Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 948: Đoạt quyền

..
.Ngày hôm sau.
.Tướng lĩnh các doanh lại một lần nữa tới phòng thương nghị.
.- Các vị tướng quân, ta hôm qua có nghe người Đột Quyết trong thành đã sinh lòng hoài nghi, nếu như không động thủ thì e rằng sẽ xảy ra họa loạn.
.Vương Văn Độ đi thẳng vào vấn đề.
.Các tướng lĩnh nhìn nhau, sắc mặt mỗi người một khác.
.Vương Văn Độ thấy cái không khí này có điều gì đó không ổn.
.Hàn Nghệ đột nhiên đứng dậy, đi từ cửa vào đến giữa đại đường, chỉ mặt Vương Văn Độ nói: - Vương Văn Độ to gan, ngụy tạo thánh chiếu, đẩy quân ta vào chỗ bất nghĩa, ngươi đã biết tội chưa?
.Không ít người nghe vậy mà kinh hãi thất sắc, nhưng cũng có không ít người cúi mặt trầm ngâm.
.Vương Văn Độ vô cùng hoảng sợ, y không thể ngờ là Hàn Nghệ lại nhảy ra như vậy, thật không thể tin nổi. Đoạn chỉ mặt Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi nói năng bừa bãi gì ở đây vậy?
.- Việc đến nước này, ngươi vẫn còn muốn giấu! Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: - Nói thật với ngươi, Bệ hạ lần này cử ta tới, danh nghĩa là đốc vận lương thực, thực tế là để giám quân. Ta vốn thấy mình tuổi còn trẻ, nên không can dự vào việc trong quân, nhưng những gì ngươi làm, đã khiến mọi người không chịu đựng nổi nữa, ta thực sự không thể nhẫn nhịn nổi, nên mới buộc phải đứng ra.
.Vương Văn Độ vô cùng kích động nói: - Ngươi nói bừa, Bệ hạ sao có thể để một tên nhãi ranh miệng còn hơi sữa như ngươi tới giám quân, ta ở đây có chiếu lệnh của Bệ hạ, ngươi có không?
.- Đây là lệnh bài Bệ hạ ban cho ta!
.Hàn Nghệ rút lệnh bài ra.
.Vương Văn Độ hừ một tiếng, khinh bỉ nói: - Lệnh bài này chỉ dùng để ra vào hoàng cung, trong quân chỉ xem hổ phù, ngươi rõ ràng là ngụy chiếu. Người đâu! Bắt tên giặc này lại.
.Mấy vị tướng quân muốn đứng dậy, nhưng thấy những người phía đối diện chỉ ngồi bất động, đó đều là tướng quân của quý tộc Quan Lũng. Việc này--- có gì đó không ổn! Thế là tất cả đều trở nên cẩn thận.
.Vương Văn Độ thấy tình hình như vậy, không khỏi hoảng hốt, nói: - Các người làm gì vậy? Lẽ nào muốn kháng lại chiếu lệnh của Bệ hạ? Từ Tĩnh, mau bắt tên này lại.
.- Vâng!
.Từ Tĩnh là thủ hạ của Vương Văn Độ, nhưng y vừa đứng lên, Bùi Hành Kiệm từ phía sau đã ghì lưng y lại.
.Tô Định Phương lập tức xông lên phía trước, rút dao giấu sẵn trong ống tay áo kề lên cổ Vương Văn Độ.
.Bọn họ đã sớm dồn nén nỗi uất ức này trong lòng, hơn nữa bọn họ một kẻ tuổi xế chiều, một thì mang tội tại thân, bọn họ bắt buộc phải lập công, hiện giờ đã có tâm phúc của Hoàng đế là Hàn Nghệ cầm đầu, cho nên bọn họ đã lựa chọn đánh canh bạc này.
.Lại có thêm hai vị tướng quân xông tới đứng bên cạnh Trình Giảo Kim.
.Trình Giảo Kim chẳng động tĩnh gì, ánh mắt lóe lên một niềm vui.
.Xoẹt xoẹt xoẹt!
.Các tướng sĩ trong sảnh nhao nhao đứng dậy, dù sao thì Hàn Nghệ mới chỉ thuyết phục đám tướng lĩnh cực lực phản đối hành động tàn sát như Bùi Hành Kiệm. Còn một đám tướng lĩnh, hắn chưa dám nói gì, bởi hắn không dám đánh canh bạc ấy, ngộ nhỡ có người để lộ ra điều gì, vậy thì sẽ gay go. Tuy nhiên đám tướng lĩnh này đều không có sự chuẩn bị, đều không mang theo kiếm, nên rất nhanh đã bị đám Bùi Hành Kiệm khống chế.
.Đã tới mức động đao rồi, vậy thì chiếu lệnh là thật hay giả thì cũng chẳng còn quan trọng nữa, quan trọng là đao đang nắm trong tay.
.Trình Xử Bật giận dữ nói: - Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm, các ngươi làm gì vậy, muốn tạo phản hả? Mau thả cha ta ra.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thiếu tướng quân yên tâm, ta không làm tổn hại Lư Quốc Công đâu, chỉ là vào thời khắc tất yếu, ta đành phải áp dụng biện pháp tất yếu, đợi đến sau khi lập được đại công, ta sẽ tới nhận tội chịu đòn với Lư Quốc Công.
.Vương Văn Độ gào lên nói: - Tên nông dân được lắm, cả gan phạm thượng làm loạn, ta khuyên ngươi lập tức hạ vũ khí xuống, nếu không thì đợi về tới Trường An, Bệ hạ nhất định sẽ tịch thu hết tài sản tru di cả họ nhà ngươi.
.- Ta bây giờ không có thời giờ mà trơi trò vừa ăn cướp vừa la làng với ngươi.
.Hàn Nghệ cười khẩy rồi xua tay nói: - Bắt y và đám tay chân nhốt cả vào hậu đường.
.Đám Tô Định Phương lập tức áp giải Vương Văn Độ và thủ hạ của y đi, nhưng không đi cửa lớn, mà đi theo đường cửa hậu.
.Hàn Nghệ lại vung tay, đám Bùi Hành Kiệm lập tức hạ vũ khí xuống.
.Hàn Nghệ lại nhìn Trình Giảo Kim nói: - Lư Quốc Công, đắc tội rồi.
.Trình Giảo Kim hừ nhẹ một tiếng nói: - Tiểu tử ngươi gan quả không nhỏ, lại dám động đao với lão phu ở đây.
.Ông ta chỉ cần mở miệng, đám Bùi Hành Kiệm lập tức cảm thấy vô cùng áp lực. Bởi vì Trình Giảo Kim không phải là thực sự bị thất sủng, mà do ông ta cam tâm tự nguyện để mình bị mất quyền lực, đám người này đều là thủ hạ lâu năm của ông ta, mọi người vẫn nghe lời ông ta, một câu nói của ông ta thôi thì Hàn Nghệ sẽ phải chết.
.Trình Giảo Kim chuyển chủ đề nói: - Nếu Bệ hạ đã cử ngươi tới giám quân, thì lão phu đương nhiên phải tuân theo thánh ý.
.Rất có ý thức làm con rối đó!
.Đám người Bùi Hành Kiệm thở phào một hơi, trong lòng đều nghĩ, xem ra lão tướng quân vẫn còn chưa già mà hồ đồ.
.- Đa tạ Lư Quốc Công lượng thứ!
.Hàn Nghệ chắp tay hành lễ, rồi quay người đi, ánh mắt quét qua các vị tướng lĩnh nói: - Các vị tướng quân, ta không phải là người thích quanh co lòng vòng, mọi người sở dĩ ủng hộ tàn sát, chẳng gì khác là muốn cầu tài, việc này chẳng có gì kì lạ. Tuy nhiên các vị tướng quân, đây là của cải bất nghĩa. Vương Văn Độ ngụy chiếu thánh ý, đây vốn là tội của bản thân y, nhưng nếu như các vị tướng quân cũng bị y mê hoặc, làm thứ việc táng tận lương tâm này, thì ngay cả khi Bệ hạ có muốn đỡ cho các vị thì e rằng cũng không thể.
.Đám tướng lĩnh kia quay sang nhìn nhau, tuy nhiên hiện giờ đao đã kề cổ, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền hỏi: - Vậy ngươi muốn thế nào?
.- Giúp các vị phát tài, mà là tài sản quang minh chính đại.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta có cách bắt A Sử Na Hạ Lỗ về, gã mang theo trên mình không ít vàng bạc châu báu, một khi bắt được gã, tài sản của gã đương nhiên là đem chia cho các vị tướng quân, ta thấy tài sản của cả thành trì này cộng lại cũng không bằng châu báu mà A Sử Na Hạ Lỗ mang theo đâu.
.Trình Giảo Kim nghe xong kinh ngạc, tên tiểu tử này muốn làm gì đây?
.- Thế nhưng A Sử Na Hạ Lỗ đã bỏ chạy mất tăm, đâu có ngu mà tới đây chịu chết.
.- Việc này các vị không phải lo, ta tự sẽ có cách!
.Hàn Nghệ nói: - Ta chỉ có một yêu cầu, là từ giờ khắc này, hãy nghe theo lệnh ta, những lời giả dối ta chẳng nói làm gì, ta có thể bảo đảm với các vị một điều, là sau trận này, vinh hoa phú quý không thành vấn đề.
.Bùi Hành Kiệm nói: - Các vị huynh đệ, sao các vị không nghĩ xem, vốn là chúng ta có thể bắt sống được A Sử Na Hạ Lỗ, toàn thắng trở về, công trạng ấy thật to lớn đó! Thế nhưng bây giờ thì sao, đã để A Sử Na Hạ Lỗ chạy mất rồi, mà A Sử Na Hạ Lỗ thấy Bệ hạ đăng cơ mới quyết định phản loạn. Bệ hạ mà trách tội, thì sao có thể bỏ qua chúng ta. Bây giờ Đặc phái sứ có cách giúp chúng ta lập công chuộc tội, chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác đâu.
.Trình Giảo Kim tỏ thái độ thừa nhận thân phận giám quân của Hàn Nghệ, lại có bọn Bùi Hành Kiệm bên cạnh tác động thêm, bọn họ chẳng còn nhiều lựa chọn nữa, chỉ đành tùy theo số đông, liền nhao nhao hướng về phía Hàn Nghệ chắp tay, tỏ vẻ nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của hắn.
.Hàn Nghệ nói: - Mệnh lệnh thứ nhất của ta đó là giữ bí mật! Việc của ngày hôm nay, không được nói với bất kì ai, ta muốn mỗi một tướng sĩ ngoài kia đều cho rằng, hiện giờ vẫn do Vương Văn Độ chỉ đạo tất cả, nếu không thì trị theo quân pháp.
.- Mạt tướng tuân lệnh!
.Một canh giờ sau.
.Hàn Nghệ, Bùi Hành Kiệm, Tô Định Phương và tất cả các tướng lĩnh Quan Lũng đều ngồi bên trong. Trước đó khi Hàn Nghệ sai Bùi Hành Kiệm tìm cho mình những tướng lĩnh có thể tin tưởng được, Bùi Hành Kiệm đương nhiên là tìm toàn những tướng lĩnh tập đoàn Quan Lũng. Ông ta xuất thân quý tộc, bạn bè ông ta cũng đều là quý tộc.
.- Đặc phái sứ, người một mình xông pha, thật là mạo hiểm quá, hay là phái khinh kị truy kích, may ra còn có thể đuổi kịp.
.Tô Định Phương lộ vẻ lo lắng.
.Hàn Nghệ nói:
.- Cho dù là khinh kị thì cũng không thể nhanh bằng một người đi, hơn nữa đã mấy ngày rồi, ta cũng không rõ bọn chúng cụ thể là chạy theo đường nào, nếu chia nhau ra đuổi, cho dù có đuổi kịp thì cũng bị quân địch đánh cho tơi tả, hơn nữa quân ta hiện giờ sĩ khí giảm sút, cho dù tất cả có đuổi kịp thì cũng chưa chắc thắng được, một khi không thể thắng, thì đúng như Vương Văn Độ nói, chúng ta quá liều lĩnh rồi. Nếu như vậy thì y lại thành đúng. Các vị tướng quân đã xác định được A Sử Na Hạ Lỗ sẽ chạy về phía Toái Diệp trấn là đủ. Chỉ cần ta đuổi kịp là y không thể chạy thoát.
.Bùi Hành Kiệm cau mày nói: - Đặc phái sứ, ngươi đi một mình, ngộ nhỡ có gì sơ sẩy, chắc chắn không giữ nổi mạng, sao ngươi phải làm vậy?
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Ngươi cũng nói rồi đấy, nếu như hôm nay thả hổ về rừng, ngày sau tất sẽ hậu hoạn khôn lường. Ít ra thì đại quân ta đã phải băng rừng lội suối tới đây, đến lúc đó khó tránh khỏi thương vong. Đây đều là mạng người cả, bọn họ đều có cha mẹ, con cái, nếu chỉ vì một sai lầm của thống soái, khiến cho cả vạn người phải bỏ mạng, điều này thật quá bất công đối với hàng vạn tướng sĩ Đại Đường ta, những người phải hi sinh vì trận chiến này. Mặc dù ta chưa từng nhập ngũ, nhưng ta hiểu rất rõ rằng, ta có thể sống yên ổn như vậy ở Trường An, đều là do quân nhân như các vị cả. Nếu như có hi vọng bắt được quân thù, thì đương nhiên phải làm, cho dù có phải mạo hiểm chút cũng không nề hà gì.
.Các tướng lĩnh như Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm nghe xong lộ vẻ xấu hổ trên mặt, hơn nữa bọn họ cũng hoàn toàn không có cơ sở mà hoài nghi, dù sao thì Hàn Nghệ cũng tự mình mạo hiểm, không để cho người khác đi, chỉ có thể nói Hàn Nghệ là một chính nhân quân tử, một đại trung thần!
.Một người đứng dậy nói: - Đặc phái sứ, trước kia bỉ chức nhiều lần đắc tội, kính mong Đặc phái sứ thứ lỗi.
.Người này là Triệu Húc.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Ta không so đo gì với hạng mãng phu như ngươi đâu.
.Triệu Húc rụt rè nói: - Ta không phải là mãng phu, tổ phụ ta từng là một trong bát quốc trụ Tây Ngụy danh tiếng lẫy lừng.
.- Ngươi còn mặt mũi mà kể lể! Hàn Nghệ cười ha hả nói.
.Triệu Húc ngẩn người ra, thật là hối hận khi đã nói ra.
.Các tướng lĩnh khác thì bật cười ha hả, nhưng thái độ của bọn họ dành cho Hàn Nghệ đã dần thay đổi, đã coi hắn là một đấng anh hùng.
.Đây là điều Hàn Nghệ mong được chứng kiến, cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn cam lòng mạo hiểm. Dù sao thì hắn sau này cũng đứng đầu tập đoàn Quan Lũng, tức là dựa vào sức mạnh quân sự, hắn buộc phải có được sự ủng hộ của những con người này, vậy thì phải thể hiện ra chút bản lĩnh thực sự. Đoạn nói: - Được rồi, thời gian cấp bách, ta buộc phải lập tức xuất phát, kế hoạch thì ta đã nói với Tô tướng quân và Bùi tướng quân, các ngươi bắt buộc phải nghe lệnh họ, không được để xảy ra sai sót gì, nếu không thì ta chắc chắn sẽ không quay về được.
.Tô Định Phương lập tức nói: - Đặc phái sứ xin yên tâm, bọn ta nhất định sẽ tuân theo kế hoạch của ngươi, tuyệt đối không sơ sẩy.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Chiều hôm đó!
.- Giá--- giá--- !
.Hàn Nghệ, Tiểu Dã và một người dẫn đường ba người men theo con đường nhỏ Thiên Sơn hiên ngang rời đi.
.Đường sá vất vả, đi ròng rã bảy ngày liền, bọn họ mới tới một nơi có tên gọi là Toái Diệp.
.- Hàn đại ca, Hàn đại ca!
.Chỉ thấy Tiểu Dã cưỡi ngựa đi tới trước mặt Hàn Nghệ, mặt lộ vẻ phấn khích nói: - Hàn đại ca, ta đã phát hiện ra đại quân A Sử Na Hạ Lỗ.
.- Bọn chúng quả nhiên là tới Toái Diệp trấn.
.Hàn Nghệ nhếch khóe mép nói: - Được rồi, các ngươi về trước đi!
.Tiểu Dã nói: - Nhưng mà Hàn đại ca, ta không yên tâm huynh.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Nhưng chẳng còn cách nào khác, trận đó đệ oai phong như vậy, chắc chắn sẽ có không ít tướng lĩnh địch nhận ra đệ, ta thực sự không thể dẫn đệ đi cùng, tuy nhiên đệ yên tâm, việc khác thì ta không dám nói, nhưng việc này thì ta tuyệt đối không thể thất bại, đệ nên tin tưởng vào ta mới đúng.
.Tiểu Dã gật gật đầu nói: - Ta sẽ luôn đi cùng huynh, Hàn đại ca, huynh còn nhớ ám hiệu khi chúng ta ở Dương Châu chứ?
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lúc rồi nói: - Thôi được, nhưng đệ phải cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận