Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1125.1: Đáng để mong đợi

.Không nghi ngờ gì, năm nay tuyệt đối là năm Hàn Nghệ bùng nổ!
.Bởi vậy sau ngày nghỉ lễ, hắn trở nên cực kỳ bận rộn, thậm chí hắn còn không có cả thời gian ghé qua Hộ Bộ nữa.
.Hiện giờ Hiền giả lục viện đang chờ khai trương, mà chuyện của Cục Dân An cũng như tên đã lên dây rồi, hai bộ môn mới này cũng sẽ khởi động trong khoảng hai tháng gần đây.
.Hôm nay, năm người đứng đầu Cục Dân An đi đến Cục Dân An làm quen môi trường.
.Kỳ thật về việc chọn địa điểm của Cục Dân An cũng là chuyện biến đổi bất ngờ, ngay lúc ban đầu đã không chọn rồi, mà thậm chí còn không có ai nhắc tới, là về sau Chử Toại Lương làm một nha môn nhỏ trong hoàng thành cho Cục Dân An, bởi vậy văn phòng đều ở trong hoàng thành, kết cấu của Trường An cực kỳ nghiêm khắc, nhưng từ khi Lý Trị cầm quyền, Hàn Nghệ lại từng bước thăng chức, bản chất của Cục Dân An đương nhiên cũng xảy ra thay đổi, cuối cùng triều đình chia một mảnh đất bên cạnh Từ Ân Tự cho Cục Dân An, dùng để xây dựng tổng bộ của Cục Dân An.
.Địa điểm mới không nằm bên trong hoàng thành, bởi vì Cục Dân An là phải hướng về dân chúng, nếu đặt trong hoàng thành, thì không khác gì tách rời dân chúng và Cục Dân An ra cả, sau đó lại chuyển tới giáp bên cạnh Từ Ân Tự, mà phong cảnh nơi này thật đúng là cực kỳ tuyệt đẹp.
.Ngoài chỗ này ra, còn có hai cục cảnh vệ ở hai bên đông tây, hai chỗ này cũng không phải mới xây dựng, mà là trực tiếp cải biến từ tuần phòng trước đây, ở vùng ngoại ô còn có bốn cục tuần vệ nữa.
.Tổng bộ Cục Dân An cực kỳ rộng lớn, thế nhưng kiến trúc triều Đường cũng đều hướng tới đại khí, bởi vậy điều này cũng rất bình thường, hơn nữa cũng vừa vặn xây xong chưa lâu, cho nên đồ dùng làm việc cũng đều là cuối năm trước mới đặt vào.
.Phòng làm việc của Tổng đốc sát!
.- Ha ha!
.Chỉ thấy Trình Xử Lượng ngồi trên chiếc ghế bành mới nhất do xưởng mộc Phượng Phi Lâu tạo ra, trên chiếc ghế này còn trải đệm da thú, y vui vẻ không thôi nói với Hàn Nghệ đang ngồi đối diện: - Chiếc ghế dựa này đúng là thoải mái thật! Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi đúng thật là thông minh, đồ vật gì qua tay ngươi một thoáng, đã lập tức biến thành không bình thường rồi, như văn phòng Tổng đốc sát này của ta, mặc dù không lớn bằng văn phòng ở trong cấm quân, nhưng vừa nhìn đã thấy thoải mái a!
.Nói xong y lại cầm tấm bảng gỗ đen đặt trên ghế, cười ha ha bảo: - Tổng đốc sát, Trình Xử Lượng, thật sự là quá đẹp mắt, ha ha ha!
.Y vui vẻ như một đứa bé vậy.
.Trừ Hàn Nghệ ra, còn có Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới cũng đều có mặt.
.Văn phòng này kỳ thật hoàn toàn dựa theo khuôn mẫu đời sau làm ra, chỉ có một gian phòng, văn phòng trước kia ở cấm quân của Trình Xử Lượng, cũng không chỉ là một gian phòng nhỏ như này, mà là cả một gian nhà.
.Hàn Nghệ cười bảo: - Ngươi thích là được.
.- Thích vô cùng! Ha ha! Hiển nhiên Trình Xử Lượng đang cực kỳ hưng phấn.
.Vi Đãi Giới bèn nói: - Nhưng Hàn thị lang này, phòng làm việc của chúng ta đều có vị trí rất tốt, ánh sáng sung túc, mà sao phòng làm việc của ngươi lại nhỏ như vậy?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Những ngày ta có thể tới đây cũng không nhiều lắm, dù sao hiện tại các ngươi đều gọi ta là Hàn thị lang, mà không gọi Hoàng gia đặc phái sứ, việc chiếm lấy hố xí lại không chịu ị cũng không phải là việc thương nhân sẽ làm đâu.
.Vi Đãi Giới cười ha ha hỏi: - Sao những lời này không viết vào sách của ngươi đi?
.Trình Xử Lượng đột nhiên gục đầu xuống bàn, nói: - Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, còn không biết ngượng mà xuất bản sách, ngươi không biết đâu, cha ta nghe được chuyện này, đã phải cười mất hơn nửa ngày đấy.
.Hàn Nghệ cực kỳ khoe khoang bảo: - Sao nào, sách của ta bán đắt hàng, cũng kiếm được không ít tiền, ngươi có bản lĩnh thì ngươi cũng viết sách đi a!
.Trình Xử Lượng lập tức choáng váng, nhưng lại không có phản bác lại.
.Lý Tư Văn cười ha ha một lúc, sau đó mới nói: - Lời này cũng không giả, cha ta cũng mua một quyển, còn nói muốn cho ta xem một chút đấy.
.Trình Xử Lượng cau mày hỏi: - Có phải thật không vậy, thật sự tốt thế sao?
.Lý Tư Văn nói: - Ngươi lại không thích đọc sách, hỏi chuyện này làm gì.
.Vi Đãi Giới cười bảo: - Nói đến sách, Hàn thị lang, ngươi làm ra giá sách cho tên nhãi này làm gì, y cũng đâu phải người đọc sách đâu. Lúc nói lời này, y còn chỉ vào giá sách bên phải.
.Trình Xử Lượng sửng sốt, lập tức bảo: - Đúng thế đấy, nếu làm ra một tủ rượu, hoặc là bàn đánh bài, thì thật đúng là hoàn mỹ rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi mà nói sớm a, thì ta đã đặt văn phòng ở trong nhà ngươi luôn, lúc đấy ngươi muốn sao cũng được. Nói xong hắn lại tức giận bảo: - Cho ta xin! Ta làm một giá sách trong này, chính là vì muốn bù lại một mặt không đủ của ngươi, ngươi còn muốn thêm cái tủ rượu, mẹ kiếp, ai tới tìm ngươi, vừa thấy văn phòng của ngươi, đã biết Cục Dân An chúng là là loại phẩm hạnh gì rồi. Lời không hay ta phải nói trước, nếu ta phát hiện có người dám uống rượu ở Cục Dân An, thì ta nhất quyết sẽ dâng tấu báo cho bệ hạ đấy.
.Trình Xử Lượng vội nói: - Không cho uống thì không uống thôi, có phải chuyện lớn gì đâu, còn lấy bệ hạ ra dọa người, chỉ có ngươi là không biết xấu hổ dám dâng tấu, ngay cả chữ của ta viết cũng đẹp hơn ngươi nhiều.
.Vi Đãi Giới cười lắc đầu, nói: - Tuy vậy căn cứ vào vận mệnh của Cục Dân an, thì có khả năng điều lệ làm việc của chúng ta cũng sẽ phải thay đổi.
.Hàn Nghệ nói: - Là như thế, thôi chúng ta đi ra ngoài đi dạo, vừa đi vừa nói chuyện!
.Trình Xử Lượng nói: - Ngồi thêm chút nữa, ngồi cái ghế dựa này thật sự là quá thư thái.
.Hàn Nghệ hỏi: - Cũng không phải ngồi uống rượu, ngồi ở đây làm gì?
.- Cũng đúng, nếu không--- Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi dám chơi ta a!
.- Ha ha!
.Bốn người cùng nhau cười to một trận, đứng dậy ra khỏi văn phòng, đi đến bên ngoài, chính là đại sảnh lớn nhất của Cục Dân An.
.Lý Tư Văn nhìn quanh nói: - Hàn Nghệ, sảnh này lớn hơn rất nhiều so với các đại sảnh ở phủ nha bình thường a!
.Hàn Nghệ nói: - Cục Dân An chúng ta phục vụ cho dân chúng, mà đại sảnh này là dùng để tiếp đãi dân chúng, làm lớn như vậy là vì muốn thể hiện sự tôn trọng của chúng ta đối với dân chúng!
.Trình Xử Lượng trợn to hai mắt: - Nơi này không phải dùng để thẩm án hay sao?
.- Cục Dân An của chúng ta không chỉ thẩm án thôi, mà quan trọng hơn là phải trợ giúp dân chúng, điểm này mới là mấu chốt. Hàn Nghệ nói tiếp: - Hơn nữa cách thẩm án cũng rất khác so với trước kia, không phải chỉ cần thẩm án là lập tức có mấy chục người lao tới bày ra tạo hình, làm thế quá lãng phí nhân lực, ngươi có biết đến dự luật lao động không, hiện tại giá nhân công rất đắt, Cục Dân An không có quá nhiều nha dịch, chỉ là vài đại thẩm quét rác, lau bàn thôi.
.- Cái gì?
.Ba người đều đồng loạt giật mình.
.Trình Xử Lượng hoảng sợ nói: - Vậy người pha trà bưng nước thì sao?
.Hàn Nghệ bảo: - Đương nhiên là tự mình làm rồi!
.- Tự mình làm? Con nhà quan như Trình Xử Lượng đã bị dọa ngốc.
.Lý Tư Văn hỏi: - Sẽ không phải ngay cả chút người này triều đình cũng không cho chúng ta chứ.
.Hàn Nghệ nói: - Vốn dĩ Lại Bộ có an bài người đến, nhưng ta chủ động không nhận.
.Ba người nhất thời trợn mắt nhìn nhau, ba người này đều xuất thân từ quân đội, khí thế cũng không phải là nhỏ a!
.Nhưng Hàn Nghệ tuyệt đối không sợ, còn nói: - Cho ta xin! Chúng ta đi phục vụ dân chúng, chứ không phải để dân chúng đến phục vụ chúng ta đâu, chuyện này liên quan đến danh dự của bệ hạ, chúng ta cần làm từ những chi tiết nhỏ nhất.
.- Sẽ không giống trong trại huấn luyện, việc gì cũng phải tự làm chứ?
.- Cũng không cần như thế, Cục Dân An sẽ bố trí cho mỗi người một danh ngạch thư ký trưởng, chuyên môn giúp các ngươi truyền lời, đưa văn kiện và làm một ít chuyện vụn vặn, nhưng chỉ giới hạn trong việc công thôi.
.Ba người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hàn Nghệ, nhưng cũng không có cách nào cả, bởi vì hoàng đế đã sớm nói, vận mệnh, chế độ của Cục Dân An, đều lấy Hàn Nghệ làm chủ.
.Hàn Nghệ trực tiếp xem nhẹ, bảo rằng: - Còn về chuyện thẩm án như thế nào, bình thường đều do cảnh sát hoàng gia phụ trách, chủ yến tiến hành tại phòng hỏi cung.
.- Thế ta đây làm gì?
.- Phụ trách truyền đạt nhiệm vụ a! Ta nói Tổng đốc sát này, ngươi cũng thật kỳ quái đấy, không cho ngươi làm việc thì ngươi không vui, mà cho ngươi làm ngươi cũng không vui vẻ, rốt cuộc thì ngươi muốn như thế nào?
.- Hừ! Ngươi cho là ta không biết ngươi sao, ta đã thấy bộ dạng này của ngươi ở trại huấn luyện rồi, chuyện người ta muốn làm thì không cho người ta làm, chuyện không muốn làm thì ngươi lại bắt người ta làm, trong bụng ngươi toàn ý xấu thôi. Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Ngươi đã hiểu biết như vậy, thì cũng nên biết rằng để đoạt được mục đích ta sẽ không từ thủ đoạn đâu, ta cảm thấy không cần cò kè mặc cả thêm nữa.
.Vi Đãi Giới, Lý Tư Văn liếc nhìn nhau một cái, không rõ cho lắm. Bọn họ chưa từng thấy thời kỳ kinh khủng nhất trong trại huấn luyện, khi bọn họ nhìn thấy trại huấn luyện, đã là thời kỳ tốt nghiệp rồi. Mà những gì Trình Xử Lượng đã từng chứng kiến, khiến cho y sợ hãi Hàn Nghệ từ tận đáy lòng, từng giây từng phút đều đang đề phòng hắn. Trình Xử Lượng biết không phản kháng được, mấu chốt là hiện giờ Hàn Nghệ đã là tể tướng rồi, cũng chỉ có thể làm cho mình tự hưởng thụ trong công việc thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận