Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1160.1: Sự lãng mạn của chuyển động trượt

.Khi Hàn Nghệ và Lý Tích trò chuyện, Tiêu Vô Y thì đang vô cùng chuyên chú nghiên cứu thế cục trên bàn, chỉ huy Trịnh Thiện Hành chơi như thế nào.
.Hàn Nghệ đã từng thấy vẻ mặt này, nhớ trước đây khi Tiêu Vô Y học chơi mạt chược, Tiêu Vô Y càng đáng sợ hơn, dù sao thì Tiêu Vô là người hết sức hiếu thắng, chuyện gì cũng không chịu đứng sau người khác, hoặc là không chơi, nếu đánh thì phải đứng thứ nhất.
.Đương nhiên, đây cũng có thể là vì Tiêu Vô Y đã ở trong nhà quá lâu rồi, khó lắm mới ra ngoài hóng gió, chơi gì cũng đều hăng say.
.Đương nhiên Hàn Nghệ liều mình cùng với phu nhân, cũng dần dần chuyên tâm vào, cùng Tiêu Vô Y bàn bạc rất sôi nổi.
.Bên Trình Giảo Kim, Lý Tích thực ra cũng là người hết sức hiếu thắng, đương nhiên sẽ không chịu nhường nhịn.
.Nhưng mà, dù sao đây cũng là thứ Hàn Nghệ mang đến, có rất nhiều chiến thuật bọn họ cũng không biết, ván thứ hai dựa vào chiến thuật của Hàn Nghệ, bọn họ gian nan hòa nhau một ván.
.Ván thứ ba lại càng đạt đến mức gay cấn, hai bên tranh chấp trước cửa thứ ba hết sức kịch liệt.
.Thời khắc mang tính quyết định đã đến rồi!
.Trình Giảo Kim hai tay nắm chùy gỗ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, chỉ cần đánh trúng một bóng này thì bọn họ có thể giành được chiến thắng rồi.
.Chính vào lúc vung chùy lên, chợt nghe thấy một tiếng hắt xì.
.Tay lão ta lập tức run lên làm tầm ngắm bị lệnh!
.Trình Giảo Kim lập tức trợn hai mắt, chỉ vào Tiêu Vô Y nói: - Nhóc con Vô Y này giỏi, lại còn chơi thủ đoạn bỉ ổi này, không tính, không tính, bên ta phải đánh lại.
.Tiêu Vô Y lập tức nói: - Lư Quốc Công, bóng đã đánh rồi sao còn có thể đánh lại, ông đây là cử chỉ vô lại, ta cũng không muốn a, nhưng chuyện này có thể khống chế được sao.
.Lý Tích cười ha ha nói: - Tiểu Vô Y, con không hổ là cháu gái nuôi của Vệ Quốc Công, binh pháp Tôn Tử này dùng đến là hoàn mỹ a!
.- Vô Y không biết tại sao Tư không nói như vậy! Tiêu Vô Y giả vờ ngây ngốc, lại nói với Trịnh Thiện Hành: - Thiện Hành, ngươi còn ngẩn ngơ làm gì, đến ngươi đánh bóng rồi, đừng có lãng phí ý tốt của Lư Quốc Công.
.Kiểu kỹ xảo bỉ ổi này, Trịnh Thiện Hành đã thấy nhiều rồi, hơn nữa còn từng đích thân thử, trước đây tại sao bọn họ thua Tiêu Vô Y, còn không phải chính vì vào lúc mấu chốt nhất, Tiêu Vô Y bỏ thuốc cho con rùa nhỏ của Vương Huyền Đạo, làm cho Vương Huyền Đạo hoàn toàn không có lòng dạ chơi cờ, kết quả bị Tiêu Vô Y đánh bại, chỉ là Tiêu Vô Y cũng không ngờ rằng, con rùa nhỏ đó sẽ chết đơ, đương nhiên, Tiêu Vô Y chưa từng thừa nhận điều này, đây chỉ là nhận thức của nội bộ Trường An Thất Tử.
.Trình Giảo Kim cũng chẳng làm gì được Tiêu Vô Y, chỉ có thể quay sang Hàn Nghệ châm chọc khiêu khích: - Hàn Nghệ, ngươi cũng thật là có cách trị gia đấy.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Lư Quốc Công đánh giá tại hạ quá cao rồi, nhà chúng ta phu nhân nói là được.
.- Hử?
.Trình Giảo Kim lập tức sửng sốt.
.Tiêu Vô Y thì lại chớp chớp mắt vẻ đắc ý.
.Lý Tích, Lý Bật thì bật cười ha ha, chẳng những không cảm thấy quái dị, ngược lại còn thấy phu thê bọn họ đều là người trời sinh tính rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết, cũng có thể coi là xứng đôi vừa lứa.
.Nhưng Trình Giảo Kim cũng không là người ăn chay, bắt đầu quấy nhiễu Trịnh Thiện Hành đủ kiểu.
.Nhưng Trịnh Thiện Hành trời sinh tính không màng danh lợi, loại người này ngươi rất khó quấy nhiễu đến gã, đánh phát chuẩn luôn, xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ của mình, chính là vì cái hắt xì kia của Tiêu Vô Y, bên phía Hàn Nghệ đã định đoạt thế thắng, do đó nhất cử giành được thắng lợi.
.Tiêu Vô Y lập tức diễu võ dương oai đủ kiểu trước mặt Trình Giảo Kim.
.Trình Giảo Kim tức tối la hét đòi năm ván thắng ba.
.Đương nhiên Lý Tích sẽ không làm càn với bọn họ, vì thế liền kết thúc trận chiến dịch này, dù sao thì sau này lúc nào cũng có thể chơi được.
.Mấy người đi vào trong đình bên cạnh nghỉ ngơi một lát, lại nhìn ngó xung quanh, phát hiện ở phía đông khu vui chơi, cũng chính là ở gần bờ sông hình như vẫn chưa thi công xong.
.Trình Giảo Kim rất tò mò nói: - Mậu Công, không phải khu vui chơi này của ngươi xây xong rồi sao, sao bên kia hình như vẫn chưa xong a!
.Lý Tích nhìn về phía Hàn Nghệ. Hàn Nghệ lập tức nói:
.- Ồ, đó là kỳ thứ hai.
.- Kỳ thứ hai?
.- Vâng!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Thương nhân nhất định phải né tránh nguy hiểm, nếu như khu vui chơi này thành công, như vậy thì tự nhiên thuận thế mà làm, tiếp tục mở rộng, nếu hiệu quả chẳng ra sao thì thôi.
.Trình Giảo Kim nói: - Tiểu tử ngươi mưu ma chước quỷ nhiều như vậy, ta thấy khu vui chơi này nhất định sẽ không thất bại.
.Lý Tích gật đầu nói: - Ta cũng cho là như thế, mấy tiểu tôn tử của ta sau khi đi đến sân đua xe chơi một lần, ngày nào cũng khóc lóc trước mặt ta đòi đi chơi, cả sách cũng không chịu đọc.
.Tiêu Vô Y nói: - Sân đua đua xe đó là xe gì?
.Lý Tích cười ha hả, nói: - Phu quân con chưa nói với con sao.
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng chỉ nói với con, là của trẻ con chơi. Nếu đã như vậy, chúng ta đi xem thử đi.
.Thế là mấy người lại đi đến sân đua xe.
.Không thể nghi ngờ, sân đua xe này là khu kiến trúc lớn nhất của cả khu vui chơi, ở bên ngoài vẫn chưa nhìn ra cái gì, nhưng đi vào bên trong mới phát hiện hóa ra bên trong lớn như vậy, đường đua hình tròn, ở giữa là một sân bãi hình chữ nhật, toàn bộ có lót ván gỗ, hết sức sáng loáng, xung quanh sân bãi còn có một số khoảng đất trống, ở phía sau còn có ghế tựa sắp xếp chỉnh tề ngay ngắn.
.Sân đua xe này tốn thời gian nhiều nhất, chi phí xây dựng cũng cao nhất, gần như đã chiếm 30% tổng đầu tư, phải biết rằng đất này gần như không cần tiền, không cần nghĩ cũng có thể biết, những thứ khác thì tạm thời không nói đến, chỉ riêng ván gỗ này đã không biết tốn bao nhiêu tiền rồi.- Lão gia, xe đến rồi!
.Tiêu Vô Y khẩn trương đưa mắt nhìn, thấy một chiếc xa ba bánh nhỏ mà nàng cũng không thể ngồi lên, nhưng thiết kế khá là thú vị, một bánh xe phía trước khá xa, trên cơ bản là trẻ con ngồi lên phải tựa về phía sau mới có thể đạp một cách thoải mái, cả xe đều là gỗ, nhưng tuyệt đối là gỗ thượng đẳng nhất, lập tức vẻ mặt kinh ngạc: - Xe nhỏ như vậy làm sao sử dụng?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Đã nói rồi, đây là cho trẻ con lái.
.Trịnh Thiện Hành nhìn cũng không hiểu, nói: - Nhưng cái này làm sao đi được chứ?
.Hàn Nghệ ngồi xổm xuống, lấy tay chuyển động bàn đạp, sau đó tay kia điều khiển phương hướng.- Thì ra là thế!
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, nói: - Thiết kế kiểu này thực sự hết sức khéo léo.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Đây chính là kết tinh trí tuệ của Hiền giả lục học chúng ta. Trình Giảo Kim thì mặc kệ Hiền giả lục học gì đó, nhìn thấy xe nhỏ này lập tức nổi tính ham chơi, nói: - Có xe lớn một chút không? - Không có! Trò này chuyên cho trẻ con chơi. Hàn Nghệ lắc đầu, lại quay sang Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng Tự Do Chi Mỹ của Trịnh công tử thì có thể kiếm được một khoản lớn rồi, bởi vì ta định thiết kế một kiểu phục sức đặc biệt cho kiểu đua xe này.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Cũng vậy, cũng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận