Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1073: Chọn cây thích hợp mà trồng

.- Khanh cho rằng đánh giặc chỉ là chuyện của võ tướng thôi sao?
.Lý Trị thở dài nói: - Chuyện này rút dây động rừng, văn võ đều không thể thiếu, lúc ban đầu vì muốn ổn định lại địa khu Tây Bắc, trẫm vẫn luôn sai võ tướng đóng quân ở đấy, dùng việc này chấn nhiếp người Hồ ở địa phương, nhưng cũng không thể thiếu quan văn được, để tránh việc địa khu Tây Bắc bị kẻ địch lợi dụng cơ hội, thì đầu tiên phải cai trị cho tốt, đây cũng là một biện pháp tránh chiến tranh. Hai người Hàn, Lai đều có tài của bậc Tể tướng, đủ để thống trị cho dân địa phương dễ bảo. Để ứng đối với chiến tranh có thể sẽ xảy đến, trẫm tính toán cách chức trên danh nghĩa Lai Tể làm Phó Đô Hộ phủ An Tây Đại Đô Hộ, cách chức Hàn Viện làm Đình Châu Phó Đô Hộ, mang theo mật chỉ, một mặt thống trị địa phương, mặt khác bảoTô Định Phương, Bùi Hành Kiệm động viênbách tính, chuẩn bị tốt để đối kháng với Thổ Phiên.
.Hàn Nghệ nghe được mơ mơ màng màng, bèn hỏi: - Vậy không biết bệ hạ có tiếp thu đề nghị của thần hay không?
.Lý Trị do dự nửa ngày, mới thở dài: - Trẫm thật sự không muốn hưng sư động chúng vào lúc này, nhưng khanh nói vậy cũng không thể không đề phòng, bởi vậy đánh hay không, là do Thổ Phiên, chứ không phải do Đại Đường ta.
.Hàn Nghệ sửng sốt, bèn hỏi: - Xin thứ cho vi thần ngu dốt, không biết lời này của bệ hạ là có ý gì?
.Lý Trị nói lại một lần những lời của Võ Mị Nương cho Hàn Nghệ nghe, lại nói tiếp; - Nếu Thổ Phiên nhằm vào Đại Đường ta, vậy thì Đại Đường ta sẽ không để cho Thổ Phiên được như mong muốn, dù sao lo trước khỏi họa, bởi vậy trẫm mới trước phái Hàn Viện, Lai Tể đi biên giới Tây Bắc.
.Hàn Nghệ vội nói: - Bệ hạ thánh minh!
.Bốn chữ này, Hàn Nghệ nói ra cực kỳ thật lòng, vừa điều Hàn Viện, Lai Tể khỏi Trường An, lại có thể mượn tài năng của hai người này cai trị địa khu Tây Bắc, lại còn có thể chuẩn bị cho khả năng phát sinh chiến tranh với Thổ Phiên nữa, đúng là một công ba việc.
.Mấu chốt chính là, làm thế này người khác khó mà nói gì được, Lý Trị có phải thật sự giáng chức Hàn Viện, Lai Tể hay không thật đúng là không nói rõ ràng được, dù sao Lý Trị cũng là ủy thác trọng trách cho hai người này.
.Hàn Nghệ thực sự không biết phải nói gì cả, hắn từng dùng tất cả các biện pháp để bảo vệ Hàn Viện, Lai Tể, nhưng thật sự không ngờ, kết quả là do đề nghị của chính hắn, khiến cho Lý Trị tìm được một cái cớ, tuy vậy, Hàn Nghệ hoài nghi chuyện này có khả năng liên quan đến Võ Mị Nương, bởi vì đây là chuyện Võ Mị Nương mong muốn thấy nhất, Hàn Viện, Lai Tể ở lại Trường An, không có bất cứ uy hiếp gì với Lý Trị, mà là chính Võ Mị Nương mới bị uy hiếp.
.Lý Trị chỉ cười thản nhiên.
.Nụ cười này càng làm cho Hàn Nghệ tin rằng đây là đề nghị của Võ Mị Nương, bởi vì nụ cười của Lý Trị không có sự kiêu ngạo, hiển nhiên đây không phải chủ ý do y nghĩ ra được, lại nghe Lý Trị nói tiếp: - Khanh có biết tại sao trẫm lại nói cho khanh không?
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.Lý Trị bảo: - Trẫm tính toán cho khanh cùng với lão trượng nhân của khanh phụ trách việc tiếp đãi Lộc Đông Tán cùng Hà Nguyên quận vương.
.Hàn Nghệ a một tiếng: - Vi thần và lão trượng nhân của vi thần ư? Bệ hạ, vi thần từ trước đến giờ chưa từng làm việc này a!
.Lý Trị nghiêm mặt nói: - Đầu tiên, việc viện trợ Thổ Dục Hồn là đề nghị của khanh, khanh cũng là đại thần hiểu rõ ý trẫm nhất. Tiếp nữa, trẫm không ngại nói thật với khanh, trẫm thật sự là không muốn gây chiến vào lúc này, giao chiến với Thổ Phiên, sẽ làm uổng phí sự cố gắng những năm gần đây của trẫm, khanh phải tận lực bình ổn trận tranh đấu này, còn về đề nghị của khanh đó là dù có bất đắc dĩ đến cuối cùng trẫm cũng không muốn đi đến bước đó, tài ăn nói của khanh không tệ, trẫm tin rằng khanh có thể làm được. Cuối cùng, dù khanh không đủ kinh nghiệm, nhưng lão trượng nhân của khanh trước kia cũng đã từng tiếp đón kháchngoại bang, hơn nữa còn tinh thông Phật giáo, có thể tiếp lời được với Lộc Đông Tán, vậy nên công việc tiếp đãi sẽ giao cho lão trượng nhân của khanh, còn chuyện đàm phán cụ thể, sẽ do khanh toàn quyền làm chủ.
.Hàn Nghệ đương nhiên cũng không muốn đánh, nhưng là nhìn từ hành động của Thổ Phiên, đối với chuyện này hoàn toàn hắn ôm tâm tính bi quan, mà lựa chọn của Lý Trị, làm cho hắn càng thêm lo lắng, hiển nhiên, Lý Trị không dám lật mặt với Thổ Phiên, bởi vì đây là một trận chiến không có nắm chắc, lực lượng quân sự của hai nước đều cường thịnh, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện bắt buộc phải xuất binh, nên hắn chỉ hành lễ nói: - Vi thần lĩnh mệnh.
.Kỳ thật Hàn Nghệ cùng Tiêu Nhuệ là tuyệt phối, Tiêu Nhuệ tin Phật giáo, dĩ hòa vi quý, Hàn Nghệ tuổi trẻ khí thịnh, thích tranh đấu, có thể nói là một cứng một mềm.
.Sau khi nói xong việc này, Lý Trị đột nhiên hỏi: - Đúng rồi! Khanh đến vì chuyện gì?
.Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới mục đích của chuyến đi này, vội bẩm: - Hồi bẩm bệ hạ, kỳ thật vi thần cũng là đến vì chuyện giữa Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn.
.Lý Trị ồ một tiếng:
.- Nói.
.Hàn Nghệ trầm mặc một chút, mới nói: - Nếu, vi thần nói là nếu quả thật phải viện trợ Thổ Dục Hồn, vậy thì tất nhiên sẽ gia tăng gánh nặng tài chính, từ sau khi vi thần nhậm chức ở Hộ Bộ, chẳng những không có làm ra cống hiến gì về mặt tài chính, ngược lại còn gia tăng chi tiêu.
.Lý Trị khoát tay nói: - Trẫm còn không biết khanh nữa sao, khanh cũng không phải tiêu cho mình, mấy khoản chi tiêu kia, vẫn đều là vì Đại Đường.
.- Vi thần đa tạ bệ hạ đã lượng giải. Hàn Nghệ nói tiếp: - Nhưng vi thần vẫn còn áy náy trong lòng, bởi vậy vi thần nghĩ ra được một phương pháp có thể giải bớt gánh nặng tài chính.
.Lý Trị vội hỏi: - Biện pháp gì?
.- Kỳ thật biện pháp này, vì thần từng đề cập với bệ hạ rồi. Hàn Nghệ nói: - Chính là kinh tế hóa toàn quốc.
.Lý Trị nghe vậy nhíu mày, kinh tế hóa toàn quốc, vậy thì khẳng định phải bye bye chế quân điền, đây chính là chuyện đả động đến gốc rễ của một quốc gia.
.Hàn Nghệ vội nói: - Bệ hạ đừng hiểu lầm, lần này vi thần đề nghị, không phải thật sự muốn kinh tế hóa toàn quốc, điều kiện trước mắt của Đại Đường ta còn chưa thành thục, vi thần chỉ tính toán nhằm vào một số địa khu đặc thù thôi.
.Lý Trị hỏi: - Địa khu đặc thù?
.Hàn Nghệ gật đầu: - Do có chế quân điền, nên bách tính Đại Đường ta bất kể là sống trên đất gì, đều phải tiến hành trồng trọt, nếu không, không thể giao nộp thuế, nhưng theo thần biết, kỳ thật ở địa khu Hà Lũng có không ít đất đai cằn cỗi, nếu trồng trọt trên những mảnh đất ấy thì sản lượng thu được cực thấp, bởi vậy những địa khu này đều hoang vắng, không phải bách tính không muốn dời đi, mà là nơi đấy không gánh vác nổi nhiều nhân khẩu, bởi sản lượng lương thực cực kỳ ít ỏi.
.Bởi vậy vi thần đề nghị chọn cây thích hợp mà trồng, nếu đất đai không thích hợp trồng trọt lương thực, vậy thì đừng nên trồng lương thực nữa, mà trồng một số cây trồng thích hợp với đất đai này. Vi thần xuất thân từ nông gia, cũng không xạ lạ gì với cây dâu, cây dâu cực kỳ thích hợp sinh trưởng nơi đất đai cằn cỗi, bởi vậy vi thần tính toán tại toàn bộ những nơi cằn cỗi của địa khu Hà Lũng, trồng cây dâu quy mô lớn, cải biến ruộng cày thành ruộng dâu.
.Lý Trị hỏi: - Dân nuôi tằm cũng là chính sách căn bản của quốc gia, trồng cây dâu vốn cũng là chính sách của triều đình, nhưng là cây dâu không thể dùng làm cơm ăn, nếu bách tính đều trồng dâu, vậy thì họ biết ăn bằng gì đây?
.Bởi vì nền kinh tế nông nghiệp cá thể, nên bách tính cũng phải tự cấp tự túc, nên không thể rời khỏi ruộng cày được.
.Hàn Nghệ hỏi: - Bệ hạ quên vi thần vừa mới nói kinh tế hóa toàn quốc sao?
.Lý Trị hơi hơi nhíu mày: - Khanh có biện pháp khiến thương nhân vận chuyển lương thực tới nơi này sao?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu không có biện pháp thì sao vi thần dám tới gặp bệ hạ được. Vi thần đề nghị trồng dâu, không chỉ vì tài chính, còn có một nguyên nhân chủ yếu khác, chính là có liên quan đến Thổ Phiên cùng Thổ Dục Hồn.
.Lý Trị sửng sốt, hỏi: - Hai chuyện này thì có liên quan gì?
.- Xin bệ hạ hãy chờ một chút.
.Hàn Nghệ từ rất nhiều tư liệu, tìm ra một phần, đưa cho Lý Trị, bảo; - Một phần tư liệu này là sự thay đổi của giá lương thực và vải lụa ở Trường An trước và sau khi thực hiện kế hoạch Tây Bắc, kính mời bệ hạ xem qua.
.Lý Trị hơi liếc nhìn, đã có chút kinh ngạc nói: - Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, mà giá lương thực đã tăng bốn văn tiền, giá vải lụa cũng tăng mười văn tiền, không đúng nha, hiện giờ vừa mới chấm dứt vụ thu hoạch, giá lương thực hẳn là phải giảm xuống mới đúng, sao lại tăng lên được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Toàn do kế hoạch Tây Bắc cả, dù kế hoạch Tây Bắc không làm hao phí nhân lực của Quan Trung, nhưng lương thực là không tránh khỏi được, thương nhân cùng triều đình đều vận chuyển lương thực đi Tây Bắc, bởi vậy giá lương thực mới có thể dâng lên, tuy nhiên giá tiền này mới chân chính xem như giá lương thực, chứ giá lương thực ban đầu quá thấp, làm tổn hại đến lợi ích của nông dân, chuyện này thật ra là có lợi cho quốc gia đấy. Còn về vải lụa, cũng đồng dạng đạo lý ấy, vải lụa là thứ người Hồ yêu thích, còn hơn cả đồng tiền của Đại Đường ta nữa, thương nhân mang lụa làm tiền đến Tây Bắc, giá lụa cũng sẽ tùy theo dâng lên thôi.
.Lý Trị gật đầu: - Thì ra là thế.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Nếu quả thật xảy ra chiến tranh, mà bệ hạ cũng tiếp thu đề nghị của vi thần, vậy thì Đại Đường ta nhất định sẽ phải tăng lớn đầu nhập vào địa khu Tây Bắc. Nhưng mà, thuê người Hồ bản địa cần rất nhiều tiền, nên vi thần đề nghị dùng vải lụa thay thế, dùng tơ lụa làm đồng tiền chủ yếu ở Tây Bắc, nếu muốn hoàn toàn cai trị được Tây Bắc, thì nhất định phải thống nhất tiền tệ, là tiền đồng, với tình hình, tiền do Đại Đường ta phát hành căn bản không thể thỏa mãn địa khu Tây Bắc, có thể cung cấp cho Trung Nguyên sử dụng đã là vạn hành rồi. Nếu thi hành một loạt chính sách này, vậy thì giá tơ lụa nhất định còn có thể tăng thêm, chỗ tốt của tơ lụa là chỉ cần dùng cây dâu tằm là có thể dệt ra, hơn nữa còn là vô hạn, bởi vậy gieo trồng cây dâu tằm với quy mô lớn, kỳ thật chính là đang chế tác tiền của hàng hóa Đại Đường ta, tạo cơ sở để thống nhất đồng tiền ở Tây Bắc.
.Không chỉ có vậy, hơn phân nửa số tơ lụa đều sẽ được một số thương nhân người Hồ nắm giữ trong tay, bọn họ sẽ cầm tơ lụa đi làm mậu dịch ở Tây Vực, đổi lấy những hàng hóa Đại Đường ta cần, nhưng là bọn họ không thể tự sản xuất tơ lụa, điều này sẽ làm cho bọn họ càng thêm phải dựa vào Đại Đường ta, đến cuối cùng sẽ hoàn toàn hòa làm một thể.
.Lý Trị trầm ngâm nửa ngày, mới nói: - Nhưng vẫn còn chưa giải quyết được vấn đề lương thực, không có lương thực, thì nhất định cần phải cày ruộng, cho dù là ở những nơi cằn cỗi.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, nếu có lợi để kiếm, thì thương nhân sẽ theo đuổi theo xu thế đó, mà trong kế hoạch Tây Bắc, thương nhân nắm giữ địa vị chủ yếu, bởi vậy trong tương lai nhu cầu của thương nhân với tơ lụa sẽ ngày càng tăng cao, triều đình có thể ban hành chính sách bảo hộ, để bách tính cho thương nhân nhận thầuđất đai, để thương nhân thuê bách tính gieo trồng cây dâu tằm, như vậy thương nhân đương nhiên sẽ phải vận chuyển lương thực đến đó rồi.
.- Hơn nữa, làm như vậy còn có thể phòng ngừa hiện tượng thôn tính đất đai một cách hữu hiệu, nhận thầu chỉ là về quyền sử dụng của đất đai chứ không phải quyền sở hữu, đất đai vẫn là thuộc về bách tính, mà đất đai trong tay bách tính hơn nửa là từ chia ruộng theo nhân khẩu, tương đương với quyền sử hữu đất đai vẫn là của triều đình, bản chất quan hệ sở hữu đất đai, là triều đình và bách tính, còn quyền sử dụng là bách tính và thương nhân, áp dụng chế độ nhận thầu, triều đình có thể tham gia, lại phòng ngừa được thương nhân thôn tính đất đai, đồng thời triều đình còn có thể dùng cách này đến khống chế thương nhân. Mặt khác, ruộng dâu quy mô lớn tất nhiên sẽ hấp dẫn thương nhân mở xưởng dệt vải, mà nơi thương nhân đến, nhất định phải thuê nhân công đến, tương đương giảm bớt áp lực cho hiệp hương, dời nhân khẩu đi khoan hương, đây không phải là chính sách từ trước tới nay của Đại Đường ta sao. Không chỉ như thế, chuyện này cũng mang lại ích lợi vô cùng cho nền tài chính quốc gia. Vốn dĩ những nơi cằn cỗi, đất rộng người thưa, mà triều đình ta lại thu thuế theo nhân khẩu, bởi vậy thu được rất ít thuế, hơn nữa đến lúc đó quốc gia cũng cần số lượng lớn tơ lụa, nếu gieo trồng cây dâu thành công, căn cứ theo phỏng đoán của vi thần, những nơi cằn cỗi sẽ sản xuất ra lượng của cải gia tăng ít nhất từ hai mươi đến ba mươi lần, thuế thu được sẽ gia tăng mười lần.
.Lý Trị cả kinh hỏi: - Nhiều như vậy?
.Hàn Nghệ trình tất cả tư liệu lên: - Vi thần tuyệt đối không dám vọng ngôn trước mặt bệ hạ, đây là các tài liệu cụ thể vi thần chuẩn bị kỹ càng, kiên trì tính ra kết quả, điều duy nhất không dám xác định, chính là không biết những nơi cằn cỗi có thể gieo trồng được bao nhiêu cây dâu tằm, sau khi xác định được, thì con số này có khả năng còn có thể tăng trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận