Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1170.1: Đây chỉ là cuộc biểu diễn

.Lý phủ!
.Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, Hàn Nghệ biết rằng chắc chắn Lý Nghĩa Phủ đã biết được chuyện từ trước đó rồi, bởi vì theo như hắn biết, Lý Phủ hiện nay đông như trẩy hội, người tới người lui không ngớt, hơn nữa còn đang là ban ngày, không thể đóng chặt cửa lớn được, hiển nhiên chính là từ chối cho bọn họ vào.
.Trình Xử Lượng trong lòng cũng hiểu được, nhưng y lại giả vờ ngốc, cách cửa đóng kín là có tâm ý cả, vì thế trước mặt mọi người, đích thân tiến lên gõ cửa
.Bách tính đi theo đến đều đang dài cổ ngóng trông, điều họ quan tâm đã không phải là vụ án này, mà là có kiểu xem trò vui, giống như cảm thấy những người làm quan như các ngươi đang như bầy chó cắn nhau.
.Một hồi lâu sau, cánh cửa mới mở ra, một tên canh cửa ngó đầu ra hỏi: - Xin hỏi ngài tìm ai?
.Trình Xử Lượng hạ giọng trả lời: - Ta chính là Tổng cảnh ti, có việc cần tìm tam công tử của Lý Trung thư.
.- Xin ngài chờ một lát!
.Tên canh cửa kia nói xong liền lập tức đóng sập cửa lại.
.Trong ánh mắt Trình Xử Lượng hiện lên vẻ giận dữ, ngươi chỉ là một tên giữ cửa nhỏ bé mà cũng dám đối với ta như vậy, quay đầu đưa mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thoáng liếc mắt tỏ ý khích lệ.
.Trình Xử Lượng buồn bực không thôi nhưng không có cách nào, ngay từ đầu Hàn Nghệ đã tán thành việc đến Lý phủ tìm người, nhưng bọn họ lại bác bỏ kiến nghị của hắn, còn nói Hàn Nghệ và Lý Nghĩa Phủ từng có khúc mắc, nhưng sự thật chứng minh, nếu như lúc đó áp dụng hành động, tuy nói cũng sẽ không thành công, nhưng sẽ không quá gây nên những bất mãn trong bách tính, dẫn đến thế tiến thoài lưỡng nan hôm nay, lúc này đương nhiên y cũng không tiện để cho Hàn Nghệ ra mặt.
.Hàn Nghệ cũng không muốn ra mặt, bởi vì hắn không muốn gây ra xung đột chính diện với Lý Nghĩa Phủ, trước mắt mà nói cuộc đối đầu thế này không có bất kì ý nghĩa gì, bởi vì bọn họ không ai ưa ai cả, hoàng đế, hoàng hậu đều hết sức chán ghét sự bọn họ nội bộ lục đục.
.Đợi với đợi!
.Trôi qua một lúc lâu, cánh cửa này mới lại từ từ mở ra, Lý Nghĩa Phủ cũng con rể Liễu Nguyên Trinh của lão ta bước ra.
.- Thì ra là Tổng cảnh ti đại giá quang lâm.
.Lý Nghĩa Phủ làm ra vẻ, miệng cười nhưng tâm không cười nói.
.Trình Xử Lượng chắp tay cung kính: - Hạ quan Trình Xử Lượng bái kiến Lý Trung thư.
.Lý Nghĩa Phủ hỏi: - Không biết Tổng cảnh ti đến tận nhà có chuyện gì chỉ giáo à?
.Trình Xử Lượng nói:
.- Vì có người tố cáo Lý Dương giẫm đạp phá nát hoa màu của nông phu, vì vậy ta muốn mời lệnh công tử về Cục Dân An hỗ trợ điều tra.
.Ánh mắt Lý Nghĩa Phủ hướng về sau Trình Xử Lượng nhìn qua một lượt rồi cười nói: - Ngươi đây không giống như đang mời a!
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Lý Trung thư chớ hiểu lầm, chúng ta chỉ là để tiếp đãi Lý Trung thư một cách long trọng, mới mang theo vài người đến, chứ một hai người tới cửa, vậy e rằng không có thành ý a, không phù hợp với vị giá của Lý Trung thư.
.Lý Nghĩa Phủ liếc nhìn Hàn Nghệ, trong ánh mắt hiện lên vẻ hận thù, thực ra lão ta cũng cảm thấy có chút ấm ức. Con trai ta làm sao, không phải chỉ là giẫm đạp phá hư một chút hoa màu thôi sao, đâu phải là giết người phóng hỏa, vậy mà các ngươi dai dẳng không buông. Tự làm như không nghe thấy, trước mặt mọi người ở đây, lão ta không muốn gây ầm ĩ với thằng nhãi này, quan trọng là lão ta cũng biết không thể động đến Hàn Nghệ, nhiều lắm cũng chỉ ầm ĩ đôi ba câu, không có ý nghĩa gì cả, mọi người "Sở hà Hán giới", ai đi đường người nấy, được rồi! Lão ta nói: - Hôm qua Lý nhị lang cũng đã tới, không phải ta đã nói rồi sao, tiểu nhi vì gặp phải con ngựa phát điên đã làm cho kinh sợ một phen, hiện giờ đang nằm giường dưỡng bệnh, không tiện ra ngoài, đợi sau khi bệnh tình nó tốt hơn, tự ta sẽ đưa nó đến Cục Dân An.
.Có thể thấy được lão ta vẫn có chút kiêng dè năm gã đầu sỏ này, khéo léo nói cho bọn họ biết rằng, các ngươi hãy quay về đi, chuyện này không phải thương lượng nữa.
.Trình Xử Lượng nói: - Chuyện này hạ quan cũng đã nghe qua, vì thế hôm nay đặc biệt có mời theo lang trung đến để trị bệnh cho lệnh công tử.
.Lý Nghĩa Phủ lạnh lùng nói: - Sao nào? Ngươi lo ta ngay cả lang trung cũng không mời nổi sao?
.- Tất nhiên là không phải.
.- Vậy ngươi làm vậy là có ý gì?
.Hàn Nghệ vội nói: - Trung thư lệnh chớ trách tội, đây là vì theo trình tự điều tra, chỉ cần lang trung chuẩn đoán thực sự bệnh, vậy thì chúng ta đương nhiên sẽ thông cảm, Cục Dân An chúng ta vốn dựa theo tôn chỉ phục vụ bách tính.
.Lý Nghĩa Phủ không thèm nhìn Hàn Nghệ, nói: - Chỉ có chút chuyện này mà các ngươi đã hưng sư động chúng như vậy, mang theo nhiều người đến như vậy, hừm, nếu người khác không biết, chỉ sợ còn tưởng rằng có người muốn tạo phản ở đây nữa. Nói tới đây, lão ta phất tay: - Tất cả hãy về đi, đợi sau khi bệnh tình con trai ta khỏi, ta sẽ đưa nó đến Cục Dân An.
.Trình Xử Lượng nói: - Vẫn mong Trung thư lệnh hiểu cho hạ quan, việc này hạ quan không thể giải quyết chậm trễ.
.Lý Nghĩa Phủ hừ lạnh một tiếng, nói: - Sao cơ? Xem ra các ngươi còn chuẩn bị vào nhà cướp người?
.Trình Xử Lượng lúc này cất cao giọng nói: - Hạ quan không dám, nếu chưa có thánh chỉ của bệ hạ, ai dám cả gan xông vào phủ của Trung thư lệnh.
.- Ngươi biết vậy là tốt!
.Lý Nghĩa Phủ thấp giọng: - Nếu như ngươi đã biết điều, thì nhanh chóng mang người của ngươi rời khỏi đây.
.Trình Xử Lượng cúi đầu không nói gì.
.- Vậy được! cửa nhà ta luôn rộng mở, xem các ngươi ai dám vào. Lý Nghĩa Phủ cười lạnh một tiếng rồi xoay người liền đi vào trong.
.Trình Xử Lượng lập tức nói: - Nguyên cảnh trưởng, Độc Cô cảnh trưởng, làm phiền các ngươi mang theo vài người canh giữ cả cửa sau và cửa bên.
.Lý Nghĩa Phủ vừa mới đặt chân bước qua thềm cửa, nghe vậy không khỏi giận tím mặt, xoay người, chỉ tay về phía Trình Xử Lượng quát: - Trình Xử Lượng, ngươi đừng không biết phân biệt tốt xấu, ngươi không biết bao vây đệ phủ Tể tướng là tội mưu phản hay sao?
.Trình Xử Lượng vẻ mặt buồn như đưa đám: - Hạ quan nào dám bao vây quý phủ, chúng ta chỉ là muốn đợi lệnh công tử đi ra, chỉ vậy mà thôi.- Tốt tốt tốt!
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Ngươi muốn chơi bài này với ta, được, vậy ngươi cứ chờ ở đó cho ta, ta đây còn đang thiếu vài người trông cửa. Lão ta vốn dĩ muốn nói là chó giữ cửa, nhưng nghĩ lại, Lý Tư Văn cũng nằm trong số đó, không nên kinh động đến giấc ngủ của Lý Tích, lão đã ngủ thì cứ để cho lão ngủ đi. Nói xong, lão ta phật mạnh ống tay áo, nổi giận đùng đùng đi vào, quát: - Đóng cửa!
.Cửa lớn lại khép kín
.Rầmmột tiếng vang lớn!
.- Tiểu nhân bỉ ổi, nếu Thái Tông Thánh Thượng vẫn còn, sao để ngươi kiêu ngạo đến vậy! Trình Xử Lượng lúc này thấp giọng mắng một câu, ngụ ý rằng một hàn môn như ngươi mà cũng dám cư xử như vậy với ta. Trình Xử Lượng quay người, vẻ mặt lúng túng nhìn đám người Hàn Nghệ. Ngoại trừ Hàn Nghệ, tất cả mọi người đều sa sầm mặt mày.
.- Đứng sang góc bên kia, đừng gây cản đường nữa.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng nói. Lý Tư Văn nói: - Vì sao? ?
.Hàn Nghệ đáp: - Như vậy chưa đủ đáng thương sao?
.- Đi thôi! Đi thôi!
.Năm đầu sỏ đi đến góc tường, đứng đó với vẻ mặt buồn bực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận