Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1139.1: Thử sống cùng nhau

.Ở thôn Thủy Tú một lúc, Hàn Nghệ liền cùng Nguyên Mẫu Đơn đi về Nguyên Gia Bảo.
.Nhưng vừa tới cổng, viện công mở cửa liền nói với Hàn Nghệ, Nguyên Hi bảo hắn ghé qua một chuyến.
.Khi đến nội viện của Nguyên Hi, liền thấy Nguyên Nhạc, Nguyên Hi đang nói chuyện với nhau.
.- Đại bá, nhị bá.
.- Hàn Nghệ đến rồi à, ngồi đi!
.Sau khi đợi Hàn Nghệ ngồi xuống xong, Nguyên Hi liền nói: - Hàn Nghệ, ta vừa nghe nhị bá con nói, trước đó con chỉ nói vài ba câu, đã khiến cho đám người Lưu lão tứ kia phải cúi đầu quy phục, tranh nhau nịnh bợ, đúng là làm cho người ta phải bất ngờ đó.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đại bá quá khen rồi, thiên hạ này đều là vì lợi ích mà tranh nhau, cũng vì lợi ích mà bôn ba, con cho rằng chuyện này quá đỗi bình thường rồi.
.Nguyên Hi nói: - Cái này ta nghe xong, cũng có thể lý giải được, điều mà ta hiếu kỳ là, có phải con đã sớm tính đến bước này.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Đúng là con có nghĩ đến tình huống này, chỉ là không ngờ lại đến trễ như vậy, có lẽ là con đã quá đề cao bọn họ rồi.
.Nguyên Hi, Nguyên Nhạc nghe xong bốn mắt nhìn nhau, sau đó liền cười ha ha lên.
.Nguyên Nhạc nói: - Chỉ nói việc buôn bán này thôi, ta cũng coi như là phục con rồi, nếu như là người khác nhìn năm ngàn cái miệng này, chỉ e là sẽ cảm thấp vô cùng áp lực, ăn ngủ không yên, nhưng năm ngàn cái miệng này rơi vào tay con, lại trở thành một thứ vũ khí vô cùng lớn mạnh không gì là không phá vỡ được, chỉ sợ là các thương nhân phải nịnh bợ con sẽ ngày càng nhiều rồi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nhưng mà con cũng phải lấy vàng thật bạc trắng ra để nuôi sống năm ngàn cái miệng này, nếu không thì tất cả đều là công toi rồi.
.- Đúng thế, cái này còn phải dựa vào bản lĩnh thực sự! Nguyên Hi gật gật đầu, lại nói: - Ta còn nghe nhị bá con nói, con đã nhắc đến chuyện giá lương thực, liên quan đến việc này, ta cũng muốn hỏi con, giá lương thực này rốt cuộc là có tăng hay không?
.- Giá lương thực năm nay của Trường An nhất định sẽ tăng! Hàn Nghệ gật gật đầu nói.
.Nguyên Nhạc nói: - Nhưng mà khi đó con có nói như vậy đâu.
.Hàn Nghệ nói: - Nhị bá, lúc trước con nói chỉ là giá lương thực mà người khác tự ý tăng là không được phép thôi, không có nói là giá lương thực sẽ không tăng.
.Nguyên Nhạc hiếu kỳ nói: - Nhưng mà giá lương thực tăng với không tăng, đều là người ta nói là xong!
.- Không phải người ta nói là xong, mà là thị trường quyết định! Hàn Nghệ nói: - Vật lấy hiếm làm quý, tại sao mấy năm trước giá lương thực lại rớt giá trầm trọng, thực ra rất đơn giản, bởi vì không có người nào đi mua lương thực, đến nay đã khác rồi, thương nghiệp hiện nay đang dần dần khôi phục, người ở các xưởng đã tương đối nhiều rồi, điều này thể hiện là rất nhiều người đã không có làm ruộng, đã thoát khỏi mô thức tự cung tự cấp, những người vốn dĩ không cần đến lương thực, đến nay cũng phải đi mua lương thực rồi, người mua nhiều rồi thì giá lương thực tự nhiên sẽ tăng lên. Thêm nữa chính là sự nổi lên của các xưởng, dẫn đến giá cả chắc chắn sẽ hạ thấp, bởi vì sản phẩm nhiều, giá cả sẽ hạ, so sánh với nhau thì, giá lương thực quả thật là đang tăng lên.
.Nguyên Hi gật gật đầu nói: - Vậy theo ý của con thì, giá lương thực sẽ tăng ít bao nhiêu?
.Hàn Nghệ nói: - Nhiều nhất cũng không vượt quá mười lăm văn tiền một đấu.
.Nguyên Nhạc kinh ngạc nói: - Thế này thì cũng nhiều quá rồi đó! So với năm Vĩnh Huy, là còn tăng hơn ba lần nữa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thật ra đối với giá lương thực, con đã làm một cuộc nghiên cứu rồi, thị trường có thể sẽ tăng giá lương thực khoảng mười một mười hai văn tiền, nhưng Hộ Bộ sẽ cho tăng thêm hai ba văn tiền nữa, làm như vậy là để kích thích nông nghiệp, Hộ Bộ chúng con nhất định sẽ bảo đảm quyền lợi của nông phu, nhưng đồng thời chúng con cũng sẽ cắt giảm một số nông phu nhất định, bởi vì nông phu ở các vùng nhỏ đã dư thừa rồi, cũng có nghĩa là đất canh tác không thể thiếu, phải đảm bảo sản lượng của lương thực, đồng thời phải để cho nông phu có thêm thật nhiều đất đai, như vậy nông phu mới có thể giàu có, mỗi nông phu chỉ có ba bốn chục mẫu đất, vậy thì cuộc sống sẽ không bao giờ có thể tốt được.
.Nguyên Hi nghe mà lại nhíu mày, nói: - Vậy rốt cuộc là chính sách của triều đình là trọng nông hay là trọng thương?
.Điều mà ông ta quan tâm nhất không phải là giá lương thực tăng nhiều hay ít, giá lương thực tăng lên đương nhiên là chuyện tốt, cái mà ông ta quan tâm hơn đó là làm thế nào giữa thương nhân và nông phu cân bằng, ông ta vẫn là muốn đi theo hướng thương nghiệp, bởi vì nếu là như vậy thìNguyên gia bọn họ có thể bành trướng một cách không kiêng nể rồi, bởi vì địa chủ mở rộng, chính là sát nhập đất đai, đây là điều mà triều đình không cho phép, dựa vào nguyên tắc Nguyên gia không đối nghịch với triều đình, bởi vậy ông ta cảm thấy thương nghiệp mới là con đường mà Nguyên gia nên đi, thương nghiệp không cần phải sát nhập đất đai để mở rộng, còn có thể đủ để tích lũy rất nhiều của cải.
.Hàn Nghệ nói: - Đại Đường ta vốn là nước nông nghiệp, đây là cội nguồn của chúng ta, những lời mà con vừa nói lúc nãy, không phải là lừa gạt, mà là triều đình sẽ tiến thêm một bước để kích thích sản xuất nông nghiệp, chỉ là so với khuyến nông tang lúc trước không giống nhau, chúng ta phải biết sử dụng sức người và sức vật một cách hợp lý, chứ không phải là đẩy tất cả mọi người vào trong nông nghiệp, vậy thì những người kéo ra khỏi nông nghiệp sẽ đi đâu đây? Chắc chắn sẽ là công thương nghiệp, bởi vậy chúng ta sẽ dựa trên nền tảng của nông nghiệp mà mở rộng phát triển công thương nghiệp, làm cho Đại Đường chúng ta không chỉ là nước nông nghiệp, đây cũng là kế hoạch chủ yếu mà Đại Đường luôn cố gắng tiến tới.
.Nguyên Hi gật gật đầu, suy nghĩ cẩn thận về những điều Hàn Nghệ vừa nói, điều này với ông ta mà nói là vô cùng quan trọng, bởi vì ở xã hội phong kiến, chính sách của triều đình nói lên tất cả, ngươi chỉ có thể chấp hành theo chứ không được đi ngược lại, nếu không thì, mọi người đều tiêu đời. Hơn nữa lời này của Hàn Nghệ càng thêm thúc giục Nguyên Hi dốc sức thúc đẩy kế hoạch nam tiến, kế hoạch nam tiến thật ra chính là kế hoạch nông nghiệp, không thuộc về kế hoạch thương nghiệp, nhưng nếu như căn cứ vào những gì mà Hàn Nghệ nói, triều đình nhất định sẽ giảm bớt số nông phu, vậy thì thị trường cây nông nghiệp sẽ ngày càng lớn mạnh, cây nông nghiệp sản xuất của kế hoạch nam tiến, sẽ không sợ là không bán được, nhất định phải cướp lấy thời cơ này, chiếm lĩnh trước thị trường này.
.Nghĩ đến kế hoạch nam tiến, Nguyên Hi lại đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó, nói: - Hàn Nghệ, Nguyên Kiệt, Nguyên Phỉ bọn họ đều đã rời khỏi Trường An rồi, chỉ có Nguyên Triết và Mẫu Đơn ở lại Trường An, điều này chắc con biết rồi chứ?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Nguyên Hi nói: - Tất cả những gì bàn bạc tại Nguyên Gia Bảo, chẳng qua đều là nói suông, quan trọng vẫn là có người đi chấp hành. Theo lý mà nói, Dương Châu tuy rằng có Dương gia, nhưng Quảng Châu và Lĩnh Nam thì lại không hề có người thân cận, những nơi đó núi cao xa xăm cách xa triều đình, nếu như chúng ta đi nịnh bợ mấy tên quan viên ở đó, bọn họ sẽ ăn chắc chúng ta rồi, chúng ta không muốn can thiệp vào chính vụ của con, nhưng nếu như có thể, ta hi vọng con có thể điều phái một vài người của mình đi đến những nơi đó, như vậy có thể sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái.
.Nguyên Nhạc nói: - Đại ca, yêu cầu này của huynh có hơi quá rồi, việc của triều đình, đều là việc cực kỳ nguy hiểm, một bước sai thì các bước đều sẽ sai, không thể làm liều được.
.Nguyên Hi cười ha ha nói: - Ta chẳng qua chỉ là hỏi hỏi thử mà thôi, không hề xem là yêu cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận