Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 702.1: Bất ngờ lúc viên mãn.

.Đại hội giao lưu mậu dịch vẫn còn tiếp tục, dòng người chỉ tăng không giảm, vẫn còn cực kỳ náo nhiệt.
.Nhưng kỳ thật lượng giao dịch dần dần giảm bớt, chỉ là do nơi này náo nhiệt, vì vậy hấp dẫn rất nhiều người đến đây chơi đùa.
.Đương nhiên, đây chỉ là biểu thị giao dịch bán lẻ giảm xuống, chứ giao dịch trong Phượng Phi Lâu, Thương vụ lâu đều đang mãnh liệt gia tăng, kỳ thật hôm qua đàm phán, chỉ là hai bên đang thử dò xét gianh rới cuối cùng của đối phương thôi, chứ lượng giao dịch vẫn chưa đạt tới mức cao nhất, mà hai ngày sau mới là mấu chốt.
.Nhưng so với ngày hôm qua, hôm nay Phượng Phi Lâu cùng Thương vụ lâu có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều, thứ nhất là bởi vì do hôm qua gào đến câm họng rồi, tiết tấu quá nhanh, thân thể không chịu nổi gánh nặng. Thứ hai là trải qua cả đêm thương lượng, tất cả mọi người đã tìm ra được sách lược đối ứng, không cần phải gào thét nữa rồi.
.Trong không khí an tĩnh này, thể hiện ra xu thế tăng lên thẳng tắp của lượng tiêu thụ.
.Giống với ngày đầu tiên, chợ của Nguyên gia đồng dạng đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng Nguyên gia người ta dù sao đã mua bán nhiều năm như vậy rồi, bọn họ không cần đi “Kết giao bạn bè” như Hàn Nghệ, bởi vì bọn họ đã có rất nhiều bạn bè rồi, nhìn ở mặt ngoài, Nguyên gia giống như chưa gượng dậy nổi, nhưng kỳ thật đêm qua bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ lần mậu dịch này rồi, số lượng cũng rất khả quan, dù sao đều là người quen cũ, không cần dò xét nữa, lẫn nhau đều có cơ sở tín nhiệm rồi.
.Nguyên Gia Bảo!
.- Hống hống hống --- !
.Từng đợt tiếng gào rú vang lên, khiến người nghe phải sởn tóc gáy.
.- Nguyên Bảo chủ, ngươi không biết đâu, súc sinh này khiến cho chúng ta tổn thất thảm trọng! Riêng nhưng người bị nó cắn chết, đã hơn hai con số rồi.
.Một thương nhân ba tư mặc trang phục cũ kỹ chỉ vào lồng sắt lớn chỗ xa xa, nói mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
.Chỉ thấy trong lồng sắt lớn kia giam giữ một con sư tử đực lông đen, hình thể khổng lồ, răng nanh sáng như tuyết, ánh mắt hung ác.
.Nguyên Ưng cười nói: - Ta nói lão Mạc này, chúng ta cũng coi như quen đã lâu, ngươi còn cần dùng thủ đoạn này để lên giá sao, có trả ít cũng không ít của ngươi, chỉ bằng tiểu súc sinh này mà đòi giết chết hơn hai con số người, ngươi thật sự cho là ta chưa thấy qua cảnh đời sao.
.Thương nhân Ba Tư này tên là Mạc Sâm, chuyên môn buôn bán độc vật quý hiếm, là người quen cũ của Nguyên Ưng, bởi vì tên nhị thế tổ Nguyên Ưng này chỉ thích nuôi dưỡng đám chim bay thú chạy này.
.Mạc Sâm nóng nảy, nói: - Nguyên Bảo chủ, ngươi nói như vậy thì không khỏi quá xem thường lão Mạc ta rồi. Nếu như ngươi có bản lĩnh hàng phục nó, vậy thì ta tặng ngươi luôn súc sinh này đấy.
.Nguyên Ưng nghiêng mắt nhìn thoáng qua, hỏi: - Lão Mạc, ngươi nói thật ư?
.- Một con súc sinh này thôi ta còn thua được.
.- Tốt lắm! Hôm nay để ta thử xem súc sinh này lợi hại thế nào.
.Nguyên Triết đứng ở một bên vội nói: - Thúc thúc, làm thế quá nguy hiểm.
.- Như này nếu đã tính là nguy hiểm, thì người trong thiên hạ chẳng phải sớm bị nó ăn hết sao. Các ngươi tìm chỗ cao trốn tránh đi, cứ chờ xem ta hàng phục súc sinh này thế nào.
.Nguyên Ưng phất tay, không kiên nhẫn nói.
.Nguyên Triết thấy vậy, không có cách nào, đành phải cùng Mạc Sâm lên trên nóc nhà ngồi, tôi tớ cũng lập tức thoái lui, dùng xích sắt khóa lại cửa.
.Nguyên Ưng giật áo ngoài xuống, mình trần đi về phía trước, nhảy lên một cái, nhảy lên lồng sắt, đứng ở phía trên mở ra cửa lớn của lồng sắt.
.Cửa lồng vừa mở, nhưng con sử tử đực kia lại không vội vã ra ngoài, mà lại ngửa đầu nhìn Nguyên Ưng đứng trên lồng sắt, trong ánh mắt lộ ra vài phần khinh miệt, dường như không thể tin được rằng trên đời này lại vẫn còn có sinh vật ngu xuẩn như vậy.
.Nguyên Ưng hắc một tiếng: - Hay cho súc sinh nhà ngươi, lại dám khinh thường ta, đợi chút thì có trò hay cho ngươi xem. Nói xong, ông ta đập chân một cái, trong lồng lập tức vang lên tiếng ong ong.
.Con su tử đực kia vội xông ra ngoài, chạy hơn mười bước, hai chân trước của nó trùng xuống, ngừng lại, ngửa cổ gào rú một tiếng. Nguyên Triết cùng Mạc Sâm đều cảm thấy nóc nhà cũng phải run rẩy. Nguyên Triết thì đầy mặt hoảng sợ, còn Mạc Sâm lại vô cùng hưng phấn, bởi vì bên chỗ bọn họ có sân thi đấu chuyên để cho người đấu với dã thú, nên đối với chuyện này cũng nhìn quen không lạ gì.
.Nguyên Ưng nhảy từ lồng sắt xuống, vỗ hai tay.
.Con sư tử đực kia lập tức chạy về phía Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng xoay người bỏ chạy, tốc độ cũng cực nhanh.
.Nhưng ông ta dù sao cũng chỉ có hai cái đùi, mà người ta có hẳn bốn chân, hơn nữa sư tử vốn có bản lĩnh bẩm sinh là vồ mồi, đuổi theo một lát, thấy Nguyên Ưng đã ở trong phạm vi săn giết, thì sư tử đực nhảy dựng lên một cái nhào tới.
.Nguyên Ưng đột nhiên lăn sang trái một vòng, hai chân thuận thế đạp một cái, đã chạy xa năm sáu bước.
.Nhưng mà lại làm Nguyên Triết sợ ra mồ hôi lạnh đầy người.
.Mạc Sâm lại kích động quát một tiếng khen hay.
.Con sư tử đực lông đen kia thấy cú vồ của mình bị tránh khỏi, chỉ cảm thấy bị tổn hại tôn nghiêm, nó gào rú từng trận, hung mãnh hơn đuổi theo Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng chỉ lo chạy về phía trước, mỗi khi sư tử đực nhào tới, thì ông ta lại tránh trái tránh phải, động tác cực nhanh, cũng làm cho người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.
.Một người một sư tử chạy gấp ở trong viện, bụi đất tung bay, hai người nhìn xem trên mái nhà cũng là kinh tâm động phách.
.Lại một hồi trôi qua, Nguyên Ưng dường như thể lực không được tốt lắm, tốc độ dần dần chậm lại, nhưng con sư tử đực kia lại không hề suy giảm. Chỉ thấy Nguyên Ưng chạy thẳng đến một cây đại thụ trong viện, hiển nhiên là muốn lên cây tránh né. Nguyên Triết nhìn thấy vậy tâm kéo lên tận cổ cọng, xem ra thúc thúc vẫn không chống đỡ nổi rồi.
.Mà con sư tử đực kia thấy tốc độ của Nguyên Ưng giảm lại, thì lại không ngừng mừng như diên, điên cuồng đuổi tới, mắt thấy Nguyên Ưng cách đại thụ chỉ còn khoảng hai bước, thì nó nhảy vồ lên, ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Nguyên Ưng bật cao lên, hai chân đạp liên tục ba cái trên thân cây, lộn ngược ra sau, con sư tử đực kia vồ hụt thì vô cùng ảo não, đang muốn đứng lên, bất ngờ Nguyên Ưng từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ cưỡi lên người của nó, suýt thì làm nó gục xuống.
.Nguyên Ưng lập tức dùng hai tay giữ chặt lấy cổ hùng sư.
.Con sư tử đực dường như phát điên, điên cuồng chạy quanh viện, dùng sức nhảy lên, nhưng mặc cho nó giãy dụa như thế nào, cũng không vứt được Nguyên Ưng đi.
.Sau một nén nhang, sư tử đực đã không còn sức giãy dụa, rủ đầu há mồm thở dốc.
.Nguyên Triết nhịn không được thở phào một hơi.
.Mạc Sâm kích động khoa tay múa chân nói: - Phấn khích! Thật sự là phấn khích. Suýt chút nữa thì rớt khỏi mái nhà.
.- Súc sinh ngươi thật đúng là có khí lực, không tệ, không tệ.
.Nguyên Ưng cười ha ha, nhảy từ trên người sư tử đực xuống, nhưng trong nháy mắt khi ông ta nhảy xuống kia, con sư tử đực đột nhiên lao thẳng tới Nguyên Ưng đang gần trong gang tấc.
.- Ai ôi!
.- Thúc thúc!
.Nguyên Triết kinh hô một tiếng.
.Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm y kinh sợ phát ngốc.
.Chỉ thấy hai tay Nguyên Ưng tóm chặt lấy chân trước của hùng sư, chân phải đứng thẳng, không sai biệt lắm hình thành góc 180° so với mặt đất, hướng lên trên giữ chặt hàm dưới của sư tử, bình thường cơ nhục không hiện sơn lộ thủy vào giờ khắc này lại giống như muốn nổ tung.
.Cục diện hiện giờ, khi đối mặt với mãnh thú mấy trăm cân, không ngờ rằng ông ta không mảy may lùi bước, có thể thấy lực lượng của ông tamạnh đến cỡ nào.
.Súc sinh kia ỷ vào có cái miệng lớn, nhưng cũng chỉ có thể bị ép buộc đến mức nhìn trời than thở.
.Hai người nhìn xem đều choáng váng.
.Không chờ hai người kịp phản ứng, chỉ thấy Nguyên Ưng chợt rút lui thân mình khom lưng xuống, bước chân lướt ngang, chặn ngang ôm lấy súc sinh này, hét lớn một tiếng, vứt sang bên trái, vậy mà lại có thể ném súc sinh này ra xa mười bước.
.Súc sinh kia lăn vài vòng trên mặt đất mới ngừng lại.
.Nguyên Ưng bước nhanh về phía trước, súc sinh kia ô ô than nhẹ, liên tục co rút về phía sau. Nguyên Ưng thấy vậy, không kìm nổi bật cười ha ha.
.Mạc Sâm lau mồ hôi một cái, sợ hãi than: - Nguyên Bảo chủ quả thật như thần nhân vậy.
.Nguyên Triết chậm rãi thở ra luồng khí nghẹn trong ngực nửa ngày, hơi hơi thở hào hển, mồ hôi tích tích rơi xuống, cười nói: - Nếu là ngươi từ nhỏ đã làm bạn với đám sài lang hổ báo, thì ngươi cũng có thể như thế thôi.
.Hiện tại trong thiên hạ có một số người cho rằng Nguyên Ưng võ nghệ siêu quần, nhưng đấy đều là truyền thuyết. Kỳ thật Nguyên Ưng đều tự học cưỡi ngựa bắn tên, ông tađều chưa từng được tiếp xúc với công phu gì cả, cũng chưa từng bái sư phụ, từ khi ông tasinh ra đã có tiền có thế, bảo tiêu thành đàn, thì còn cần phải đi luyện võ sao, thật sự là lãng phí thời gian cùng tinh lực, bình thường ông tarảnh rỗi đều đi tán gái. Nhưng bởi vì Nguyên gia có rất nhiều tay nuôi ưng nuôi chó cao thủ, nên ông tacũng mưa dầm thấm đất, bởi vậy từ nhỏ đã thích chơi đùa cùng sài lang hổ báo, chỉ chim ưng thôi ông tađã nuôi hơn mười con rồi.
.Nhưng ông tacảm thấy giam lại chơi không vui, sẽ giết chết thiên tính của động vật, nên muốn thả chúng ra chơi, cho nên từ rất nhỏ ông ta đã vui đùa ầm ĩ cùng bầy chó săn trong nhà, lại dẫn chó săn vào núi bắt được dã thú, ông tacực kỳ yêu thích thiên nhiên, sự nhanh nhẹn cũng như lực lượng của ông tađều được luyện thành khi giao đấu với dã thú, tụ ông tacũng không biết, có thể nói là trong lúc bất tri bất giác đã thành đệ nhất cao thủ, bởi vì tốc độ cùng lượng lượng không ai sánh kịp cả.
.Nếu ông takhông có ham mê này, vậy thì ông tacùng đám nhị thế tổ bình thường cũng không có khác biệt gì, cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, cùng lắm chính là trong bụng nhiều ý xấu một ít.
.Dã thú kia gặp phải người như Nguyên Ưng, không dám nhảy lần nữa, ngoan ngoãn trốn vào trong lồng.
.Lòng sắt này vừa mới đóng cửa, Nguyên Triết cùng Mạc Sâm còn chưa xuống dưới, thì một đạo nhân ảnh đột nhiên nhảy từ trên tường xuống, nhanh chóng chạy đến bên tai Nguyên Ưng, nhỏ giọng nói vài câu.
.Trong mắt Nguyên Ưng sáng ngời, cười ha ha nói: - Thật sự là trời cũng giúp ta.
.Ông tanói với Mạc Sâm: - Lão Mạc, ta có chút việc, trước hết xin lỗi không tiếp được rồi. Lại nói với Nguyên Triết: - Nguyên Triết, ngươi đem đủ tiền cho lão Mạc đi. Nói xong, ông talập tức cùng người nọ trèo tường ra ngoài, mấu chốt là cửa đã khóa, ông tacũng không phải là người thích chờ đợi, trèo tường thì trực tiếp hơn.
.Mạc Sâm vội vàng nói: - Thiếu công tử, ta đây đánh đố thì chấp nhận chịu thua, súc sinh này coi như là quà ta tặng cho Nguyên Bảo chủ đi.
.Một con sư tử đực này nếu không có mấy trăm quan là không mua được đâu, mấu chốt là lúc vận chuyển phải dùng rất nhiều thịt dê nuôi nấng. Nhưng người có thể trở thành người quen cũ của Nguyên gia, thì sao có thể là một người nghèo được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận