Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1121.2: Cuộc đua giáo dục

.Hai người không hề biết có bốn người đang từ đằng xa nhìn trộm họ.
.- Trịnh huynh, ta nghĩ là đại bá huynh đang chửi chúng ta để họ tới dạy học cho một lũ trẻ con đấy.
.Vương Huyền Đạo nói với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: - Cũng chẳng còn cách nào khác, thực ra ta cũng không muốn làm phiền đại bá bọn họ, nhưng nếu như không mời bọn họ xuống núi, người ta cũng sẽ không sẵn lòng đưa con tới đây học tập. Như Vi gia, Bùi gia, bọn họ mời toàn lão sư danh tiếng lẫy lừng cả.
.Lư Sư Quái nói: - Dạy học cho người khác, vốn là một việc tốt, ta thật không hiểu sao lại phải oán giận, nếu như Khổng thánh nhân mà cũng thế, thì hẳn là sẽ không thể được người ta gọi là thánh nhân. Nói rồi, y quay đầu sang nhìn Thôi Tập Nhận nói: - Tập Nhận, lúc trước ngươi đề nghị xây dựng Học viện Sĩ tộc, ta đã vô cùng tán thành, thế nhưng nếu như ngươi quá để ý việc thắng thua với Hàn Nghệ, thì e rằng là lẫn lộn đầu đuôi rồi đó.
.Thôi Tập Nhận gật đầu nói: - Lư huynh nói phải lắm, Thôi Tập Nhận xin thụ giáo.
.Lư Sư Quái cười ha hả nói: - Ngươi đừng có giở trò lấp liếm.
.Đúng vào lúc này, chợt nghe có tiếng khóc của trẻ con cất lên: - Con không muốn tới đây, con về với mẹ, con về với mẹ.
.Mấy người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đứa trẻ chừng 6,7 tuổi cạnh xe ngựa, một chân vẫn còn ở trong xe, hai tay đang bám vào mép cửa xe, không chịu xuống, còn một nam tử chạc độ 30 đang đứng dưới xe, giơ hai tay không ngừng dỗ dành đứa bé.
.Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái cùng lúc cau mày lại.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Lư huynh, đây chính là mục đích tại sao Thôi huynh lại sắp xếp hôm nay là ngày nhập học.
.Lư Sư Quái quay đầu lại nghi ngờ nhìn Vương Huyền Đạo.
.Vương Huyền Đạo nói: - Con cháu quý tộc, từ nhỏ đã được cung phụng nuông chiều, tính tình lại cố chấp ương bướng, đây chính là lí do tại sao con cháu quý tộc sống trong điều kiện giàu sang lại dần bị con nhà hàn môn vượt qua, đó là bởi chúng quá kiêu ngạo, chúng sinh ra đã tự coi mình là hơn người khác một bậc, vì thế không có chí tiến thủ, tự đánh mất mình. Thôi huynh cố ý theo đuổi cạnh tranh với Học viện Chiêu Nghi, đơn giản là muốn mượn điều này kích thích con cháu quý tộc, khiến chúng cay cú mà phấn đấu, chứ không phải cả ngày chỉ biết ăn uống chơi bời.
.Lư Sư Quái nhìn về phía Thôi Tập Nhận nói: - Tập Nhận, xem ra ta đã trách sai ngươi rồi.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Lư huynh quá lời rồi, là Huyền Đạo đề cao ta quá, ta không phủ nhận là ta cũng rất coi trọng việc thắng bại lần này.
.Trịnh Thiện Hành thầm nghĩ, Hàn Nghệ nói quả nhiên không sai, Thôi huynh đúng là còn có mục đích khác, xem ra đã là đối thủ thì sẽ hiểu nhau hơn. Đoạn cười nói: - Thôi huynh, chỉ sợ lần này huynh phải chịu thất bại thảm hại thôi, lúc trước Hàn Nghệ đã từng tuyên bố trước mặt rất nhiều người rằng, chỉ trong vòng một năm, học sinh Học viện Chiêu Nghi sẽ toàn diện vượt qua học sinh Học viện Sĩ tộc.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Như thế càng hay, dù sao thì ta vẫn thích hậu phát chế nhân.
.Cùng lúc đó, Học viện Chiêu Nghi ở vùng ngoại ô phía tây cũng đang tiến hành báo danh nhập học. Nhưng tình hình gần như hoàn toàn tương phản với Học viện Sĩ tộc. Điểm đầu tiên, Học viện Chiêu Nghi nhộn nhịp hơn nhiều, không cần nộp tiền mà vẫn có thể tới học tập, thế thì bách tính chắc chắn tranh nhau mà tới, chẳng phải sợ vấn đề chiêu sinh. Thứ hai là học sinh Học viện Sĩ tộc đều do người nhà mang xe ngựa chở tới, còn phụ huynh học sinh Học viện Chiêu Nghi đều còn phải làm việc, lấy đâu ra thời gian mà đưa đi, hơn nữa, Hàn Nghệ cũng đã dặn dò kĩ lưỡng, phụ huynh đều không được tới, không hơi đâu mà tiếp đón các ngươi, học sinh tự đến nhập học là được rồi, dù sao thì cũng không phải mang theo một văn tiền nào, mang hộ tịch tới là được rồi.
.Dù sao thì học sinh Học viện Chiêu Nghi đều từ nông thôn tới, bọn họ có thể rủ nhau cùng đi, nên cũng chẳng lo xảy ra nguy hiểm gì.
.Ban đầu thì bọn trẻ này cũng có chút lo lắng, dù sao thì cũng chưa đi học bao giờ, cũng chẳng biết báo danh nhập học là cái gì, thế nhưng sau khi tới Học viện Chiêu Nghi, đã rất nhanh chóng hòa nhập vào trong đó. Thì ra là Hàn Nghệ đã cử không ít học sinh của Học viện Chiêu Nghi ở ngoại ô phía Nam tới các Học viện Chiêu Nghi khác, giúp đỡ học sinh mới nhập học, bảo bọn họ biết xếp hàng, còn mang theo điểm tâm cho bọn họ ăn.
.Chỉ có chủ nhiệm của mỗi một lớp là phụ trách viết danh sách, còn lại đều là trẻ con.
.Bọn chúng đều chạc tuổi nhau, rất nhanh đã kết thành một khối, đứa nào cũng rất vui vẻ, trong chốc lát đã có thêm rất nhiều bạn mới.
.Hàn Nghệ thong dong đến muộn.
.- Tại hạ---
.Một lão sư nhìn thấy Hàn Nghệ tới, đang định hành lễ, Hàn Nghệ đã ngăn y lại, hỏi nhỏ: - Thuận lợi cả chứ?
.Vị lão sư kia nói: - Hàn Thị lang xin cứ yên tâm, tất cả đều vô cùng thuận lợi.
.Chủ yếu là vì công việc vô cùng đơn giản, chỉ cần cầm theo hộ tịch nhà mình tới đăng kí, biết được ai là lão sư của mình, sau đó lão sư nhắc nhở bọn họ ngày 17 khai giảng, còn ngày 16 thì phải tới Học viện để quét dọn vệ sinh, nhận sách vở.
.Hàn Nghệ nhìn quét một lượt, thấy đúng là rất thuận lợi, mặc dù có hơi ầm ĩ một chút, nhưng trật tự thì vẫn đảm bảo, lại hỏi nhỏ: - Thế--- thế Hoàng hậu tới chưa?
.Vị lão sư kia lắc đầu nói: - Chưa tới! Trong ánh mắt toát lên vẻ chờ đợi.
.Đúng vào lúc này, một nam nhân chạc 20 tuổi đi tới trước mặt Hàn Nghệ, chắp tay hành lễ nói: - Thuộc hạ tham kiến Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ nhìn y một cái, thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!
.Cách Học viện hai dặm, có một cái đình nhỏ, chỉ thấy phía bên ngoài đình, có hai ba chục tên hộ vệ mặc thường phục mang theo kiếm, trong đình là một quý phụ duyên dáng sang trọng, đứng cạnh cô ta có thêm hai người nữa. Nữ nhân này đương nhiên là Võ Mị Nương, còn hai người kia chính là Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ.
.Võ Mị Nương có chút tò mò nói: - Không ngờ là hôm nay các khanh cũng tới.
.Lý Nghĩa Phủ chắp tay hành lễ nói: - Hoàng hậu thương cảm bách tính, tận tâm lo nghĩ cho bách tính, chúng thần vô cùng hổ thẹn, vì thế hôm nay mang một ít văn phòng tứ bảo tới, hiến tặng Học viện Chiêu Nghi, thể hiện tấm lòng tôn kính.
.Võ Mị Nương nói: - Các khanh có lòng rồi.
.Hứa Kính Tông tò mò nói: - Nhưng mà Hoàng hậu, sao người lại ngồi đây, không vào Học viện xem một chút?
.Võ Mị Nương nói: - Ta cũng muốn tới đó xem sao, nhưng sợ làm phiền bọn họ, dù sao thì ta dẫn theo nhiều người thế này, e là có nhiều bất tiện, vì thế lựa chọn tới đây, chỉ để xem học sinh qua lại, nếu như bọn họ vui vẻ là có thể yên tâm được rồi.
.Lý Nghĩa Phủ trong lòng sao không biết rõ, khi ngồi đây, có rất nhiều bách tính sẽ nhìn thấy, biết được Hoàng hậu vô cùng quan tâm đến bách tính, hơn nữa cũng không làm dáng gì, không để người khác cảm thấy mình đang cố ý tuyên truyền bản thân, vậy thì bách tính đương nhiên sẽ thấy rằng Hoàng hậu xây dựng Học viện Chiêu Nghi là thật lòng suy nghĩ cho bách tính, chỉ thấy vị Hoàng hậu này thật là tỉ mỉ chu đáo, đoạn nói: - Hoàng hậu có thể đặt mình vào hoàn cảnh người dân để lo nghĩ cho họ như vậy, là phúc của Đại Đường ta !
.Võ Mị Nương khiêm tốn cười nói: - Lý Thị lang quá khen rồi, những gì ta làm đều chỉ là những thứ nhỏ nhặt, chẳng có gì đáng nói cả.
.Hứa Kính Tông đột nhiên nói: - Hoàng hậu, lão thần có điều không biết có nên nói hay không.
.Võ Mị Nương cười nói: - Đại học sĩ cứ nói đừng ngại.
.Hứa Kính Tông nói: - Có câu rằng, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, hiện giờ tương lai Đại Đường chưa rõ, Hoàng hậu nên lấy mình làm trọng, sau đó hãy thương cảm đến bách tính sau.
.Võ Mị Nương nghe xong trong lòng lóe lên niềm vui, thì ra đây mới là mục đích bọn họ tới đây, bề ngoài lại tỏ ra hiếu kì hỏi: - Đại học sĩ nói vậy là sao? Hứa Kính Tông nói: - Thái tử hiện nay là do một cung nhân sinh ra, vốn xuất thân là thứ tử, sau đó quá kế cho phạm phụ Vương thị, rồi mới được làm Thái tử, nhưng không thể che giấu được thực tế danh không chính, ngôn không thuận. Thần cho rằng phải phế truất đương
Bạn cần đăng nhập để bình luận