Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1415.1: Chạy show.

.Sau khi bàn bạc cùng Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản, Hàn Nghệ lại triệu tập một số viện sĩ cửu phẩm mới nhậm chức, đã trở về rồi thì dù sao cũng phải gặp mặt.
.- Ta nghe nói các ngươi đều rất mong đợi ta sớm ngày trở về, kiểm tra tài liệu giảng dạy mà các ngươi sửa đổi, đối với việc này, ta cảm thấy vô cùng vô cùng ------- thất vọng !
.Hàn Nghệ cũng không chào hỏi, liền đi thẳng vào vấn đề mà nói.
.Mấy người con cưng thiên tử này liền ngây ngẩn cả người, ngươi không cảm thấy có lỗi, lại còn cảm thấy thất vọng, ngươi có xấu hổ hay không.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói:
.- Địch Nhân Kiệt !
.- Có hạ quan !
.Địch Nhân Kiệt bước ra đứng, nhưng vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ngươi cũng mong ta quay trở về sớm một chút sao?
.Địch Nhân Kiệt trước tiên đưa mắt nhìn những người khác, sau đó nói:
.- Hạ quan đương nhiên là mong đợi viện trưởng có thể sớm ngày trở về, giúp chúng hạ quan chỉ ra lỗi sai tại đâu, cũng để chúng thuộc hạ sớm ngày cải chính. Nhưng trong lúc sửa đổi những tài liệu giảng dạy đó, chúng hạ quan đều thường cùng nhau thảo luận, trong quá trình này, bản thân chúng ta cũng được hưởng lợi không ít, vì vậy hạ quan vô cùng cảm tạ viện trưởng có thể cho hạ quan một cơ hội.
.Thiên tài chính là thiên tài, lời nói không chút sơ hở! Hàn Nghệ cười nói:
.- Tại sao ta lại cảm thấy thất vọng, vì sự mong đợi của các ngươi, các ngươi không kiên nhẫn, chứng minh các ngươi có một trái tim nóng vội muốn thành công, nhưng mà tại Hiền giả Lục viện điều cấm kỵ nhất chính là gấp gáp thành công tham lợi trước mắt, chúng ta làm nghiên cứu học thuật, nếu như đơn giản như thế, vậy thì mỗi một bài văn chương trong thiên hạ đều là thiên cổ kỳ văn rồi.
.Vì vậy, sau này bất kể làm việc gì, các ngươi đều nhất định phải duy trì kiên nhẫn, nhẫn nại có thể khiến các ngươi gặt hái được càng nhiều hơn. Đúng như lời Địch Nhân Kiệt đã nói, trong quá trình điều chỉnh tài liệu giảng dạy, các ngươi đã có thu hoạch, thu hoạch này to lớn hơn sự nhận định của ta đối với các ngươi, chỉ có khi các ngươi đã đặt nền tảng vững chắc, tương lai khi được vào triều đường, các ngươi đã tích lũy được nhiều tri thức mới có tư cách phát biểu và truyền dạy cho người khác, cho nên các ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều, tận tình tập trung vào trong đó, điều này hỗ trợ rất lớn cho tương lai của các ngươi.
.- Lời giáo huấn ân cần của viện trưởng, hạ quan nhất định khắc trong tâm khảm.
.Các vị viện sĩ mới đồng thanh nói.
.- Tốt lắm!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói:
.- Ngoài ra, nửa năm cuối tới đây Hiền giả lục viện của chúng ta sẽ bắt đầu cuộc thi sáu chứng nhận lớn, ta hi vọng các ngươi đều đi tham gia.
.Một đám viện sĩ đều ngơ ngác nhìn nhau.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Có một câu nói rất hay, đống nghề thì không chết. Ta biết đa số trong các ngươi là xuất thân từ đạo Nho, đều có một chút kiêu ngạo, xem thường những học vấn khác, cho rằng những thứ đó đều là bàng môn tả đạo, kỳ dâm diệu kế. Nhưng điều này vừa vặn là điều đại kỵ thứ hai của Hiền giả lục viện chúng ta, học vấn của Hiền giả lục viện chúng ta bao la vạn tượng, muốn học giỏi, bắt buộc phải đặt nền tảng kiên cố, nếu như các ngươi chỉ am hiểu về một chuyên môn, chỉ e là khó mà có thành tựu, ví như, ngươi không có học tốt toán học, các người sẽ vẽ không được bản thiết kế, để các ngươi đến Công Bộ, các ngươi chỉ có thể đàm binh trên giấy, nhưng dù cho là đàm binh trên tờ giấy, các ngươi cũng không lợi hại bằng mấy quan viên trong Công Bộ, người ta đã làm việc nhiều năm như vậy rồi.
.Vì vậy, các ngươi muốn tạo nên thành tựu trong triều, vậy thì nhất định phải có điểm mạnh và điểm đặc sắc của mình, thứ duy nhất các ngươi có mà họ không có, chính là việc các ngươi đã từng ở Hiền giả lục viện này, mà họ lại không có, nếu như các ngươi ở Hiền giả lục viện học tốt rồi, đến lúc đó các ngươi vẽ một bản thiết kế phức tạp một chút, hơn phân nữa quan viên của Công Bộ đều xem không hiểu, vậy mới là bản lĩnh thật sự, còn về kinh nghiệm, chắc chắn sẽ có, vậy ngươi nói không gian thăng tiến của ai nhiều hơn?
.Vì vậy ta không hy vọng Hiền giả lục viện của chúng ta vẫn còn tư tưởng kiểu như thế, các ngươi không nên khư khư giữ những thứ không cần thiết đó nữa, càng không nên quan tâm đến cách nhìn của người khác, lựa chọn học vấn mà mình có hứng thú, nỗ lực mà học tập, cho dù là đi thi thiết kế sư về trang phục cũng được, nếu như có người cười nhạo các ngươi, thì hãy nói với bọn họ, viện trưởng của chúng ta xuất thân là thương nhân, trong mắt bọn họ, còn có gì ti tiện hơn thương nhân không? Vậy thì kêu họ hãy cười nhạo viện trưởng của các ngươi trước, ta cũng muốn xem bọn họ có gan này hay không.
.Mọi người nghe được đều nhôn nhao cười thành tiếng.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói:
.- Nhớ kỹ, không có học vấn nào là hèn mọn cả, người hèn mọn chân chính ngược lại chính là những kẻ tự cho mình là phải, ngồi đáy giếng nhìn trời, kẻ vô tích sự, lại còn chỉ biết hoa tay múa chân chỉ người khác, giống loại người đó chín phần chín đều là kẻ thất bại, nếu các ngươi quan tâm đến cách nhìn của bọn họ, vậy chỉ có thể chứng minh các ngươi quá ngu xuẩn, Hiền giả lục viện chúng ta là nơi tự do, là nơi cởi mở, ở đây các ngươi có thể học được tri thức mà bên ngoài không có, vì vậy, các ngươi là người may mắn.
.Lý Thuần Phong và Diêm Lập Bản nghe xong đều mỉm cười, kỳ thật đây mới là bản lĩnh giỏi nhất của Hàn Nghệ.
.Sau khi nói lời giáo huấn xong, Hàn Nghệ lại cùng bọn họ trao đổi một chút, chủ yếu là hỏi bọn họ làm việc ở đây gặp phải khó khăn gì, Hàn Nghệ biết Hiền giả lục viện này không phải hoàn mỹ, thoáng cái xuất hiện nhiều người như vậy, nhất định sẽ xuất hiện một số vấn đề, cũng may đều không phải là vấn đề lớn gì.
.Sau khi nói chuyện với bọn họ xong, Hàn Nghệ lại cùng với Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản đi đến đại viện khác xem thử, mọi người thấy Hàn Nghệ đến đều vô cùng hưng phấn, vui vẻ vô cùng, hơn nữa cùng với sự tiến bộ của kỹ thuật luyện kim, rất nhiều công việc cũng đã triển khai, khiến mọi người đều tràn đầy mong đợi đối với tương lai, sự mong đợi này là cần thiết đối với Hiền giả lục viện, không có sự mong chờ này, vậy thì cái gì cũng khỏi cần nói rồi.
.Hàn Nghệ gần như đi thăm hết Hiền giả lục viện này một lượt, duy chỉ có không đi tìm Vân Hưu, chỉ là phân phó một số người, chuyên nghe theo sự chỉ huy của Vân Hưu.
.Sau khi tuần tra xong, Hàn Nghệ cũng không vội vã rời khỏi, mà cùng với Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản tra xem những nội dung đó, nhưng tiến độ rất chậm, vì Hàn Nghệ không phải thật sự muốn đọc, mà là nói với Lý Thuần Phong bọn họ, những nội dung đó khá thích hợp với quan niệm giáo dục của Học viện Chiêu Nghi, hắn làm gì có nhiều thời gian như thế để đọc những thứ này, khẳng định phải tìm người giúp đỡ, sau đó, hắn lại sai người đưa một phần nội dung đến Dương phủ cho Dương Phi Tuyết, để những vị lão sư đó cùng tham dự vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận