Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 475: Du thuyết vụng về2

.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Lư Sư Quái nói: - Vậy ngươi đã nói như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Ta chỉ nói thuận theo tự nhiên. Kỳ thực kế hoạch của chúng ta cũng là thuận theo tự nhiên.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Như vậy cũng không phải. Nếu như thuận theo tự nhiên thì hiện giờ Tưởng Hiến đã đi Giang Nam rồi.
.- Ác.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng. Thầm chửi, tên này luôn phá đám ta. Nếu như không phải ta ngươi có dám vào triều làm quan không? Ngươi lên cảm kích ta mới đúng.
.Vương Huyền Đạo lại nói: - Có điều ta thấy chuyện này cũng có khả năng.
.Lư Sư Quái hơi nhíu mày nói: - Ngươi không phải nói Võ Chiêu Nghi đấy chứ?
.Vương Huyền Đạo gật gật đầu nói: - Đây là một cơ hội không tồi.
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: - Nhưng đây không phải là một điều kiện trao đổi bình đẳng. Ta nghĩ quốc công sẽ không làm những việc chịu thua thiệt như vậy.
.Vương Huyền Đạo nói: - Vì thế ta chỉ nói đây là một cơ hội không tồi. Nói rồi y bỗng quay ra nhìn Hàn nghệ. Nhìn thấy vẻ mặt Hàn Nghệ rất bình tĩnh, ngược lại nói: - Nhưng ta cho rằng Hàn tiểu ca đã nói với bệ hạ rồi.
.Hàn Nghệ cười, không lên tiếng.
.Lư Sư Quái nói: - Vậy bệ hạ nói như thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu đã thuận theo tự nhiên vậy thì mọi chuyện sẽ phát sinh thuận theo tự nhiên.
.Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có người gọi.- Sư Quái! Sư Quái!
.Lư Sư Quái trên mặt vui vẻ, nói: - Là Liệt Hổ trở lại rồi.
.Lại nghe Lư Tri Liên vui mừng nói: - Hổ thúc thúc, Vô Nguyệt thúc thúc.
.Vương Huyền Đạo khẽ cười nói: - Hình như Vô Nguyệt cũng tới rồi.
.Mấy người lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
.- Tri Liên! Có nhớ Hổ thúc thúc không?
.- Đương nhiên là nhớ! Cháu nghe phụ thân nói. Hổ thúc thúc đi săn rồi.
.- Cháu xem những thứ hoang dã này đều là do thúc thúc mang tới đó.
.- Oa, nhiều như vậy! Hổ thúc thúc thật lợi hại.
.Lại nghe thấy Liễu Cầm nói: - Nguyên công tử. Ngươi khách khí quá.
.- Tẩu tẩu. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Ta và Lư huynh chơi với nhau từ nhỏ. Đâu có gì là khách khí với không khách khí
.- Sư muội, không cần khách khí với tên tiểu tử này.
.Lư Sư Quái bước ra mỉm cười nói.
.Hàn Nghệ nhìn thấy phía trước có mấy chiếc xa đẩy. Một đám người làm đang mang theo vật săn vào trong phòng. Trong lòng thầm cười. Cổ đại không cần phải nghĩ đến kinh tế. Không có thịt ăn thì đi lên núi một chuyến là được rồi. Đồ thiên nhiên cũng không tồi.
.Nguyên Liệt Hổ quay ra nhìn, vui vẻ nói:
.- Mấy tên tiểu tử các người đều ở đây à. Hàn Nghệ ngươi cũng ở đây. Như vậy cũng tốt, ta cũng mang cho ngươi một ít đồ hoang dã tới.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ta cũng có phần à? !
.Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói: - Trước đây ngươi đã cứu cô cô ta một mạng. Ta còn chưa báo đáp gì ngươi. Một chút đồ hoang dã này đâu coi là gì.
.Sự việc tuy đã qua từ lâu nhưng Nguyên Liệt Hổ là người hết sức trọng tình trọng nghĩa. Đặc biệt là việc liên quan tới Nguyên Mẫu Đơn, y đều ghi khắc trong lòng.
.Hàn Nghệ khiêm tốn cười nói: - Đâu có! Đâu có! Nguyên công tử khách khí quá.
.Độc Cô Vô Nguyệt đứng phía sau, mỉm cười nói: - Sư Quái ca, Trịnh huynh, Vương huynh. Nói rồi y liếc nhìn Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ thoáng gật đầu. Nhìn thấy Độc Cô Vô Nguyệt mặc trường bào lụa trắng, đứng ở cửa, vươn người đứng thẳng, môi hồng răng trắng, hai mắt bình lặng như nước mùa thu. Lộ ra một chút quyến rũ. Thầm nghĩ, mỗi lần tên này xuất hiện đều làm cho mình có chút hoài nghi về định hướng giới tính của bản thân.
.Lư Sư Quái cười nói: - Vô Nguyệt cũng tới à.
.Lại nói: - Nơi này không phải nơi nói chuyện. Đi, chúng ta vào bên trong.
.Liễu Cầm vội nói: - Liên nhi, mau xuống đây.
.- A.
.Lư Tri Liên có chút tiếc nuối từ trên người Nguyên Liệt Hổ xuống dưới.
.Nguyên Liệt Hổ cười nói: - Liên nhi, đợi chút Hổ thúc thúc lại tới tìm cháu chơi.
.Lư Tri Liên lại vui vẻ, nói:
.- Hổ thúc thúc nói lời giữ lời nha.
.- Đương nhiên rồi. Đợi lát nữa Hổ thúc thúc đưa cháu đi dạo.
.Nói xong mấy người liền đi tới hậu đường.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Liệt Hổ, lần này ngươi đi không ít ngày nhỉ.
.Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt buồn bực nói: - Kỳ thực ta sớm đã muốn quay về rồi. Nơi cứt chim cũng không có đó ai muốn ở đó chứ. Nhưng mà phụ thân ta thích nên kêu ta ở lại thêm mấy ngày. Buồn bực chết ra rồi.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Nơi cứt chim cũng không có? Vậy những thứ này là do ngươi mua?
.Nguyên Liệt Hổ trừng hai mắt lên nói: - Quy nhân, ta vừa mới quay về ta đã muốn cãi nhau sao?
.Vương Huyền Đạo nói: - Ta chỉ muốn khuyên ngươi đọc nhiều sách một chút.
.- Ngươi.
.- Được rồi! Được rồi! Hai người đừng có ồn ào nữa.
.Lư Sư Quái vội vàng khuyên giải.
.Nguyên Liệt Hổ hung hăng trừng mắt nhìn Vương Huyền Đạo, hừ một tiếng. Bỗng nhiên quay sang nhìn Hàn Nghệ cười khà khà nói: - Ta vừa mới quay về đã nghe không ít người nhắc tới ngươi. Chợ đêm gì đó, rồi là chuyện hai chợ và ngõ Bắc cạnh tranh. Ồ, còn nghe nói gần đây ngươi được thăng làm Đặc phái sứ Hoàng gia. Nhận lễ nhận tới danh chấn Trường An. Chậc chậc, đúng là oai phong.
.Ngươi đây là khen hay là chửi a. Hàn Nghệ dở khóc dở cười, không lên tiếng.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên nói: - Nếu ngươi đã nhắc tới chuyện này. Ta cũng tùy miệng nói một câu. Kỳ thực bệ hạ cũng muốn ngươi và Vô Nguyệt vào Dân An cục.
.Y nói chuyện không thích quanh co lòng vòng. Chuyện gì cũng nói rõ ràng dứt khoát.
.- Gì?
.Nguyên Liệt Hổ sửng sốt, sau đó lập tức gật gù đắc ý nói: - Bệ hạ nhất định là nói giỡn đó. Tính cách của ta không thích hợp làm quan. Không đi, không đi.
.Vương Huyền Đạo nói: - Coi như là tự biết lượng sức mình.
.Nguyên Liệt Hổ tức giận nói: - Ngươi nói gì? Ta dầu gì cũng mạnh hơn ngươi nhiều. Cả ngày chỉ biết bắt nạt con rùa nhỏ thì coi gì là nam tử hán.
.Vương Huyền Đạo cười kỳ dị, lộ ra nụ cười keo kiệt, nói: - Ít nhất ta dám làm quan.
.Nguyên Liệt Hổ ngẩng đầu nói: - Con rùa ngươi đừng có kích ta. Coi ta ngốc sao? Ta nói không dám khi nào? Chỉ là quy định Nguyên gia chúng ta ngươi không phải không biết. Cho dù ta muốn đi thì phụ thân ta cũng không đồng ý. Ngươi hãy tỉnh lại đi, một người xem quẻ còn nói chuyện binh pháp gì với ta.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nhưng nếu như Nguyên thúc thúc đồng ý thì sao?
.Nguyên Liệt Hổ hừ nói: - Điều này sao có thể, nếu phụ thân ta đồng ý. Vậy thì ta sẽ đi làm quan, chỉ là một Dân An cục mà thôi. Cho dù là long đàm hổ huyệt lão tử cũng không sợ hãi.
.Hàn Nghệ nghe vậy choáng váng. Phép khích tướng đơn giản như vậy mà cũng thành công? Nhưng nghĩ lại không đúng a. Chuyện này phải thuyết phục phụ thân Nguyên Liệt Hổ trước. Hắn không khỏi nhìn Vương Huyền Đạo một cái. Nhưng vẻ mặt của y không có biểu lộ gì. Thật không nhìn ra gì.
.Trịnh Thiện Hành cũng biết quy định của Nguyên gia bọn họ. Biết là nói nhiều cũng vô ích. Vì thế nhìn Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Vô Nguyệt, ngươi thì sao?
.Độc Cô Vô Nguyệt trầm tư hồi lâu, bình tĩnh nói:
.- Chuyện này ta còn phải về nhà thương lượng một chút.
.Trịnh Thiện Hành cười gật gật đầu.
.Hàn Nghệ ngẩn người ra. Đây là cái gọi là du thuyết sao? Đổ mồ hôi, Sao ta thấy giống như tán dóc a. Thực không biết là Lý Trị nhìn thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ như thế nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận