Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1251: Alexander

.Đi vào trong sảnh, chỉ thấy vợ chồng Lư Sư Quái đang trò chuyện với Nguyên Triết đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, ba người này đều đã từng vào nam ra bắc, rất có đề tài tán gẫu.
.Vợ chồng Lư Sư Quái thấy Hàn Nghệ đến, biết bọn họ có chuyện cần bàn, vì thế liền nói đi thăm Vân Thành quận chúa, sau đó phu thê hai người liền đứng dậy rời đi.
.Đợi bọn họ đi rồi, Hàn Nghệ lại cho hạ nhân lui xuống, sau đó mới hiếu kỳ nói: - Nguyên Triết, sao ngươi lại đến đây, có phải đã có chuyện gì rồi không?
.Nguyên Triết gật gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Hàn Nghệ, nhỏ giọng cười nói: - Chúc mừng cô phụ.
.Lại là chúc mừng?
.Hàn Nghệ nửa đùa nói: - Không phải là Mẫu Đơn mang thai đấy chứ!
.Nguyên Triết vẻ mặt đầy kinh hãi.
.Nụ cười của Hàn Nghệ dần dần hóa cứng ngắc: - Không phải không phải cái này cũng để ta đoán trúng rồi đấy chứ!
.Nguyên Triết vui sướng gật đầu nói: - Cô phụ đúng là liệu sự như thần, vừa đoán đã trúng.
.- Là là thật?
.Lần này Hàn Nghệ cũng thật cười không ra tiếng rồi.
.Nguyên Triết nói: - Chuyện này sao con dám lừa gạt cô phụ.
.Ông trời ơi! Ông cũng thật là lấy ta ra làm con rối để bỡn cợt đấy nha! Ta vốn là người theo chủ nghĩa độc thân, nhưng ông lại cố tình để cho ta và ba vị giai nhân cùng kết mối lương duyên, ngay cả làm cha của một đứa trẻ mà ta còn thấy kinh sợ, ông được lắm, một lần nhét hai, ông cho một đứa đến sớm chút cũng tốt, dần dần từ từ thôi, đúng là đệt cả ông nội nhà ông mà. Hàn Nghệ thật lòng cảm thấy Alexander a.
.- Cô phụ! Cô phụ!
.- Hả?
.Hàn Nghệ ngẩn người, lập tức cười nói: - Thật xin lỗi, ta ta thực sự là quá vui mừng, quá vui mừng. Khóe mắt còn hiện ra lệ quang.
.- Phải phải phải, đây quả thực là chuyện đáng vui mừng. Nguyên Triết gật gật đầu tỏ vẻ thông cảm, lại nói: - Nhưng mà có chuyện có thể cô phụ không đoán được.
.- Chuyện gì?
.- Thật ra từ một tháng trước cô cô đã biết là mình mang thai rồi, chỉ là vẫn luôn giấu không nói ra, vẫn là mấy vị mấy vị bá mẫu mới đến của con vừa hay phát hiện vài điểm khác thường của cô cô, cho rằng có khả năng cô cô đã có thai, sau đó đã chẩn đoán, quả thật cô cô đã có thai.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ kinh hãi nhìn Nguyên Triết.
.Nguyên Triết nói: - Năm nay là năm hết sức quan trọng của kế hoạch nam tiến, cô cô biết sau khi chuyện này công bố, như vậy thì đại gia gia họ và cô phụ có thể đều sẽ không cho cô cô cực nhọc như vậy nữa, bởi vậy cô cô định đợi đến sau khi thu hoạch vụ thu xong rồi mới nói ra, chuyện này vẫn là khi các vị bá mẫu kiểm tra giúp cô cô, phát hiện cô cô đã mang thai ba tháng, bởi vậy họ cho rằng cô cô sớm đã biết chuyện này rồi, sau đó đại bá liền bức hỏi lang trung trong viện mới biết được chân tướng.
.- Ba tháng? Hàn Nghệ hơi toát mồ hôi.
.Nguyên Triết mờ mịt gật gật đầu, gã ta cảm thấy ba tháng không phải trọng điểm, gã ta nói nhiều như vậy là hy vọng Hàn Nghệ có thể bảo Nguyên Mẫu Đơn an tâm dưỡng thai.
.Cuối cùng Hàn Nghệ cũng biết tại sao Tiêu Vô Y dùng dằng không có thai, bởi vì có đại tỷ trấn ở trên, đại tỷ không mang thai, ngươi cũng không thể mang thai.
.Chết một nỗi là lúc nãy hắn mới cam đoan với Tiêu Vô Y điều này, hắn thật sự cảm thấy rơi vào tối tắm, có thần đang đùa bỡn hắn.
.Nhưng không có cách nào, hắn nhất định phải đưa ra lời nói dối này, hắn phải để cho Tiêu Vô Y an tâm dưỡng thai, về phần ai lớn ai nhỏ thì đợi đến khi sinh ra rồi các người lại phân chia vai vế.
.Bởi vậy hắn cũng không vội nói cho Tiêu Vô Y biết tin Nguyên Mẫu Đơn mang thai, mà nói là có chút việc buôn bán phải xử lý.
.Tiêu Vô Y cũng hết sức khoan dung đại lượng thả cho hắn đi, bản thân nàng cũng cần chỉnh lý lại cảm xúc một mình, chào đón một giai đoạn tiếp theo của cuộc đời.
.Ra khỏi Tiêu phủ, Hàn Nghệ lập tức cùng Nguyên Triết chạy đến Nguyên gia bảo.
.Nguyên gia bảo trong giờ này khắc này đã đắm chìm trong bầu không khí hân hoan, Hàn Nghệ vừa mới bước vào trong bảo đã lập tức cảm nhận được, bất kể là hạ nhân hay là quản gia đều dồn dập chúc mừng hắn, điều này ngược lại cũng đã giải tỏa chút áp lực trong lòng hắn.
.- Mẫu Đơn!
.Trải qua bài học lúc nãy, Hàn Nghệ sẽ không tái phạm sai lầm tương tự, hắn phải cho Nguyên Mẫu Đơn cảm nhận được hết niềm vui sướng của hắn, còn chẳng cả gõ cửa đã trực tiếp xông thẳng vào, nhưng vào trong phòng lại phát hiện có không ít người đang ngồi bên trong.
.Chính là năm vị hồng nhan tri kỷ của Nguyên Ưng.
.- Ặc, các vị tẩu tẩu đều ở đây à!
.Hàn Nghệ có vẻ hơi xấu hổ.
.- Được rồi, Hàn Nghệ cũng tới rồi, chúng ta nên công thành thân thoái rồi.
.Tần Hồng Mai tính cách chín chắn đứng dậy, kêu gọi tỷ muội cho cặp vợ chồng son bọn họ không gian riêng tư.
.- Hàn Nghệ, chúc mừng!
.- Chúc mừng.
.- Lần này thật sự đa tạ các vị tẩu tẩu, nếu không thì ta vẫn chẳng hay biết gì. Hàn Nghệ chăp chăp tay.
.- Ha ha!
.Mấy vị thiếu phụ nghe vậy lập tức che miệng bật cười.
.Còn Nguyên Mẫu Đơn thì lại ngượng ngùng xấu hổ, lén lườm Hàn Nghệ một cái.
.A Sử Na Mộ Vân đột nhiên nói: - Là chúng ta phải cảm ơn đệ mới phải, cách lần trước đệ dạy chúng ta đều rất có tác dụng, nếu có thể dạy cho chúng ta thêm vài chiêu, vậy thì Mộ Vân thật sự cảm kích vô cùng.
.Lần này lại đến lượt Tần Hồng Mai bọn họ xấu hổ không thôi.
.Bọn họ là xuất thân thế gia Trung Nguyên, đối với chuyện nam nữ vẫn khá là ngượng ngùng, hơn nữa bọn họ cũng đều hết sức cao ngạo.
.A Sử Na Mộ Vân tuy cũng tâm cao khí ngạo, nhưng dù sao cũng xuất thân thảo nguyên, nàng ta cho rằng dũng cảm giành lấy tình yêu của mình chẳng có gì là sai, nàng ta sẽ không kiêng dè gì cả, nàng ta rất thẳng thắn cho Hàn Nghệ biết, lần này nàng ta nhất định phải giữ chặt Nguyên Ưng, quyết không thể mất ông ta thêm lần nữa.
.Hàn Nghệ rất thích tính cách này của nàng ta, cười nói: - Không biết hôm nay Nguyên bảo chủ đi đâu rồi?
.A Sử Na Mộ Vân nói: - Chàng đưa Tựu Nhi bọn chúng đến khu vui chơi chơi rồi.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Sao ông ta lại đến khu vui chơi?
.A Sử Na Mộ Vân nói: - Lần trước sau khi chúng ta cùng đi một chuyến, Tựu Nhi cứ quấn lấy chàng, vẫn đòi đi chơi nữa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Xem ra tẩu tẩu đã biết làm thế nào rồi.
.A Sử Na Mộ Vân ngẩn người, ngay sau đó như sấm giội vào đầu, đại triệt đại ngộ, có những chuyện không nhất định phải mình ra mặt, và còn chưa con trẻ một gia đình hoàn chỉnh, đây là chuyện hợp tình hợp lý, lập tức nói cảm ơn Hàn Nghệ lia lịa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng đừng nói là ta nói đấy.
.A Sử Na Mộ Vân cười gật gật đầu, sau đó liền quay sang Tần Hồng Mai bọn họ nháy mắt, mấy người cùng đi ra ngoài.
.Đợi bọn họ đi rồi, Hàn Nghệ quay đầu lại, ngó nhìn vị đại mỹ nữ cao gầy nhưng không mất vẻ đầy đặn trước mặt.
.Nhưng ánh mắt Nguyên Mẫu Đơn lại có vẻ hơi lảng tránh.
.Hàn Nghệ đi tới, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo duyên dáng của nàng, thở dài: - Chuyện này không thể trách nàng, muốn trách thì trách ta đã thiếu quan tâm đến nàng, đến ngay cả nàng mang thai mà cũng không biết.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ như vậy.
.- Hử?
.- Chẳng lẽ không đúng sao?
.- Đương đương nhiên
.- Vậy chàng nói có phải chàng nên bồi thường cho ta không?
.- Nhất định phải bồi thường, nàng nói nàng muốn gì.
.Một ánh mắt giảo hoạt xẹt qua trong mắt Nguyên Mẫu Đơn, nói: - Ta chỉ cần xin chàng đồng ý với ta một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
.- Không được. Hàn Nghệ kịp thời phản ứng, lắc lắc đầu.- Ngoại trừ việc này, những việc khác đều dễ nói.
.Nguyên Mẫu Đơn vô cùng chân thành nói: - Lúc nãy ta đã nói chuyện với mấy vị tẩu tẩu, khi họ mang thai cũng không phải ngồi trong nhà tĩnh dưỡng, họ vẫn giống như trước đây, nhất là Mộ Vân tẩu tẩu, khi tẩu mang thai, thậm chí còn cưỡi ngựa nữa, còn ta chỉ yêu cầu ngồi trong nhà quan tâm đến kế hoạch nam tiến một chút, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi.
.Con người cuồng công việc này a! Hàn Nghệ nói:
.- Lẽ nào nàng không thể nhẫn nại mấy tháng vì con của chúng ta sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nhưng nhốt ta ở trong phòng, lẽ nào ta sẽ không vướng bận kế hoạch nam tiến sao, vậy ngược lại sẽ khiến ta càng thêm nghĩ ngợi lung tung, vậy còn chẳng bằng để ta xử lý tốt việc này, đợi đến qua năm sau, ta sẽ bình ổn tinh thần dưỡng thai.
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày, nói: - Ta chỉ lo nàng quá mệt nhọc.
.- Ta biết! Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nhưng ta là con cái của Nguyên gia, không phải là người được nuông chiều từ bé, ta có đủ tinh lực để làm tốt hai việc này.
.Hàn Nghệ thấy Nguyên Mẫu Đơn vẻ mặt kiên quyết, cũng biết rất khó ngăn cản nàng, nếu cưỡng ép ngăn cản, ngược lại sẽ khiến nàng không vui, gật gật đầu nói: - Được rồi! Ta đồng ý với nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe xong liền nhoẻn miệng cười: - Vậy thì bên đại bá phải nhờ phu quân rồi.
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói: - Mẫu Đơn, ta thật không ngờ rằng so với việc mang thai, cái gật đầu này của ta lại khiến nàng vui hơn một chút nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, nói: - Thật ra lúc biết mình mang thai, ta cũng vô cùng vui, thật ra ta biết nhị bá bọn họ đều lo lắng ta tuổi tác không còn nhỏ nữa, sợ ta khó mang thai.
.Nói tới đây, nàng lại nói: - Có lẽ là vì Nguyên gia chúng ta là một đại gia tộc, mỗi năm đều có đến mấy đứa trẻ ra đời, mà thông thường đích tử đều cùng lớn lên ở Nguyên gia bảo, giống như Nguyên Tranh, Nguyên Lôi bọn chúng đều không cần cha mẹ phải lo lắng, mà mỗi một người ở Nguyên gia đều coi bọn chúng như con của mình, bởi vậy ta cũng chưa nói đến hưng phấn cỡ nào, mà là cảm động và viên mãn nhiều hơn.
.Nguyên gia là tộc Tiên Bi, có thói quen sinh hoạt quần tụ, trẻ con đều áp dụng cách nuôi thả, hơn nữa Nguyên gia có quy định, đó là không để trẻ con sống dưới sự bảo bọc của cha mẹ, phải để chúng từ nhỏ đã tự lập, và còn để cho chúng ta chơi đùa với nhau, từ nhỏ đã bồi dưỡng tình cảm của chúng, Nguyên Triết, Nguyên Phỉ bọn họ cũng là một thế hệ lớn lên, bọn họ có phương thức đối đãi của riêng mình, bởi vậy vô cùng đoàn kết, vô cùng ăn ý, còn Nguyên Tranh bọn chúng bây giừo cũng đều rất tự lập, ngược lại bọn chúng còn không muốn cha mẹ ở bên trông chừng, như vậy khiến chúng cảm thấy rất không thoải mái, chúng ta thích tự do tự tại, trừ khi bị bệnh thì mới cần cha mẹ ở bên cạnh.
.Giống như Nguyên Tựu, Nguyên Linh Nhi bọn chúng, trước đây đều vô cùng dựa dẫm vào cha mẹ, nhưng đến Nguyên gia bảo thì cũng đã tự giác dung nhập vào đám Nguyên Tranh, ngày ngày chạy khắp nơi, quên hết tất cả mọi thứ, giá trị duy nhất của cha mẹ chính là dẫn chúng ra ngoài chơi.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng là như thế, mang thai quả thực là một chuyện vui, nhưng nếu nói vui cỡ nào cỡ nào thì cũng thật không có, nàng vốn dĩ cũng không phải một nữ nhân dễ đại hỉ đại bi, cảm giác của nàng hết sức nhẵn nhụi, từ từ để cho niềm vui sướng này lên men trong lòng, sẽ không bộc phát hết toàn bộ ngay lập tức, sau đó thì chìm vào trong phiền não vô tận, cảm giác của nàng có sự viên mãn, không oán hận nhiều hơn, là kiểu cảm giác mỗi ngày mở mắt ra đều có một chút vui vẻ nhạt nhòa quẩn quanh trong tâm trí, một mặt gần như khá lý tính. Mà Tiêu Vô Y thì lại hoàn toàn trái ngược, cảm giác đầu tiên của Tiêu Vô Y chính là không biết làm sao, hoang mang muốn chết, ngay cả một nam tử trưởng thành mà ta còn không chăm sóc tốt, sao có thể chăm sóc một đứa trẻ chỉ biết khóc, nàng không thể giống như Nguyên Mẫu Đơn, nghĩ một cách đơn giản như vậy.
.Sớm biết như vậy, ta cũng không cần phải giả vờ hứng phấn đến mức đó. Hàn Nghệ nghe vậy rất không biết nói gì, vốn dĩ đây nên là song hỉ lâm môn, bốn phía chúc mừng, nhưng vì tính cách kỳ dị của hai nữ nhân mà ngược lại tỷ lệ vui vẻ lại không nhiều.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ rầu rĩ không nói, đột nhiên vươn tay ra, cầm lấy tay Hàn Nghệ, nói: - Phu quân, trước khi gặp chàng, ta đã quyết định một mình đi hết cuộc đời này, sẽ không lấy người nào nữa, bởi vậy có thể gặp được chàng, ta đã hết sức thỏa mãn rồi.
.Đây cũng là một câu nói rất thật lòng, nàng vốn dĩ không có truy cầu gì đối với bản thân, thứ nàng truy cầu là lợi ích của Nguyên gia nhiều hơn, đột nhiên nếm trải mùi vị của tình yêu là nàng đã hết sức thỏa mãn rồi, thậm chí nàng không cần cầu Hàn Nghệ ngày ngày ở bên nàng, sủng ái nàng, có những lúc trong lòng có một người đáng để nhớ nhung cũng là một chuyện hết sức hạnh phúc, vậy thì thêm một đứa con, theo nàng thấy là một kiểu ban ân nhiều hơn.
.Hàn Nghệ thấy nàng một mảnh tình chân ý thiết, trong lòng cũng trào dâng cảm động, không kìm lòng nổi hôn lên trán nàng một cái, nói: - Nhưng mà chuyện này, nàng cũng nên nói cho ta biết, nàng có biết là chuyện này trong mấy tháng đầu không tiện sinh hoạt vợ chồng, nhưng tối hôm đó ta
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy mặt đỏ bừng: - Chàng còn không biết xấu hổ mà nói, rõ ràng chính là chàng còn không cho ta cơ hội mở miệng ta
.Hàn Nghệ gãi đầu cười ha hả nói: - Biết làm sao được, ai bảo nhìn nàng xinh đẹp như vậy, may mà không có chuyện gì, ha ha.
.Nguyên Mẫu Đơn thẹn thùng lườm hắn một cái.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng mà nàng cũng phải đồng ý với ta, tình hình bây giờ có chút đặc biệt, ta cũng không thể để chăm sóc các nàng đến mức thật chu toàn, nhưng đợi sau khi đến nhà mới của chúng ta, chúng ta sẽ giống như cuộc sống của phu thê bình thường, tận tình hưởng thụ cuộc sống.
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng gật đầu nói: - Ta đồng ý với chàng.
.Hàn Nghệ giống như chợt nhớ tới điều gì đó: - Đúng rồi, có chuyện suýt nữa quên nói với nàng.
.- Chuyện gì?
.- Ngay trước khi ta đến đây, ta vừa mới biết Vô Y cũng đã mang thai.
.- Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận