Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1274.2: Cần một cuộc biểu diễn

.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: - Đúng vậy a, thua thật không oan!
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Đúng rồi, ruộng dâu bên kia tiến hành như thế nào rồi?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Đã hoàn thành toàn bộ, nhưng trong lúc ấy có một vài hương thân ở huyện thành xung quanh muốn can dự vào, nhưng họ là chiếm lợi lại còn khoe mẽ, ruộng đất màu mỡ đều trong tay họ, vì vậy vẫn chưa thể thành công. Nhưng sau này, kế hoạch của ngươi tiếp tục phát triển, sợ rằng sẽ gặp phải sự ngăn trở rất lớn.
.Hàn Nghệ thoáng trầm ngâm trong chốc lát, nói:
.- Người vì tham tiền tài mà chết, chim vì miếng ăn mà bỏ mạng, những hương thân kia thật có thể một tay che trời sao? Ta vẫn là không tin, chỉ cần ta đi bước này, như vậy thế sự liền trở nên không thể kiểm soát.
.Trịnh Thiện Hành đến giờ với việc này là tuyệt đối tin tưởng, hoặc là người ngay từ khi bắt đầu đã ngăn cản, chỉ cần để Hàn Nghệ bước ra bước đầu tiên, vậy con đường sau đó sẽ là liên miên không dứt, ngay cả ngăn cản ngươi cũng không biết cản thế nào.
.Hàn Nghệ lại nói: - Việc này vẫn là để đến Hộ Bộ nói đi, chủ đề hôm nay chính là đại hội vận động.
.- Ta vừa trở về cũng đã nghe nói!
.Trịnh Thiện Hành nói: - Quần áo đã đưa qua rồi chứ?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Học sinh của Học viện Chiêu Nghi không phải là con em của nhân công xưởng may mặc của các ngươi sao, ở đây mẫu thân làm quần áo cho con, vậy thì tốc độ, chất lượng cơ bản không cần giám sát.
.Trịnh Thiện Hành cười gật gật đầu, trong mắt cũng lấp lánh mong chờ.
.Nhưng hai người cũng không nói chuyện nhiều, Trịnh Thiện Hành liền đi đến xưởng may mặc của y, còn Hàn Nghệ lại tiếp tục thị sát.
.Sáng sớm ngày hôm sau!
.- Vô Y, một thai phụ như con đi xem đại hội vận động gì chứ, chỉ nghe thôi nhị thẩm cũng cảm thấy sợ rồi!
.- Nhị thẩm, tại sao thẩm lại đến đây, hôm qua chúng ta đã nói rồi, hôm nay dù thế nào con cũng phải đi xem.
.- Quận chúa, cô gia tới rồi.
.- Kẻ không có nghĩa khí này!
.Tiêu Vô Y nghe thấy Hàn Nghệ đến đây, lúc này miệng nhếch lên, tức giận đi ra ngoài.
.Hàn Nghệ nhìn thấy Tiêu Vô Y vẻ mặt u oán, không mảy may một chút phiền não, tất nhiên trong lòng sớm đã có sự chuẩn bị, dù sao mấy ngày này hắn cũng ít tới chăm sóc Tiêu Vô Y, cười hi hi nói: - Ui chao! Phu nhân, khí sắc không tệ a! Nói rồi lại nói với nhị thẩm đi ra: - Nhị thẩm, đa tạ thẩm những ngày này đã chăm sóc Vô Y.
.Nhị thẩm lại nói: - Không có con ở đây làm loạn thêm, ta còn có thể chăm sóc càng tốt hơn!
.- Đúng vậy, đúng vậy! Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, thầm nghĩ, nam nhân này là gần như động vật không phải người a!
.Tiêu Vô Y không nói một lời liền bước ra ngoài, nàng là lo sợ còn ở lại thêm chút nữa, nhị thẩm liền sẽ thu hồi mệnh lệnh.
.Nhị thẩm vội vàng nói: - Con còn đứng ngây ngốc làm cái gì, còn không mau đi xem một chút, nếu như Vô Y xảy ra chuyện gì, ta cũng không tha cho con.
.- Dạ dạ dạ!
.Thực ra, Hàn Nghệ có đuổi theo hay không cũng không quan trọng, bây giờ Tiêu Vô Y ra ngoài, vậy đúng là tiền hô hậu ủng, một đám nha hoàn vây quanh nàng, đồ đạc mang theo cứ phải gọi là như đi du lịch xa vậy.
.Làm cho Hàn Nghệ đứng cạnh xe ngựa đợi một lúc lâu mới được lên xe.
.- Phù!
.Vừa vào xe ngựa, Hàn Nghệ liền lau mồ hôi, nói: - Nhị thẩm chăm sóc cũng thật là chu đáo.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng.
.Hàn Nghệ cười hì hì ngồi bên cạnh Tiêu Vô Y, thò tay ôm nàng lại, nói: - Nhịn đến hỏng rồi sao!
.Tiêu Vô Y nép trong ngực Hàn Nghệ không khỏi rụt lại một chút, miệng lại nói: - Chàng chỉ biết nói mát.
.Hàn Nghệ hôn lên trán Tiêu Vô Y một cái, nói:
.- Ta cũng không có cách nào khác, nàng biết ta không có một chút kinh nghiệm nào về mặt này, mà ta cũng chỉ biết bảo sao nghe vậy. Chuyện khác đều dễ nói, nàng đánh Lý Nghĩa Phủ cũng được, Hứa kính Tông cũng thôi đi, đây đều là nàng đánh người khác, nhưng hôm nay lại liên quan đến thân mình, chuyện gì cũng phải ổn trọng, chúng ta ổn trọng cầu sinh.
.Tiêu Vô Y nghe vậy cười khúc khích: - Cái gì mà ổn trọng cầu sinh, hơn nữa chỉ từng đánh Lý Nghĩa Phủ một lần.
.- Đúng đúng đúng!
.Hàn Nghệ thấy Tiêu Vô Y mỉm cười, trong lòng thở phào một hơi.
.Một khắc nũng nịu này cũng vô cùng ngắn ngủi, quan trọng là lần này Tiêu Vô Y thật không dễ dàng mới bắt được Hàn Nghệ, cũng không thể cứ như vậy buông tha hắn, tiếp theo Tiêu Vô Y hứng khởi hỏi về chuyện đại hội vận động, Hàn Nghệ cũng không phiền não trả lời từng câu một.
.Hết thời gian ăn một bữa cơm đã đi đến khu vui chơi ở ngoại thành.
.Vừa xuống xe ngựa, Tiêu Vô Y lập tức kinh ngạc nói: - Thật nhiều người a!
.Lần trước nàng đã từng tới khu vui chơi này, cũng không phải chưa từng thấy trường hợp có nhiều người như vậy, nhưng vẫn bị cảnh trước mắt làm cho chấn kinh.
.Xếp hàng cái gì, thu vé cái gì, tất cả đều không có, người kết thành hàng đoànnói chuyện với nhau rồi đi vào bên trong. Từng đứa trẻ tự do tự tại ra ra vào vào, dường như tràn đầy hứng thú với cửa lớn không có rào bảo vệ.
.- Vô Y tỷ!
.- A! Thật đúng là Vô Y tỷ!
.Chỉ thấy mấy thiếu phụ kinh hỷ đi tới, họ trước tiên cúi người thi lễ với Hàn Nghệ, sau đó vây quanh lấy Tiêu Vô Y ở bên cạnh.- Vô Y tỷ, không ngờ tỷ cũng tới nữa.
.Tiêu Vô Y nói: - Ta thân là viện trưởng Học viện Chiêu Nghi ngoại ô phía nam, tất nhiên phải tới xem học viên của Học viện Chiêu Nghi ngoại ô phía nam đánh bại Học viện Chiêu Nghi ngoại ô phía tây như thế nào.
.Một thiếu phụ cười hì hì nói: - Mấy ngày trước, Xước Ảnh cũng nói như vậy, cô ấy nói lần này họ nhất định phải thắng.
.- Đúng như vây!
.Tiêu Vô Y đột nhiên nói: - Đúng rồi, mấy người Xước Ảnh đâu?
.- Chúng ta cũng đã vài ngày không thấy họ rồi, nghe nói ngày nào cũng bận rộn huấn luyện.
.- Họ chắc đã sớm tới rồi, Vương Phù nói họ phải tới sớm một chút để sắp xếp.
.- Đi đi đi, chúng ta mau đi.
.Tiêu Vô Y vội vàng nói.
.Chợt nghe bên tai vang lên một trận ho khan.
.Chúng nữ sửng sốt, nhưng nghe thấy một tiếng cười khanh khách: - Vô Y tỷ, tỷ đã quên mất cả phu quân của mình rồi.
.Mấy thiếu phụ cùng Tiêu Vô Y chơi khá tốt, cũng đều là nữ nhân không an phận.
.- Nói bậy gì vậy!
.Tiêu Vô y liếc ngang nàng ta một cái, lại đáng thương nhìn Hàn Nghệ, nàng thật sự không đợi được nữa, vì từ lần trước Hàn Nghệ mang nàng đến học viện, nàng cũng chưa từng ra ngoài, nàng khẩn trương muốn biết mấy người Dương Phi Tuyết chuẩn bị thế nào, có thể Hàn Nghệ cũng không để ý, nhưng nàng lại vô cùng coi trọng trận chiến này, vì đại hội vận động sẽ là nữ nhân bọn họ có thể đối kháng trực diện với nam nhân trong hoàn cảnh tương đối bình đẳng.
.Hàn Nghệ cũng biết trong lòng nàng khẩn trương, rất bất đắc dĩ nói: - Nàng phải nhớ rõ mình là một thai phụ, đừng có đấu đá lung tung nữa.
.- Ta đấu đá lung tung lúc nào chứ! Tiêu Vô Y lập tức phản bác lại.
.Hàn Nghệ lười nói với nàng, nói với mấy nha hoàn bảo vệ Tiêu Vô Y: - Mấy người các ngươi trông chừng chặt chẽ một chút, nếu quận chúa có một chút sơ xót nào, trở về liền báo cáo lại cùng nhị thẩm, nếu như vậy, ngày mai quận chúa không thể tới nữa rồi, các ngươi không cần khẩn trương như vậy.
.Những nha hoàn kia nào dám lên tiếng trả lời, trong lòng lại oán giận Hàn Nghệ nói toạc ra, trong số bọn họ chắc chắn có gián điệp do nhị thẩm cài vào, không cần Hàn Nghệ nhắc nhở, trong số bọn họ chắc chắn cũng sẽ có người báo cáo lại.
.Dù sao những thiếu phụ này đều vui vẻ đến che miệng cười không ngớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận