Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 337.3: Hiệu ứng Danh nhân

.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng ta sẽ không nói với ngươi như vậy a!
.Trịnh Thiện Hành thở dài: - Cũng biết là như vậy.
.Hai người này kẻ xướng người hoạ, Lư Sư Quái cũng không biết nên nói cái gì. Khẽ cười nói: - Bất kể như thế nào, ta còn phải nói tiếng cám ơn với Hàn tiểu ca. Nói xong y lại thở dài một tiếng, hối hận nói: - Không dối gạt hai vị, từ khi ta sinh ra đến hiện tại, mới biết được hoá ra ta có đáng giá như vậy.
.Lời này dứt lời, ba người đều cười lên ha hả.
.Lư Sư Quái đi qua đi lại ở hiệu thuốc bắc, lại đi đến hậu viện nhìn nhìn, chỉ cảm thấy như nhặt được chí bảo, trong lúc nhất thời lại không muốn rời khỏi, cũng không biết có phải y muốn trộm trộm mặc vào tấm áo thầy thuốc kia thử xem cảm giác thế nào hay không.
.Hàn Nghệ và Trịnh Thiện Hành ngược lại cũng không quấy rầy y, đánh một tiếng chào hỏi với y, nói đi tiệm quần áo xem, sau đó rời khỏi.
.Bởi vì Trịnh Thiện Hành và Hàn Nghệ là quan hệ hợp tác, tương đương chính là Hàn Nghệ nhà mình buôn bán, vậy nhất định phải ưu đãi nha, đây là thường tình của con người, vì vậy, tiệm bán quần áo có vị trí địa lý rất tốt, hơn nữa ngoài Nữ Sĩ Các ra, thì chính là cửa hàng mặt tiền lớn nhất ngõ Bắc.
.Đi vào trong tiệm, bởi vì còn chưa có hàng hóa, nên trong đây có vẻ vô cùng rộng rãi.
.Kỳ thật hiện tại cũng không có gì để xem cả, chủ yếu xem chút chính là một phòng thử quần áo, tổng cộng có bốn gian, toàn bộ ở mặt sau phòng, so với phòng thử quần áo đời sau thì lớn hơn rất nhiều, có thể đặt một chiếc giường nhỏ thấp, toàn bộ nhờ miệng Hàn Nghệ miêu tả, như, nơi này tương lai sẽ có một tấm gương đồng, phục sức xinh đẹp sẽ treo trên tường, vân vân các thể loại.
.Trịnh Thiện Hành nghe Hàn Nghệ nói, trong đầu cũng tự tưởng tượng ra hình ảnh, nhưng dù vậy, nhìn y cũng rất là hưng trí dạt dào, bởi vì trước đây rất lâu y đã bắt đầu mưu tính chuyện bán quần áo rồi, hiện giờ coi như là hoàn thành một tâm nguyện, thậm chí có thể nói là vượt xa dự tính, điều này làm y vô cùng kích động.
.Lầu một xem hết, hai người lại lên tới lầu hai, vì mỹ quan, thang lầu này đều được thiết kế theo hình xoắn ốc, so với cái loại thang lầu hiện tại này thì nhìn đại khí hơn.
.Lầu hai tuy rằng cũng không có cái gì, nhưng trang hoàng nhìn thì xa hoa hơn một ít, hơn nữa còn có hai ban công, trên ban công đặt hai chiếc bàn tròn, bên trên bàn tròn còn đặt bốn chiếc ghế bành.
.Trịnh Thiện Hành ngồi xuống, nhìn phía dưới đường phố, vẻ mặt rất hiếu kỳ nói: - Ta nói này Hàn tiểu ca, những cái bàn này là dùng để làm gì thế hả?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đây đương nhiên là dùng để cho khách nhân ngồi a!
.Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói: - Khách nhân đến mua quần áo, vì sao phải ngồi?
.Đổ mồ hôi! Mẹ kiếp! Thiếu chút nữa quên đầu năm nay còn chưa có khái niệm đi shopping. Hàn Nghệ giải thích nói: - Trịnh công tử, ngươi cho là ta lôi ra một gian phòng lớn như vậy cho ngươi bán quần áo, chỉ là để khách nhân mua rồi bước đi sao? Nhiều quần áo như vậy, nhiều kiểu dáng như vậy, khách nhân nhất định sẽ cẩn thận lựa chọn đấy, hơn nữa khách nhân cũng không có khả năng một người đến mua, khẳng định còn có người cùng đi, nếu người mua quần áo ở bên trong thay quần áo, người cùng đi dù sao cũng phải tìm một chỗ để ngồi chứ. Mua quần áo không chỉ là lạc thú do bộ đồ mới mang đến, quá trình mua đồng dạng cũng là một loại hưởng thụ.
.Trịnh Thiện Hành như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, lập tức cười nói: - Vẫn là Hàn tiểu ca ngươi suy tính chu đáo.
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Không có cách nào, chúng ta có hiệp nghị đánh cược đấy, ta phải hết sức nỗ lực a!
.Trịnh Thiện Hành nghe vậy cũng cảm thấy xấu hổ, khoát tay một cái nói: - Cái này thì khỏi nói, quần áo tạm thời không nói đến nũa, chỉ bằng thỏ Khuê Mật, ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Đúng rồi, nói đến quần áo, ta đã xem qua thứ ngươi giao cho từ Cửu thúc rồi.
.- Ban thiêt kê.
.- Đúng, ban thiêt kê.
.Trịnh Thiện Hành ha hả nói: - Mấy cái thiết kế của ngươi thật sự là quá khéo, mà ngay cả người như ta đây đối với quần áo không có bao nhiêu hiểu biết, cũng đều cảm thấy một khi những quần áo đó xuất hiện, nhất định sẽ giống áo ngắn kia, bán nhiều cực, thật kỳ vọng ngày ngõ Bắc trọng tân khai trương mà.
.Hàn Nghệ đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói: - Đúng rồi, ta không có ý định để cửa hàng chúng ta cùng nhau khai trương theo những cửa hàng ngõ Bắc khác.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Bởi vì ta muốn trước tiên ở Phượng Phi Lâu tổ chức một buổi Fashion show.
.- Fashion show?
.Trịnh Thiện Hành dám thề, y chưa từng nghe qua cái từ ngữ này.
.Hàn Nghệ nói: - Đơn giản mà nói. Chính là để một số người mặc bộ đồ mới ở trên đài đi tới đi lui, để khách nhân hiểu được một chút cái đẹp của những bộ quần áo kia.
.Tế bào buôn bán của vẫn không đủ phát triển, nghi ngờ nói: - Như vậy sẽ hữu dụng sao?
.- Tuyệt đối hữu dụng, hơn nữa đây sẽ khai sáng một đợt thuỷ triều của thời trang. Đồng thời cũng là một lợi khí xây dựng thị trường quần áo, nói thì không nói rõ ràng được, đến lúc đó ngươi sẽ biết.
.Nói tới đây, mặt hắn bỗng nhiên hiện vẻ ngượng nghịu.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Như thế nào đâu này?
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi cũng biết đấy, y phục của chúng ta chủ yếu là để phục vụ nữ nhân. Fashion show đầu tiên nhất định phải tổ chức vào ngày nữ nhân, chỉ sợ Trịnh công tử khó có thể nhìn thấy rầm rộ của lúc đó.
.Trịnh Thiện Hành hơi hơi nhíu mày, lấy cá tính quân tử của y, tuyệt sẽ không nói cái gì mà chạy tới để xem mỹ nữ, nhưng đây là chuyện làm ăn của y, Hàn Nghệ lại nói Fashion show của hắn lợi hại như vậy, y ngược lại thật sự rất muốn đến xem.
.Hàn Nghệ thấy sắc mặt y giãy dụa, nói: - Nếu không thì như vậy, ngươi cùng ta núp ở phía hậu đài xem.
.Trịnh Thiện Hành liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, lập tức lắc đầu nói: - Vẫn là thôi đi.
.Y ở Đông Kinh này dù sao cũng có danh tiếng lớn. Rất nhiều nữ tử quý tộc đều biết y, chẳng may thấy được y ở phía hậu đài nhìn lén, vậy mất mặt quá rồi, cho dù y không quá để ý mặt mũi của mình, cũng phải yêu quý mặt mũi của Trịnh gia a!
.Hàn Nghệ thật ra cũng không miễn cưỡng, nói: - Như vậy cũng tốt, ngươi chỉ để ý đến ngủ cũng kiếm tiền là được.
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: - Kiếm tiền thì không cần, chỉ cần tiền kiếm được đủ tiêu là được rồi.
.Hàn Nghệ sửng sốt một lát, lập tức nói: - Ta đây cũng không dám cam đoan, ngươi đó là tiêu tiền sao. Ngươi rõ ràng chính là tặng tiền nha, tuy rằng ta cũng hiểu được tiền này tặng là rất đúng, nhưng phương pháp xử lý này chỉ trị phần ngọn không trị được phần gốc, ngươi có biết thời khắc hạnh phúc nhất của một người làm việc thiện là cái gì không?
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Là cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Chính là ngay cả một đồng tiền cũng đều không tặng ra.
.Trịnh Thiện Hành ngẩn người. Lập tức cười ha hả nói: - Lời ấy nói rất hay, nói rất hay!
.Hàn Nghệ nhún nhún vai, thở dài: - Nhưng cũng chỉ là nói hay mà thôi. Ngày đó đã từng khuyên bảo y một phen rồi, hiện giờ chỉ là muốn thử Trịnh Thiện Hành một chút đến tột cùng là ý tưởng gì.
.Trịnh Thiện Hành khẽ mỉm cười, cũng không đón lời thêm nữa, đột nhiên nói: - Đúng rồi. Ngươi còn nhớ rõ ngươi bảo ta tìm một loại thực vật để trồng không?
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, nói: - Đương nhiên nhớ rõ, chẳng lẽ ngươi đã tìm được rồi.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Cái này thật đúng là đến tay chẳng tốn công sức, trong hoa viên Nguyên gia ở vùng ngoại ô phhias nam có loai thực vật trong bức tranh ngươi vẽ kia.
.- Đúng rồi! Sao ta lại không có nghĩ tới Nguyên gia, nhà bọn họ có vườn trái cây, lại có hoa viên, cho dù không có, thì cũng có thể từng gặp qua.
.Hàn Nghệ có chút ảo não nói, hắn tính đi tính lại, lại tính thiếu về Nguyên gia rồi.
.Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói: - Ngươi tìm loại thực vật này làm gì?
.Hàn Nghệ nói: - Đây chính là bảo bối nha.
.Nói xong hắn thoáng quay đầu đi, nhỏ giọng nói: - Không nói gạt ngươi, ta từng nghe người ta nói, quả của loại thực vật này để dệt vải bố, so với vải dệt từ cây bông còn tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng có thể nói là mỗi loại mỗi vẻ, vô cùng đặc sắc, một khi loại vải bố này được dệt hàng loạt rồi, sau này khả năng bảy thành vật liệu may mặc đều là dùng loại vải bố này.
.Hắn nói đúng là bông vải.
.Trịnh Thiện Hành hai mắt trợn lên, nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Đáng tiếc thứ này ở Trung Nguyên cực ít khi nhìn thấy, là từ phía tây tới, Nguyên gia cũng chỉ là có một ít đất trồng được, ta nghe Liệt Hổ nói, là Mẫu Đơn tỷ gặp thứ này trắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp, vì thế mới trồng, còn đặt tên cho nó là bạch tử, bình thường cũng chỉ dùng để ngắm thôi, khả năng không có mấy người biết nên gieo trồng thứ này như thế nào.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, tuy rằng hắn cũng biết một ít tri thức nông nghiệp, nhưng cũng chưa từng thí nghiệm qua, nhất là loại thực vật cấy ghép này, đây không phải là khó khăn bình thường, hơi trầm ngâm nói: - Nói như vậy, chỉ có thể hợp tác với Nguyên Mẫu Đơn rồi.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu.
.Hàn Nghệ thở dài: - Làm thương nhân có thể làm được giống như Nguyên gia, mới có thể có tư cách nằm kiếm tiền nha. Lúc này Nguyên Mẫu Đơn nói không chừng còn ở nơi nào ngắm hoa, mà không ngờ thiên hạ rớt xuống một số tiền lớn, còn vừa lúc đập trúng nàng. Loại ngày này thật đúng là hạnh phúc a!
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Mẫu Đpn tỷ cũng không chỉ ở ngắm hoa thôi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Làm sao ngươi biết.
.Trịnh Thiện Hành chỉ tay ra hướng trước mặt.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một vị nữ nhân cao gầy đang đi về phía bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận