn thất không thể dùng tiền tính ra được, ngay cả Lạc Dương ngươi không làm gì được, vậy đi Giang Nam không phải công cốc sao.
.Ngũ Văn Hiên nói chuyện cùng với Hàn Nghệ cũng vô cùng áp lực, nhưng y cũng là người thích sự khiêu chiến, dù sao cũng là người đọc sách, vẫn có chút kiêu ngạo, nếu Hàn Nghệ đã cho y làm xưởng trưởng, vậy thì y cũng không có hứng thú gì.
.Hàn Nghệ mất hai ngày, đem toàn bộ sự việc giao cho đám người Tang Mộc, hắn chỉ phụ trách đại cục, tương đương là đầu não, tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay, chuyện này có liên quan với kinh nghiệm kiếp trước, hắn vô cùng chú trọng tinh thần đồng đội, tin tưởng những người bên cạnh mình, nếu làm không xong, hắn lại ra mặt cứu, đây cũng là biểu hiện của tự tin.
.Nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày hôm sau lại tán gẫu với Tiểu Mập, đùa giỡn với Mộng Nhi và Mộng Đình, thuận tiện đùa giỡn Cố Khuynh Thành một chút, kỳ thật bị người khác đùa giỡn cũng là một thú vui, đặc biệt là đàn ông.
.Tới lúc xế chiều, Hàn Nghệ liền lấy cớ đến trại huấn luyện để ra ngoài, thật ra hắn đến Nguyên gia bảo, muốn bàn bạc kế hoạch nam tiến.
.Hắn vốn muốn thuận đường đến Dương phủ thăm Dương Phi Tuyết, nhưng đến cửa sau nghe ngóng, Dương Tư Nột đang ở nhà, ngẫm lại vẫn thôi đi, đàn ông có vợ tới thăm muội không dễ nghe cho lắm. Da mặt hắn dày cũng không chọi được Dương lão phu nhân, không dám đến trước mặt Dương Tư Nột, tìm Dương Phi Tuyết nói chuyện yêu đương, vẫn nên lùi một bước, sau đó hắn trực tiếp ra ngoài cửa thành tây, tới Nguyên gia bảo.
.Đi vào Nguyên gia bảo, đã gần chạng vạng tối.
.- Cô gia, ngài đã đến rồi!
.Nô bộc gác cổng thấy Hàn Nghệ đến, cực kỳ nịnh nọt chạy tới, vui vẻ tự đáy lòng, hiện giờ Hàn Nghệ là chủ quản, lại không phải là người bình thường.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói:
.- Sau khi ta đến đây, đã mang tới rất nhiều khó khăn cho các ngươi sao? Cần đến cả ngươi tự mình ra mở cửa.
.Nô bộc kia vội nói: - Cô gia quá lời rồi, đây điều là những việc tiểu nhân nên làm, kỳ thật người ra vào Nguyên gia bảo không nhiều lắm, đều là người của Nguyên gia bảo chúng ta, sao có thể tùy tiện để một đứa bé giữ cửa tới trông cửa, nếu chẳng mau xảy ra sai sót gì, vậy cũng nguy, tiểu nhân cũng lo lắng.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Có tinh thần trách nhiệm, ta tán thưởng ngươi.
.Nô bộc kia nghe thấy vậy liền mở cờ trong bụng, không cần phải nói, trông chắc cái cửa này, nếu tương lai được Hàn Nghệ đề bạt, quản lý một ít vụ buôn bán, vậy thì đây là ước mơ tha thiết của gã.
.Hạ nhân của Nguyên gia bảo cũng không phải là người bình thường, hầu hết đều biết chữ, bởi vì Nguyên gia bảo là đại bản doanh của Nguyên gia, sống ở đây đều là cấp bậc trưởng lão, ngược lại chủ quản sống ở trong thành, mà Nguyên gia lại là một gia tộc thương nghiệp, cho dù một người quét rác ở đây tương lai cũng có thể phái ra bên ngoài quản lý chuyện mua bán, bởi vì những người ở đây đều là tâm phúc. Thật ra chuyện này ở Đường triều rất bình thường, những người mà đại gia tộc phái tới hai chợ để buôn bán đều là hạ nhân, giống như hạ nhân của những con em quý tộc.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Đúng rồi, Mẫu Đơn có ở nhà không?
.- Phu nhân vừa mới mở cuộc họp xong, chắc đang nghỉ ngơi trong viện.
.Xưng hô của Nguyên Mẫu Đơn cũng thay đổi
.Hàn Nghệ rất hài lòng, vỗ bả vai gã, ha hả nói: - Có tiền đồ, được, ta đi trước.
.- Cô gia đi thong thả.
.Nô bộc kia nhìn bờ vai của mình, nghĩ thầm rằng, có lẽ hôm nay không cần giặt quần áo.
.Trước khi Hàn Nghệ vào tiểu viện, thấy cửa viện đã mở ra, vì thế trốn bên ngoài nghiêng đầu nhìn, thấy Nguyên Mẫu Đơn ngồi trong viện cau mày khó chịu. Hiện giờ đang là cuối thu, mọi người đều không thích ở trong phòng, ngồi ở trong sân thoải mái hơn nhiều.
.Mong không phải đang nhớ đến ta!
.Hàn Nghệ thấy Nguyên Mẫu Đơn cau chặt mày, không khỏi âm thầm thở dài, hắn lặng lẽ đi tới trước, giơ tay che khuất hai mắt của Nguyên Mẫu Đơn, hắng họng nói: - Đoán xem ta là ai?
.- Nhàm chán!
.Ngay cả trong giọng nói cũng không mang theo chút dao động nào.
.Một chút tài mọn cũng muốn hù Mẫu Đơn ta, ta thèm vao!
.- Thật sự không có tí sức lực nào!
.Hàn Nghệ buông hai tay ra, buồn bực ngồi xuống bên cạnh, hơi thoáng mình, nét mặt Nguyên Mẫu Đơn như hồ nước phẳng lặng.
.Thật ra hắn nên cảm thấy may mắn mới phải, nếu người khác dám làm như thế, thế nào cũng bị Nguyên Mẫu Đơn ném vào thú viên.
.Ánh mắt Nguyên Mẫu Đơn thoáng nhìn, không hiểu sao trong lòng cảm thấy vui vẻ, mấy ngày không gặp, nàng cảm thấy có chút xa lạ, cũng cảm thấy có gì đó là lạ, thuận miệng hỏi: - Sao chàng lại tới đây?
.- Ta đến tuyệt đối không phải vì nhớ nàng.
.Hàn Nghệ quay đầu đi, hừ nhẹ nói.
.Nguyên Mẫu Đơn không khỏi đau đầu, người này có đôi khi lòng dạ giống như ông lão sắp xuống mồ, đầu móng tay đau cũng tính kế, nhưng có khi lại giống như một đứa bé, hoàn toàn không đi đúng đường. Nhưng trong lòng nàng lại vui vẻ nói: - Vậy chàng đến đây vì kế hoạch nam tiến đúng không, vừa đúng lúc ta cũng có chuyện muốn thương lượng với chàng.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Không phải chứ, ta vừa mới đến, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã bàn chuyện công việc với nàng, chẳng lẽ giữa chúng ta ngoại trừ việc này không còn cái khác để nói sao?
.Hắn kỳ thật cũng nhìn ra, Nguyên Mẫu Đơn có vẻ hơi gò bó, không tự nhiên như mấy ngày trước, trong lòng âm thầm hối hận, lúc trước không rèn sắt khi còn nóng.
.Nguyên Mẫu Đơn không đáp mà hỏi ngược lại: - Bằng không nói chuyện gì?
.- Chúng ta có thể nói chuyện tình yêu!
.- Hạ lưu!
.Hai má Nguyên Mẫu Đơn ửng đỏ, thốt ra một câu, có vẻ không biết phải làm sao
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, vô cùng nghiêm chỉnh nói: - Mẫu Đơn, không biết nàng kế tục vị danh sư nào?
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Chàng hỏi cái này làm gì?
.Hàn Nghệ vỗ bàn một cái, cmn, tay đau quá! hắn cắn răng nói: - Đương nhiên là tìm ông ta để đòi lại học phí, dạy như thế nào, không hiểu cái gì trước tiên phải làm gương sáng cho người khác, khi nào thì nói chuyện yêu đương lại thành hạ lưu rồi, thật là buồn cười, trừ phi ông ta là hòa thượng, nếu không nhất định phải đòi lại học phí.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi sững sờ, lập tức phản ứng lại, mấp máy môi, nói: - Ta thật sự không chính thức bái lạy thầy giáo nào cả, nhưng phải nói tiếp. Tống Quốc Công hẳn nên tính là ân sư vỡ lòng của ta, chàng đi tìm ông ta cũng được.
.Nguyên gia ở phương diện văn hóa còn không bằng quý tộc trăm năm Thôi Lư Trịnh Vương Tiêu, hơn nữa nàng là con gái, không giống con trai sẽ được bái thầy, nhưng bởi vì trước kia nàng và Tiêu Vô Y kết nghĩa kim lan, bởi vậy Tiêu Nhuệ cũng thường thường dạy nàng học, bao gồm Thôi đại tỷ, bởi vì Thôi Bình Trọng chưa bao giờ dạy con học bài, nhưng đáng tiếc, nàng vẫn không được dạy dỗ giống ông ta, thật là một thất bại lớn.
.- Ai Tống quốc công? Này !
.Dù cho Hàn Nghệ thêm mười lá gan, hắn cũng không dám làm như thế, đây chính là cha vợ, hắn nói: - Cũng tuyệt đối hợp tình hợp lý, Tống Quốc Công trọng Phật giáo, cho nên ông ta dạy như vậy ta hoàn toàn có thể hiểu được, thật sự là danh sư dạy ra trò giỏi! Chúng ta vẫn nên nói về kế hoạch nam tiến đi.
.Cũng không biết tại sao, khi nghe Hàn Nghệ nói đến chuyện yêu đương, tâm thần Nguyên Mẫu Đơn có chút hoảng hốt, không biết làm thế nào, nhưng khi hắn nói muốn bàn kế hoạch nam tiến, ngược lại nàng tự nhiên hơn, nghiêm mặt nói: - Chúng ta thật sự gặp phải phiền toái rất lớn.
.- Phiền toái gì?
.- Thảo luận trước kia của chúng ta vẫn chỉ lo cho chính mình, không cố kỵ đến người khác.
.- Người khác?
.- Ừ.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, nói: - Khế ước cố nông lúc trước chúng ta quyết định tuy rằng theo chúng ta là có lợi, nhưng trong mắt các địa chủ khác, chắc chắn sẽ tổn hại đến lợi ích của bọn họ, sự thật cũng như thế. Nếu chúng ta làm như vậy, chẳng khác nào phá hư quy củ hiện giờ. Nhưng địa chủ lớn nhất hiện giờ đều là quý tộc trong triều, bọn họ sẽ không cho phép chúng ta làm như vậy, hơn nữa, Nguyên gia bảo chúng ta và quyền quý trong triều có nhiều mối thông gia, đồng thời cũng tổn hại đến chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận