Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1392: Đừng tuyệt vọng

..
.Trần Thạc Chân thu lại ánh mắt, trên trán hơi đổ mồ hôi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Xem đi, ta không có nói sai, bây giờ cô cũng đang rất sợ hãi.
.- Nực cười!
.Trần Thạc Chân cười lạnh một tiếng, nói: - Trần Thạc Chân ta ngay cả hoàng đế cũng dám làm, trên đời này còn có chuyện gì đáng để ta sợ, ta... chỉ là ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì.
.- Có đôi khi nghe không hiểu là một kiểu hạnh phúc, kẻ ngốc cũng có hạnh phúc của kẻ ngốc.
.Trần Thạc Chân phản ứng cũng không chậm: - Ngươi mới là kẻ ngốc!
.- Ta cũng hy vọng chỉ số thông minh của ta có thể thấp hơn một chút. Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, lại tự nói với mình: - Thực ra chỉ dựa vào ân oán giữa hai chúng ta, cùng với hoàn cảnh, địa vị của chúng ta hiện nay, là tuyệt đối không nên ngồi ở đây, càng không nên có bất cứ quan hệ nào, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau, bất kể trước kia, bây giờ, hay sau này, vì chúng ta sẽ chỉ làm hại lẫn nhau.
.Nói tới đây, hắn lại cười khổ lắc đầu: - Nhưng ông trời cố tình thích chọc ghẹo người, ta đến Đường... từ nhỏ đến lớn, những chuyện nguy hiểm mà ta gặp phải tuy cũng không ít, nhưng thật sự nói nguy hiểm đến tính mạng, cũng chỉ có mấy lần như vậy thôi, nhưng lần nào cũng đều là cô ở bên cạnh ta, bất kể là muốn giết ta hay là cứu ta. Hai người có thể đồng sinh cộng tử một lần, đã là duyên phận tu mười kiếp, nhưng chúng ta lại trải qua nhiều lần như vậy, tạo hóa trêu ngươi cũng được, trùng hợp cũng bỏ được, nó vẫn cứ xảy ra rồi, xem ra chúng ta muốn thoát khỏi nhau là điều không thể rồi.
.Trần Thạc Chân trầm mặc một lát, nói: - Ân oán của chúng ta sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ chấm dứt, đến lúc đó ta sẽ đi.
.Nhưng Hàn Nghệ lại hỏi: - Tại sao cô phải đi?
.Trần Thạc Chân mày đen nhíu lại, ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
.Hàn Nghệ nói: - Thực ra cô biết, cô ở lại Trường An, sẽ chỉ hại người hại mình, nhưng cô cũng không rời đi, nhưng nếu có một ngày cô rời đi, chỉ sợ nguyên nhân giống với nguyên nhân mà cô ở lại. Nhưng cho dù cô đi rồi, cuối cùng vận mệnh vẫn sẽ kéo chúng ta lại với nhau, nếu không, chúng ta cũng sẽ không ngồi ở đây, vì như vậy cũng không hợp với lẽ thường.
.Trần Thạc Chân đột nhiên hừ một tiếng, lại tự giễu nói: - Nếu như vậy, kết quả của chúng ta nhất định vô cùng thê thảm.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng từng nghĩ như vậy, hơn nữa còncảm thấy vô cùng sợ hãi vì việc này, nhưng bây giờ ta lại cho rằng, kết cục của chúng ta nhất định sẽ không có kết thúc thê thảm. Giống với việc mỗi lần chúng ta đều có thể tìm thấy đường thoát ra từ trong chỗ chết vậy, nhưng quá trình thì chắc chắn là vô cùng mạo hiểm và thống khổ.
.Trần Thạc Chân mày thanh nhíu chặt, dường như vô cùng chán ghét chủ đề này, tức giận nói: - Tại sao ngươi lại nói những chuyện này?
.Hàn Nghệ nói: - Lẽ nào ta không nói, vấn đề này sẽ không tồn tại sao? Giấy không gói được lửa, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta phải đối mặt, ta không muốn đến lúc ấy chúng ta cầm kiếm chỉ vào nhau, nên mới nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề này.
.Khóe miệng Trần Thạc Chân nhếch lên một ý cười chua xót, nói: - Ngươi nói vậy là vì ngươi đã dự tính đến, kết cục của ta nhất định vô cùng thảm bại, mà kết cục này không có cách nào thay đổi được, thực ra điều này cũng không khó đoán. Nhưng ta vốn là người đáng chết, ta sớm đã xem nhẹ chuyện sinh tử rồi, trước kia hy vọng sống của ta chính là báo thù rửa hận cho muội muội của ta, nhưng bây giờ... nhưng bây giờ ta sống chỉ là để chuộc tội, vì giết ngươi, muội muội của ta cũng không thể sống lại, nhưng vẫn có rất nhiều người bất hạnh sống trên đời này.
.Nói tới đây, nàng ta đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ ngươi còn nhớ hay không, ngươi từng châm chọc năm đó ta khởi binh, không những không giúp được bách tính huyện Thanh Khê, ngược lại đã hại rất nhiều người.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, gật gật đầu.
.Trần Thạc Chân lại nói: - Lúc ấy ta đã hỏi ngươi, vậy ta phải làm thế nào, ngươi có còn nhớ lúc đó ngươi trả lời ta thế nào không?
.Hàn Nghệ cau mày suy tư chốc lát nói:
.- Cụ thể ta không nhớ rõ nữa, nhưng ý đại khái là nói, ta đang đi trên một con đường này.
.Trần Thạc Chân nhoẻn miệng cười, đây là lần duy nhất nàng ta cười với Hàn Nghệ sáng lạn như vậy, nói: - Ta thật sự vô cùng hy vọng ngươi có thể hoàn thành mơ ước này của ngươi, không được để trên đời này lại xuất hiện một Trần Thạc Chân nữa, vì cả đời Trần Thạc Chân chỉ có những bi kịch lớn nhỏ.
.Hàn Nghệ cũng không lên tiếng.
.Trần Thạc Chân đợi trong chốc lát, nói:
.- Thời gian không sớm nữa, ta nghỉ ngơi trước đây. Nói rồi, nàng ta liền cầm thảm mình mang đến đi vào bên trong, ngồi dựa vào tường, nhìn Hàn Nghệ, trong mắt tỏa ra một tầng hơi sương, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
.Hàn Nghệ vẫn là không hề nhúc nhích bên đống lửa, lòng nói, cô sai rồi! Sở dĩ ta nói như vậy, không phải là dự liệu được kết cục của cô, mà là vì cảm nhận được sự sợ hãi này, chúng ta vẫn luôn giữ khoảng cách với nhau, chỉ là không muốn giây phút ấy đến, đối phương sẽ cảm thấy tổn thương, nhưng thật sự có thể như vậy sao? Chúng ta suy nghĩ cho đối phương từng giây từng phút, không tiếc tính mạng của chính mình, nhưng lại không có gan vạch trần nhau, thật là buồn cười, thật là buồn cười a!
.Hắn một tay đỡ trán, hắn giỏi lừa gạt người khác, nhưng lại không gạt nổi bản thân mình.
.Thật ra từ lần trước bị vây ở đây, hắn đã mơ hồ biết mình đã yêu Trần Thạc Chân, kỳ thật bất cứ kẻ nào cũng rất khó mà không yêu một nữ nhân đã cùng mình mấy lần đồng sinh cộng tử, đồng thời trong lúc mình khó khăn nhất, luôn chờ đợi bên cạnh mình, vô tình bao nhiêu mới có thể làm được việc này.
.Chỉ là hai người bọn họ luôn cố ý tránh đi vấn đề này, vì họ đều là người thông minh, họ đều biết Trần Thạc Chân còn sống vĩnh viễn là một tai họa ngầm, hơn nữa là một tai họa lớn, với bất cứ ai bên cạnh nàng ta cũng là như vậy, vì nàng ta từng làm hoàng đế, đây là sự thật không thể thay đổi, mà vấn đề này thực ra cũng luôn làm Hàn Nghệ phiền muộn, Hàn Nghệ không nghĩ ra cách nào để giải quyết vấn đề này, vì vậy họ chỉ có thể lựa chọn lảng tránh.
.Nhưng lúc Hàn Nghệ đến đây lần nữa, họ cũng không có cách nào đè nén nội tâm kích động của mình nữa, chính lúc vừa rồi, suýt nữa hắn đã nói ra, nhưng hắn vĩnh viễn vẫn là không dứt khoát nói ra, như vậy hắn sẽ làm tất cả để cứu nàng ta, nhưng hắn làm như vậy, sẽ lại phụ rất nhiều người, đồng thời cũng phụ hy vọng lớn nhất của Trần Thạc Chân với hắn, như vậy thật sự rất ích kỷ.
.Hắn không còn là tên lưu manh vô pháp vô thiên, hắn là tể tướng của vương triều Đại Đường, trên vai hắn mang quá nhiều sứ mệnh, hắn không thể lại tùy ý làm bậy nữa.
.Có thể dự kiến được kết cục của tình yêu, nhất định sẽ không ngọt ngào.
.Một đêm này, hai người nhất định mất ngủ.
.Hôm sau!
.Ba người đều thức dậy từ rất sớm, Tiểu Dã vì ngủ sớm, mà hai người kia lại là vì không ngủ được.
.- Hàn đại ca, chúng ta trở về hay là ở đây chơi thêm mấy ngày. Tiểu Dã chớp đôi mắt to, hỏi Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ không đáp lời, Trần Thạc Chân bèn nói: - Hàn đại ca của ngươi cũng không phải đến đây dạo chơi, hắn còn có việc quan trọng trên người, chúng ta vẫn là về sớm chút đi.
.Tiểu Dã thì không nghĩ rằng Trần Thạc Chân có quyền quyết định, lại nhìn về Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ trầm mặc một chút, gật gật đầu.
.Vì thế ba người tùy tiện ăn chút lương khô, sau đó liền dắt ngựa của mình đi xuống núi.
.Đi đến chân núi, Hàn Nghệ lại quay đầu nhìn sơn động kia, nhưng Trần Thạc Chân thì trực tiếp lên ngựa, rời đi không hề lưu luyến.
.Hàn Nghệ không khỏi khẽ than một tiếng, cũng lên ngựa đuổi theo.
.- Ta hứa với với cô. Hàn Nghệ cưỡi ngựa đến bên cạnh Trần Thạc Chân.
.Trần Thạc Chân quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Bất kể xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ dốc toàn lực để tìm ra con đường thứ ba này, nhưng... nhưng ta hy vọng cô có thể nhìn thấy kết cục này.
.Trần Thạc Chân vẫn không lên tiếng, vì đây không phải việc nàng ta có thể quyết định.
.Hàn Nghệ dường như cũng dự đoán được nàng ta sẽ không mở miệng, tự nói một mình:
.- Vì ước mơ của ta chính là bắt đầu từ cô, ta vốn là một kẻ đầu không có trí lớn, nhưng đồng thời lại là một kẻ hưởng thụ sự thách thức, là vì lúc đầu ở bên Mai Hà cô đã cho ta một vấn đề khó, ta mới có mục tiêu này, tuy nói ta bước vào quan lộ, không hoàn toàn là vì cô, thậm chí cô cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, nhưng nếu lúc đầu không gặp cô, thì sẽ không thể đi lên con đường này, nếu cô có thể tận mắt chứng kiến, với ta mà nói, là vô cùng quan trọng. Vì vậy, ta cũng hy vọng cô có thể đồng ý với ta, nếu thật sự đến lúc đó, xin nói trước với ta một tiếng, ta sẽ lượng sức mà làm, nhưng nếu thật sự không có sự lựa chọn, ta tình nguyện để cô chết trong tay ta.
.- Ta đồng ý với ngươi!
.Trần Thạc Chân cười gật gật đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ đau thương.
.Hàn Nghệ cũng cười, nói: - Ta có một bằng hữu từng nói với ta, bất cứ chuyện gì cũng phải mỉm cười mà đối mặt, vì nước mắt ngoài có thể lừa gạt được thiếu nữ, cũng không thể giải quyết bất cứ chuyện gì.
.Trần Thạc Chân hỏi: - Người bằng hữu kia của ngươi làm được không?
.- Không có! Sau khi hắn bất đắc dĩ vứt bỏ một nữ nhân, hắn ở bên ta khóc suốt một đêm.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Con người cũng không phải cây cỏ, có thể vô tình, trong thiên hạ ai có thể làm được, nhưng ta cho rằng, con người sống phải tràn đầy hy vọng, không thể dễ dàng cảm thấy tuyệt vọng, chỉ cần ôm hy vọng, như vậy thì khó khăn lớn hơn nữa cũng có thể vượt qua.
.Trần Thạc Chân cười nói: - Ngươi nói còn hay hơn bằng hữu của ngươi một chút.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Chỉ có thể nói là trò giỏi hơn thầy, nhưng y là chuyên gia ở phương diện này, mà ta chỉ là một kẻ ngoại môn. Nhưng không giống nhau, y từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, rất ít trải qua thất bại, mà ta lúc nhỏ, trải qua vô số khó khăn, trên cơ bản chính là thuộc vào loại uống nước lạnh còn bị giắt răng, ta dám nói, đau khổ mà ta trải qua tuyệt không ít hơn cô, không lâu trước đó, ta cũng từng muốn từ bỏ, vì ta cảm thấy ta sống chính là có lỗi với chính mình, vì từ đầu đến cuối, chỉ có những đau khổ làm bạn với ta, còn không bằng chết đi, nhưng cuối cùng ta vẫn là tiếp tục kiên trì, dùng tất cả các thủ đoạn tiếp tục sống, vì ta không muốn nhận thua, bất cứ lúc nào.
.Trần Thạc Chân cười một tiếng.
.- Ngươi đừng quên, ta từng điều tra ngươi, tuy rằng ngươi xuất thân nông gia, nhưng ngay cả ruộng cũng không biết làm.
.- Ai da! Bị cô nhìn thấu rồi! Hàn Nghệ trừng mắt, lại nói: - Ta từng nói, kẻ ngốc có hạnh phúc của kẻ ngốc, vì sao cô không giả ngốc một lần, bị ta gạt một lần.
.- Đến lúc đó nói sau!
.Trần Thạc Chân nói xong liền phóng ngựa chạy đi như bay.
.Hàn Nghệ lập tức hô lớn: - Này, các ngươi để lại một mình ta, ngộ nhỡ xuất hiện cường đạo làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận