Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1123.1: Giẫm lên thánh nhân thượng vị

.Chẳng lẽ chẳng lẽ sách trên giá sách đều không có ai xem sao?
.Nhan Cố Chi bọn họ nhìn xung quanh, mới phát hiện ra giá sách rất nhiều chỗ đều trống rỗng.
.Điều này sao có thể?
.Nhan Cố Chi khẩn trương lật lật hai quyển sách này, một quyển sách đầy hơi tiền, còn có một quyển sách chuyên môn giảng giải tình tình ái ái, nói rõ tâm thái của mọi khuê tú.
.Mấy cặp mắt nhìn đi, đám người Nhan Cố Chi cảm giác xấu hổ sâu sắc, đây mà cũng được xem là sách?
.- Ầm!
.Nhan Cố Chi đột nhiên tức giận quẳng thật mạnh hai quyển sách trên quầy, hướng tới chưởng quỹ kia mắng to: - Làm gì có lẽ đó, loại tà thư này ngươi cũng có thể đem ra bán.
.Khách nhân ở tiệm sách lúc này như ở vừa tỉnh khỏi giấc mộng, người nào cũng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhan Cố Chi.
.Chưởng quỹ kia lúng túng nói: - Mấy vị khách quý, tiểu nhân cũng không còn cách nào, sách này là là Hàn thị lang viết.
.- Hàn Nghệ?
.Nhan Cố Chi cầm lên xem, quả thật là Hàn Nghệ viết.
.Chưởng quỹ kia trong lòng không sợ, sách này là Tể tướng viết, ta không bày thì cũng chết a!
.- Hắn cũng có thể viết sách, thật là cóc đi guốc, khỉ đeo hoa, làm trò cười cho người trong nghề!
.Nhan Cố Chi hừ một tiếng, tuy không điểm danh, nhưng đều biết ông ta nói tới ai, lại quay đầu đi, căm tức nhìn vãn bối này, nói: - Đám người các ngươi, đều là xuất thân danh môn thế gia, sao có thể xem mấy loại sách ti tiện này, đến lúc đó ngộ nhập lạc lối, đừng trách lão phu không cảnh cáo các ngươi.
.Những người này đều là người trẻ tuổi, cũng không dám đối chọi với Nhan Cố Chi, dù sao địa vị nơi đó, lúng túng nói: - Nhan bá bá giáo huấn chí phải, vãn bối không xem thứ này nữa.
.Nói xong liền lưu luyến cầm sách chuẩn bị trả lại đi.
.Nhưng đúng lúc này, nghe được một tràng tiếng bước chân dồn dập, chỉ thấy một đám người chạy vào.
.- Lão Ngô! Lão Ngô!
.- Ây ôi! Trần chưởng quỹ, hữu lễ, hữu lễ!
.Chưởng quỹ tiệm sách này nhìn thấy những người này, vội vàng nghênh đón. Hóa ra những người này chính là thương nhân chợ Đông, có thể nói là hàng xóm láng giềng.
.- Nghe nói Hàn tiểu ca viết một quyển sách tên là Kinh tế học trong Hiền giả lục học ?
.- Đúng vậy, đúng vậy.
.- Bên trong là dạy người ta quản lý tài sản như thế nào?
.- Đúng đúng đúng!
.- Vậy được, cho chúng ta mỗi người một quyển!
.- Được, được!
.Thành công của Hàn Nghệ trong thương giới, quả thực là kỳ tích, lời hắn nói, ở thương giới chính là khuôn vàng thước ngọc, bởi vậy những người này nghe nói Hàn Nghệ viết sách về kinh tế, lập tức chạy tới, sách này chính là Luận Ngữ của thương giới, nhất định phải mỗi người một bản.
.Nhan Cố Chi khinh thường coi rẻ những thương nhân này, lại hướng tới bọn công tử này nói: - Các ngươi xem, sách này đều là người nào xem hả, các chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ sao.
.Những thương nhân kia lúc này mới phát hiện đám người Nhan Cố Chi, bọn họ đương nhiên không dám nói lời nào, hơi cúi đầu, đứng ở một bên, nhưng lại nghển cổ trông mong.
.Nhưng vào lúc này, lại có một đám người chạy vào, đám người kia tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi tuổi.
.- Ây ây ây, chỗ các người có Du viên kinh mộng không?
.Một tiểu công tử hét lên.
.Chính là Dương Mông Hạo!
.Bên cạnh gã ta còn có Uất Trì Tu Tịch, Triệu Thiên Phú, và cả đám công tử liên can.
.Chưởng quỹ kia vội nói: - Có! Có!
.- Ôi chao! Thật tốt quá đi, mau lấy cho ta một quyển!
.Đám người Dương Mông Hạo là tranh nhau hướng về phía quầy.
.Uất Trì Tu Tịch ỷ vào mình dáng người cường tráng, trực tiếp đẩy toàn bộ bọn họ, cầm tiền đập lên mặt quầy một cái, kích động nói: - Mau cho ta một quyển, ồ ồ, còn có cả Kinh tế học gì đó nữa. Hưng phấn cực kỳ.
.Lão già Nhan Cố Chi, Tư Mã Tượng Hình tức giận đến dựng râu trợn mắt nói: - Uất Trì tiểu tử, mấy người các ngươi điên rồi sao, loại tà thư ô ngôn uế ngữ này, các ngươi cũng muốn mua, các ngươi không sợ sẽ làm nhục gia phong sao.
.Uất Trì Tu Tịch nhìn lại, thấy là bọn người bảo thủ này, gã còn lâu mới phục đám văn thần này, dù sao thì Uất Trì Cung chính là một người như vậy, cười ha hả nói: - Mấy vị bá bá, người ở bên ngoài còn điên hơn chúng ta nhiều, phòng sách Hoàng Kim ở Ngõ Bắc và chợ Tây đã bị cướp sạch không còn, chúng ta không còn cách nào mới chạy đến đây mua đấy.
.Bởi vì người canh giữ ở chợ Đông kia đều là con cháu quý tộc, bọn họ đọc sách đã nhiều, cũng không biết tình hình bên ngoài là như thế nào, mọi người còn đang từ từ xem, không vội mua, xung quanh chợ Tây, Ngõ Bắc đều là nơi của người giàu có, khá cường hào, nhìn thấy sách mới, hơn nữa còn là Hàn Nghệ viết liền trực tiếp bán.
.Mấy vị công tử đến từ sớm hơi kinh hãi, chuẩn bị trả sách lại thì lại thu tay về.
.Dương Mông Hạo cười hì hì nói: - Nhan bá bá, Tư Mã bá bá, tiểu tử cho rằng câu đối bên ngoài vô cùng hay, thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc, không phải là đang nói tới hai quyển này sao.
.Mọi người vừa nghe, đột nhiên tỉnh ngộ lại, hóa ra là có ám chỉ khác!
.Trong lòng không khỏi mắng to tiểu tử Hàn Nghệ này thật sự là cũng quá kẻ trộm rồi, khắp nơi đều lộ ra huyền cơ.
.Triệu Thiên Phú cười ha hả nói: - Tiểu Mông nói lời này thật sự là hay, thơ cổ có nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, thánh nhân có nói, quân tử ái tài, lấy chi dĩ đạo. Trong sách này dạy người ta làm sao quản lý tài sản, cũng không dạy người làm sao cướp tiền, xem chút cũng không sao!
.Bọn họ đều là học sinh của Hàn Nghệ, đại hội biện luận không biết đã chơi bao nhiêu lần rồi, mỗi ngày bị Hàn Nghệ giáo huấn, ai nấy đều có tài ăn nói rất cao.
.Nhan Cố Chi đã tức giận lắm rồi, chỉ vào bọn Dương Mông Hạo nói: - Được được được, mấy người các ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định phải tìm phụ thân các nói chuyện.
.Đúng lúc này, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân, thấy một đám quan viên thân mặc quan phục tiến vào, khiến người trong tiệm hoảng sợ.
.- Chưởng quầy, chỗ ngươi có Kinh tế học trong Hiền giả lục học không?
.Người nói chính là Trương Đại Tượng.
.- Bẩm Trương thị lang, có ạ, có ạ.
.- Tốt quá rồi!
.Trương Đại Tượng nói: - Lấy cho chúng ta ba mươi quyển.
.Nhan Cố Chi liếc nhìn Trương Đại Tượng, hừ nói: - Trương Thị lang, không ngờ ngươi cũng giống những thương nhân kia, cũng thích xem loại thư tịch này.
.Trương Đại Tượng vừa chuyển mắt nhìn, thấy bọn Nhan Cố Chi, trong lòng tự nhiên hiểu rõ, cười một tiếng, nói: - Nhan Đại học sĩ, nếu Hộ Bộ chúng ta quản lý tài chính không tốt, chỉ sợ các người đến bút lông cũng không dùng được.
.Lão đại viết sách, có thể không đến mua ư, hơn nữa Hàn Nghệ bây giờ đang cải cách, đây là một cơ hội của quan viên Hộ Bộ, có thể nhìn thấy tri thức ở nhiều phương diện, bọn họ là cầu còn không được ấy!
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Trương thúc thúc, nhưng chúng con đến trước, người phải xếp hàng.
.Trương gia và Uất Trì gia có quan hệ sâu, cùng thuộc một tập đoàn, Trương Đại Tượng trầm mi nói:
.- Tu Tịch, con muốn tranh giành với Trương thúc thúc sao?
.Uất Trì Tu Tịch ngây ngô cười, không lên tiếng, nếu sách có hạn, đương nhiên phải giành với thúc rồi!
.Chưởng quỹ kia vội nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận