Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 193.2: Kỳ thị không chuyên nghiệp..

.Hàn Nghệ lau mồ hôi, thầm nghĩ. Người này không lớn hơn ta mấy tuổi. Nhưng không ngờ là con gái đã lớn như vậy rồi, xem ra ta lỗi thời rồi. Lại nhìn Hùng Đệ trêu ghẹo nói: - Tiểu Mập, hôm nay đệ đừng có như lần trước, loạn bắt chuyện.
.Hùng Đệ nghi ngờ nói: - Bắt chuyện như thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Chính là nói chuyện với người con gái lạ.
.Tiểu Dã nghe vậy cười ha hả.
.Cái mặt béo của Hùng Đệ như biến thành đít khỉ, bĩu môi nói: - Vậy nếu người khác bắt chuyện với đệ thì sao?
.Tên tiểu từ này không biết là lấy tự tin từ đâu ra. Hàn Nghệ ha hả nói: - Cái này có thể có, nhưng vấn đề là không có người muốn bắt chuyện với đệ.
.Hắn vừa dứt lời, bỗng nghe thấy một giọng trong trẻo hô lên: - Tiểu Mập ca, Tiểu Mập ca.
.Thoạt nghe là tiếng của nữ nhi.
.- Ý, ai đang gọi ta vậy?
.Hùng Đệ nhìn chung quanh một chút.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đệ cùng đừng tự mình đa tình. Toàn thế giới đâu phải một mình Tiểu Mập đệ.
.- Tiểu Mập ca, trên này, trên này.
.Hùng Đệ nghe vậy bèn nhìn lên phía trên bên trái. Chỉ thấy trên một tiểu lâu của một tòa nhà hai tầng, mái nhà cong vút, ngói xanh dưới ánh mặt trời, lóa ra ánh sáng trong suốt, trông rất quý phái. Lúc này trên cửa sổ của lầu hai. Một thiếu nữ 17-18 tuổi đang vẫy tay với Hùng Đệ.
.- Tỷ tỷ, cô đang gọi ta sao?
.Hùng Đệ thật thà hỏi.
.Nữ nhân kia gật đầu nói: - Đúng, là ta gọi ngươi. Ngươi lên đây ngồi, ta mời ngươi ăn cơm.
.Lúc này bên cạnh lại có một thiếu nữ bước tới.hì hì cười nói: - Tiểu Mập ca, mau lên đây.
.Hai nữ nhân này dáng người đẹp đẽ, có thể coi là hai mỹ nữ.
.Lại nghe được trên lầu truyền xuống mấy tiếng cười khanh khách.
.Rõ ràng là không chỉ có hai nữ nhân kia trên lầu.
.Không phải chứ, nữ nhân của Đường Triều đều không phóng túng như vậy sao? Ban ngày ban mặt mà đứng ở phố gọi trai, cho dù có thế thì cũng đừng gọi Tiểu Mập a. Tiểu Mập còn chưa hiểu gì, có lẽ còn chưa mọc lông! Các người muốn gọi thì gọi ta a, Hàn Nghệ ngẩn tò te, cùng với Tiểu Dã, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
.- Đây là thói đời gì!
.Hùng Đệ gãi đầu, nhìn Hàn Nghệ nói: - Hàn đại ca, đệ có nên đi không?
.- À.
.Hàn Nghệ vẻ mặt vẻ xấu hổ, hắn còn mới vừa nói, nếu như có người bắt chuyện thì cứ việc lên. Thầm nghĩ, nhiều gái như vậy, một mình ngươi cũng không làm được hết. Dù sao cũng không có việc gì, đi lên gặp gỡ các mỹ nữ cũng không tệ. Cười ha hả nói:
.- Đương nhiên là đi, từ chối lời mời của mỹ nữ là một chuyện hết sức không lịch sự. Đi đi, đi đi.
.Nhưng trong lòng lại than thở, Hàn Nghệ ơi Hàn Nghệ, ngươi trở lên kém cỏi như vậy từ lúc nào thế, tán gái còn phải ké Tiểu Mập.
.Sau khi Hùng Đệ được Hàn Nghệ cho phép. Lập tức nhìn hai nữ nhân trên lâu nói: - Hai vị tỷ tỷ đợi một chút, chúng tôi lên ngay đây.
.Ba người lên bước vào trong lầu.
.- Đợi chút.
.Trước cửa một người cao to lực lưỡng, thân hình cao lớn bỗng nhiên đưa tay ra, chặn Hàn Nghệ và Tiểu Dã lại, lạnh lùng nói: - Xin lỗi, các ngươi không thể vào.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Tại sao?
.Mãnh hán kia đưa tay ra gõ vào một ván gỗ dựng đứng.
.Hàn Nghệ nghiêng đầu qua nhìn, bỗng thấy một luồng khí lạnh: "Nam nhân dừng bước".
.Đây là chỗ nào? Hàn Nghệ lắc đầu nhìn lại, lại nhìn thấy trên mái hiên treo một biển gỗ, bên trên viết ba chữ lớn: Nữ Sỹ Các.
.- Nhưng sao nó lại đi vào được?
.Hàn Nghệ chỉ vào Hùng Đệ nói.
.- Ta không nhìn thấy.
.- Mẹ kiếp, nó bây giờ vẫn đứng ở đây, ngươi nói không nhìn thấy, ngươi mù à?
.Hàn Nghệ rất là kích động chửi. Loại kỳ thị như thế này, ở hậu thế có thể kiện ngươi ra tòa án rồi. Kỳ thị cũng kỳ thị không chuyên nghiệp như thế này. Mọi người đều là nam nhân, dựa vào cái gì mà đối đãi khác nhau như vậy.
.Mãnh hán hất đầu, làm như không thấy.
.Hùng Đệ nghĩa khí như vậy, dĩ nhiên không bỏ rơi Hàn Nghệ bọn họ, vội vang lùi lại, lắc đầu nói: - Các người không cho Hàn đại ca và Tiểu Dã vào trong, ta cũng không vào.
.Lúc này trên lầu nữ nhân kia lại nói: - Hai vị tiểu ca, thật xin lỗi, nơi này không thể để cho quá nhiều nam nhân vào. Mong hai vị tiểu ca thứ lỗi.
.Lời nói không hề ngọt ngào. Bọn ta chỉ muốn gặp Hùng Đệ. Hai người bọn ngươi muốn đi làm gì thì làm.
.- Mất mặt a.
.Hàn Nghệ xấu hổ không giấu mặt vào đâu được. Trong lòng thầm nghĩ về khuôn mặt tuấn tú ở hậu thế. Phải biết là tất cả những thứ đó đều thuộc về hắn. Ở hậu thế, bất kể hắn đi đâu đều có vô số mỹ nữ phải liếc mắt. Còn hiện tại hắn không bằng cả Tiểu Mập.
.Tổn thương lòng tự ái a!
.Đây đúng là quá tổn thương lòng tự ái.
.Hàn Nghệ không ngẩng đầu lên được nữa rồi.
.Tiểu Dã lại không suy nghĩ phức tạp như Hàn Nghệ, nói: - Tiểu Mập, huynh đừng đi nữa, cẩn thận bọn họ hại huynh.
.Hùng Đệ gật đầu nói:
.- Ừ ừ, ta không đi nữa.
.Trên lầu, cô nương kia lại nói: - Hai vị yên tâm, bọn ta chỉ muốn làm bạn với vị Tiểu Mập ca này, chỉ là thiện ý. Tuyệt không muốn hại ngươi ấy.
.Hùng Đệ trả lời: - Nếu các cô không cho Hàn đại ca và Tiểu Dã lên, ta cũng sẽ không lên.
.Lời này làm cho Hàn Nghệ càng xấu hổ, vội nói: - Tiểu Mập, dù sao thì người ta cũng có ý tốt, đệ hãy đi đi.
.Tiểu Dã nói: - Nhưng nếu bọn họ muốn hại Tiểu Mập thì sao?
.Tiểu Dã a, ngươi nói như vậy người khác sẽ cho rằng chúng ta vô lại, muốn đi lên để cua gái. Hàn Nghệ nói: - Sợ cái gì. Bọn họ chỉ là một đám nữ nhân. Hai chúng ta ở đây mà còn sợ nữ nhân bọn họ sao?
.Hắn cho là một người đàn ông có phụ nữ để hẹn, hơn nữa lại là một đám. Đây là một chuyện đáng vui, đương nhiên không thể từ chối.
.Tiểu Dã ngẫm lại cũng thế, nói: - Tiểu Mập, huynh mau đi đi. Huynh yên tâm, nếu như họn họ dám hại huynh. Bọn ta nhất định báo thù giúp huynh.
.Hùng Đệ vẻ mặt khó xử nhìn Hàn Nghệ bọn họ. Y thật ra là không sao cả, y không sợ người lạ. Bởi y nhìn mỗi người đều là người lương thiện. Hơn nữa y cũng thích quen biết với bạn mới. Có điều y cho rằng làm như vậy có chút không đúng với Hàn Nghệ bọn họ.
.Y do dự không quyết càng làm Hàn Nghệ thêm tổn thương. Hàn Nghệ xua tay nói: - Đệ đi đi, ta và Tiểu Dã đi dạo quanh đây, không có việc gì đâu.
.Trên lầu cô nương kia lại nói: - Tiểu Mập ca, sao vẫn chưa lên vậy? không phải là xem thường bọn tôi chứ?
.Hùng Đệ vội vàng lắc đầu nói: - Không phải, không phải.
.Quả nhiên trong sách nói không sai, Đường triều coi béo là đẹp. Mẹ nó, ông mày đi tăng cân. Hàn Nghệ không mặt mũi nào ngẩng đầu, xua tay nói: - Đi đi, đi đi.
.Hắn cũng không phải quá lo lắng. Bọn họ chỉ là một đám bách tính phổ thông. Nếu thực sự muốn hại bọn họ thì căn bản không cần chơi trò này trò kia. Hơn nũa muốn hại thì hại hắn a, hại Tiểu Mập làm gì!
.Hùng Đệ "Ồ" một tiếng: - Vậy đệ đi lên trước, các người chút nữa tới tìm ta.
.Tiểu Dã gật gật đầu, ừ một tiếng.
.Hùng Đệ lúc này mới xách theo lồng trúc lớn bước vào. Mãnh hán kia làm như không thấy
.- Shit.
.Hàn Nghệ không kìm được tức giận, đưa ngón tay thối về phía bọn họ.
.Mãnh hán đương nhiên là không hiểu, đầu hơi nghiêng nghiêng, nhìn phía bên cạnh.
.Đành chịu!
.Hàn Nghệ uất ức, một tay đặt lên vai Tiểu Dã: - Tiểu Dã, chúng ta đi ăn gì đó, tăng chút cân.
.Tiểu Dã nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Như vậy thì chúng ta có thể vào trong rồi.
.Tiểu Dã gãi hai má, hoàn toàn nghe không hiểu.
.Lúc này lại nghe được trên lầu truyền tới tiếng giới thiệu của Tiểu Mập, sau đó liền nghe thấy "Tiểu Mập, Tiểu Mập". Tiếng nào cũng hết sức thân thiết.
.Những tiếng cười này như vạn mũi tên đâm vào tim Hàn Nghệ. Lại nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng cười, dường như nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng lại nghe thấy bọn họ nói chuyện về thỏ.
.Hàn Nghệ bỗng nhiên tỉnh ngộ, căn bản không phải Tiểu Mập có sức hấp dẫn mà là hấp dẫn của Đại Thố và Nhị Thố.
.Thất sách!
.Nhưng đồng thời Hàn Nghệ cũng yên lòng, cười nói: - Đi thôi.
.- Đi đâu?
.- Đi mua thỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận