Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 545: Thất bại trong gang tấc

.Quá trình của một âm mưu là vô cùng khẩn trương và buồn tẻ, nhưng nếu thành công lừa được đối phương, khi đối phương biết được chân tướng kia nhất thời lỗi ngạc, thì tuyệt đối là thoải mái nhất, đây không phải là sự hưởng thụ về mặt tiền vàng, mà là một loại hưởng thụ về mặt tinh thần.
.Mặc dù là Hàn Nghệ cũng không ngoại lệ, hắn đối với việc này dù một khắc cũng không thiếu khuyết sự chờ mong.
.Nhất là Tạ Huy, bởi vì bản thân Tạ Huy chính là một kẻ lừa đảo, làm một một tên lường gạt lại cảm thất chính mình cũng bị lừa rồi, thì sẽ là môt bưc tranh như thế nào, điều này thật sự là làm cho người rất mong đợi.
.Ngày cuối cùng của mùa đông sắp tới rồi, nhưng gió Bắc vẫn còn ở ngoan cố bất chấp mọi thứ mà cướp bóc trên một mảnh đại địa này, dường như đang nói cho mọi người rằng, ngày cuối cùng của nó còn chưa đến đâu.
.Nhưng điều này cũng không thể thay đổi gì cả.
.- Hô hô !
.Chỉ thấy một người đàn ông thở hổn hển chạy đến một mảnh núi rừng vùng bắc ngoại ô, lúc này ở nơi đây còn có hai người đang đứng, gã đàn ông kia đi tới trước mặt hai người này, mồm to thở phì phò, nói: - Hàn Ngự sử, quả nhiên không ngoài dự tính của ngươi, Tạ Huy vừa ra khỏi cửa, liền đi về phía bên này.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Vất vả cho ngươi rồi.
.Người đàn ông kia chính là Trương Kiếm Ba.
.Mà đứng ở bên cạnh Hàn Nghệ không còn là Tiểu Dã, mà là Bành Tĩnh mang vẻ mặt nhăn nhó, y hiếu kỳ nói: - Hàn Ngự sử, làm sao ngươi biết Tạ Huy đã đem châu báu mà gã lừa được giấu ở chỗ này.
.Hàn Nghệ chỉ tay về hướng xa xa, nói: - Bởi vì nó.
.Bành Tĩnh chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy xa xa có một khu lữ điếm, trừng mắt nhìn, nói: - Đó đó không phải là lữ điếm mà Tạ Huy từng ở qua sao.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Ta điều tra, sau khi Tạ Huy tới Trường An, vẫn ở tại khu lữ điếm này, căn cứ nhân tính mà nói, gã không có khả năng đem châu báu để ở một chỗ quá xa, cho nên ta đoán định nhất định gã sẽ để ở kề bên này.
.Trương Kiếm Ba thở nói: - Vậy liệu gã có thể để lại tại trong lữ điếm này hay không đây?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Cái này thì ta cũng không biết, tuy rằng lữ điếm không phải là địa phương an toàn, nhưng có vài người lại cứ thích chơi cái trò chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
.Ba người đứng ở trong núi rừng đợi thời gian gần một bữa cơm, rốt cục chờ được Tạ Huy đến.
.- Hàn Ngự sử, ngươi mau nhìn, Tạ Huy đã trở lại.
.Trương Kiếm Ba chỉ về phía tây nói.
.Hàn Nghệ chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy Tạ Huy một thân một mình đang đi lại đây, rồi y đi thẳng về phía khu lữ điếm kia.
.- Quả nhiên là gã đem đồ đến cất giấu ở trong lữ điếm.
.Trương Kiếm Ba tính cách khá đường hoàng, vung quyền vỗ vỗ vào nhau, vô cùng hưng phấn nói.
.Bành Tĩnh nói: - Muốn đi thông tri Đàm Đại bọn họ hay không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Đợi gã đi ra đã rồi nói sau. Dù sao ta đã giúp các ngươi chuẩn bị khoái mã, còn có đầy đủ thời giờ.
.Trôi qua trong chốc lát, Tạ Huy từ trong lữ điếm đi ra, không khác gì thời điểm đi vào, trên người không hề mang theo bất kỳ vật gì. Y nhìn chung quanh, đột nhiên đi về hướng ngược lại với Thái phủ.
.Trương Kiếm Ba trừng mắt nhìn, kinh ngạc nói: - Sao sao lại thế này?
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nói: - Đi, cùng qua đó xem.
.Ba người từ đường nhỏ trong rừng, đi theo Tạ Huy về hướng đông, đi được ước chừng nửa canh giờ, Tạ Huy đột nhiên đi theo một cái lối nhỏ lên núi.
.Trương Kiếm Ba ngẩng đầu nhìn lên, nói: - Không phải là gã muốn đi tới cái đạo quan kia đó chứ?
.Hàn Nghệ đưa mắt vừa thấy, chỉ thấy trên núi nhỏ có một gian đạo quan. Hắn đột nhiên nhướn mày, quay đầu lại nhìn lại, nói: - Kỳ quái nha! Nếu gã muốn lên đạo quan này, có thể trực tiếp đi cửa sau trên núi, đại khái chỉ mất thời gian hai nén hương, không thể nào lại lách đường xa như vậy, thế nào cũng phải đi theo hướng cửa chính lên núi.
.Bành Tĩnh hoang mang nói: - Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Ta cũng không rõ ràng lắm, sự tình có thể sẽ xuất hiện biến số. Bành Tĩnh ngươi cùng qua đó xem đi.
.- Vâng.
.Bành Tĩnh lập tức đem nón tre đặt lên trên đầu, sau đó cũng cùng đi tới.
.Trương Kiếm Ba vội vàng nói: - Hàn Ngự sử. Có phải là Tạ Huy phát hiện Tiểu Dã rồi hay không?
.Hàn Nghệ nói: - Không có khả năng, lấy bản lĩnh của Tạ Huy, không có khả năng có thể phát hiện Tiểu Dã, hoặc là chính là Tạ Huy đang giấu đầu hở đuôi. Hoặc chính là sự tình đã phát sinh biến hóa, nhưng hiện tại chúng ta đã là bị động rồi, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
.Nhưng lần chờ này, đã chờ hết nửa canh giờ.
.Bỗng nhiên, bầu trời rơi xuống một đạo bóng dáng, Trương Kiếm Ba sợ tới mức khẩn trương rút đao ra.
.- Là Tiểu Dã.
.Hàn Nghệ nhìn cũng không nhìn liền ngăn Trương Kiếm Ba lại. Bởi vì hắn đối với hết thảy những điều này đã quá quen thuộc rồi.
.Trương Kiếm Ba ngưng mắt để nhìn, không phải Tiểu Dã thì là ai, trong lòng lập tức tin lời Hàn Nghệ nói, y cũng không biết Tiểu Dã tới từ khi nào.
.Tiểu Dã nói: - Hàn đại ca, ta nhìn thấy Tạ Huy đi vào trong một gian phòng, sau đó liền cũng không thấy đi ra nữa, ta lo lắng có thể có cái gì bất ngờ rồi hay không, vì thế liền để cho Bành ca ở nơi nào nhìn chằm chằm, còn ta xuống dưới nói cho huynh biết.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nói: - Kiếm ba, ngươi và Bành Tĩnh tìm biện pháp đi vào tìm tòi xem đến tột cùng đó là chuyện gì.
.Trương Kiếm Ba lập tức nói: - Hiểu được.
.Trương Kiếm Ba đi rồi, Hàn Nghệ cũng cùng Tiểu Dã theo đuôi đi lên.
.Gian đạo quan này bởi vì khá khuất, vì vậy người tới cũng không nhiều, chỉ có ba bốn người ở bên trong thăm viếng, mặt khác còn có vài tên đạo đồng đang quét sân.
.- Ngươi ngươi thằng nhãi này đến tột cùng có trả tiền hay không?
.Chỉ thấy một khuôn mặt nhăn nhó đang chỉ vào một đại hán hung ác nói.
.- Ta nói ngươi thật đúng là âm hồn không tiêu tan, đã đuổi tới đạo quan này rồi, làm cho người ta đến bình luận phân xử, lão tử cũng hỏi ngươi một vấn đề tương tự là đồ cơm thối ngươi cũng có tiền cho vay sao?
.- Ngươi ngươi có trả hay không?
.- Ta không nợ ngươi tiền, như thế nào trả?
.- Ta liều mạng với ngươi.
.Hai người này một lời không hợp, đột nhiên ở trước mặt mọi người ở đạo quan mà đánh nhau, đạo đồng đang đứng một bên lập tức sợ tới mức đều né tránh.
.Phịch một tiếng, hai người đột nhiên tiến đụng vào trong một gian phòng, nhưng khi hai người nhìn thấy tình huống trong phòng, nháy mắt liền si ngốc, chỉ thấy trong phòng rỗng tuếch.
.Hai người này đúng là Trương Kiếm Ba và Bành Tĩnh, hai người xem xong, Trương Kiếm Ba lập tức nói: - Ngươi chờ ở tại đây.
.Sau đó liền đứng lên chạy ra ngoài.
.Chỉ chốc lát sau, Hàn Nghệ và Tiểu Dã liền đi đến, Bành Tĩnh vội vàng đi tới, thấp giọng nói: - Hàn Ngự sử, ta thấy đích thị là Tạ Huy từ cửa sổ đi ra rồi.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, đi vào trong nhà, một gian nhà vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn, một tấm bàn gỗ nhỏ, liếc mắt một cái là có thể xem hết mấy vòng, nhưng sau nhà lại có một cánh cửa sổ. Hàn Nghệ đi đến trước cửa sổ, đẩy ra nhìn, là tiểu hậu viện của đạo quan này.
.Lúc này một lão đạo trưởng dẫn theo vài đạo đồng đã đi tới, nói: - Không biết mấy vị đến thăm tiểu quan, có gì muốn làm?
.Hàn Nghệ cười nói: - Không có việc gì. huynh trưởng của ta tới đây đòi nợ, chúng ta lo lắng y nhất thời kích động, cho nên chạy tới nhìn, may mà không xảy ra chuyện gì.
.Nói xong, hắn đưa ra một ít tiền. Nói: - Tiền để làm cửa cũng được, là quyên góp cho quý quan cũng tốt, mong đạo trưởng hãy nhận lấy.
.Có lẽ là đạo quan này thật sự quá nghèo, lão đạo kia ngay cả làm dáng một chút cũng không có. Trực tiếp cho người nhận lấy.
.Lúc này, một gã tiểu đạo đồng đi tới, nói: - Xin hỏi nơi này có vị thí chủ nào tên Hàn Nghệ không?
.Hàn Nghệ nói: - Chính là ta.
.Tiểu đạo đồng kia tiến lên phía trước nói: - Trước đó khi ta đang quét hậu viện, có một người bảo ta đem bức họa này giao cho ngươi.
.- Bức họa?
.Hàn Nghệ tiếp nhận bức họa, mở ra nhìn. Chỉ thấy trên vải vẽ một nữ nhân.
.Tiểu Dã nói: - Đây không phải Mộng Tư tỷ sao?
.Hàn Nghệ nhíu mày lại, khép bức họa lại, hướng về tiểu đạo đồng hỏi: - Người nọ bây giờ đã đi đâu rồi?
.Tiểu đạo đồng nói: - Trước đó đã đi xuống sau núi rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy gã có cầm theo cái gì hay không?
.Tiểu đạo đồng kia lắc đầu.
.- Vậy gã chỉ có một mình?
.Tiểu đạo đồng lại gật gật đầu.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói một tiếng cám ơn, sau đó liền đi ra ngoài.
.Vừa ra khỏi cửa, hắn liền hướng tới Bành Tĩnh nói: - Bành Tĩnh, ngươi lập tức cùng Trương Kiếm Ba đi lữ điếm tìm hiểu một chút, ta muốn biết Tạ Huy vừa rồi ở bên trong đã làm trò gì, gặp qua người nào.
.- Vâng.
.Bành Tĩnh đi rồi, Tiểu Dã hỏi: - Hàn đại ca. Đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì chứ?
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Ván cờ của ta đã bị người ta khám phá ra, nhưng việc này cũng chưa chấm dứt. Đợi sau khi Trương Kiếm Ba trở về rồi nói sau.
.Bọn họ đi về hướng sau núi, lại đi tới chỗ lữ điếm bên kia, đi được một nửa, chỉ thấy Trương Kiếm Ba, Bành Tĩnh đang chạy trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận