Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 922: Một lời không hợp là đâm đầu vào tường

.Ở ngoại ô phía Nam hơn sáu mươi dặm, dãy núi sừng sững trải dài, trong sương mù những ngọn núi như ẩn như hiện, cây cối tàn héo và không trung u ám đã làm lên một bức tranh thủy mặc nhợt nhạt không có màu sắc rực rỡ.
.- Là ở đây ah?
.Hàn Nghệ đứng dưới chân một ngọn núi, đưa mắt nhìn xung quanh.
.Tiểu Dã nói: - Nếu Thái úy không nói sai, thì chắc chắn là nơi này.
.Cậu ta từ nhỏ đã sống ở nơi rừng sâu núi thẳm, rất biết xác định phương hướng.
.Đúng lúc đó, có một vị tiều phu gánh củi đi từ con đường nhỏ trên núi đi xuống
.Hàn Nghệ nhìn thấy lão tiều phu, có vẻ như muốn né tránh, nhưng đột nhiên tiều phu này đi đến trước mặt Hàn Nghệ cúi đầu nói: - Tiểu nhân tham kiến Đặc phái sứ.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên, lập tức nói: - Shit! Thằng nhãi này đóng giả giống ghê.
.- Đặc phái sứ quá khen
.- Được rồi, ngươi dẫn đường đi.
.- Vâng.
.Tiều phu này dẫn Hàn Nghệ đi vào trong núi.
.Đến giữa sườn núi, chỉ nhìn thấy một ngôi nhà cũ nát, lá rụng thành đống sắp chặn đứng cửa, đâu đâu cũng thấy mạng nhện giăng.
.Hàn Nghệ đưa tầm mắt nhìn quanh, lòng thầm nghĩ, thật là làm khó Vương hoàng hậu của chúng ta rồi.
.- Đặc phái sứ, mời vào trong.
.- Ừ.
.Vào trong sảnh, trong đó chỉ thấy một tượng đá cụt tay.
.- Đặc phái sứ xin chờ một lát.
.Tiều phu nói xong liền đến bên tượng đá, ra sức đẩy, thì nghe thấy một vài tiếng chói tai, một luồng sáng phát ra từ bên dưới.
.Hóa ra không phải ở đây, Hàn Nghệ cười, cũng vô cùng dễ hiểu, nên làm như thế, dù sao người này như một quả bom hẹn giờ, nếu như bị nổ thì có trời mới biết sẽ gây nên gió tanh mưa máu như thế nào.
.- Tiểu Dã, đệ ra ngoài chơi đi.
.- Ừ!
.Chỉ nghe thấy vài tiếng động vù vù là không thấy Tiểu Dã đâu nữa.
.Thật không muốn gặp lại bộ mặt thối đó, Hàn Nghệ gãi mày nghĩ một hồi lâu mới đi lên phiến đá, và lần theo bậc thang đi xuống phía đưới. Bậc thang không dài, chỉ có tầm mười bậc, nhưng đi vào đến bên trong thì lại có một cái động khác, hóa ra bên dưới đạo quan này lại là một cái hầm trú ẩn, còn có thể nghe thấy rõ tiếng nước suối chảy róc rách, một luồng hơi ấm phả thẳng vào mặt.
.Con mẹ nó! Suối nước nóng! Đùa gì thế, cảnh vật nơi này còn tốt hơn cả Cô Phong của ta. Hắn cảm nhận thấy một tia khí nóng, lúc này đã kịp phản ứng lai, trong lòng rất ước ao, đi theo con đường khúc khủy bằng đá đi vào bên trong, có thể nhìn thấy cách đó không xa có một đầm nước nhỏ, nước trong nhìn thấy đáy, trên mặt nước là khí nóng đang bay lơ lửng và còn nghe được tiếng nước chảy ầm ầm.
.- Đột nhiên, Hàn Nghệ nhìn thấy giữa đầm nước có một bóng hình xinh đẹp, mắt hắn mở to, mịe, sẽ không trùng hợp như thế chứ.
.- Kẻ nào?
.Một tiếng thét kinh hãi từ trong đầm nước truyền tới.
.Đang giữa ban ngày, ngươi tắm cái gì vậy?
.Hàn Nghệ thầm oán trách trong lòng, hắn vốn tưởng rằng nữ nhân này nhất định là đang lấy nước mắt rửa mặt cơ, nên vẫn còn nghĩ xem làm thế nào để an ủi nàng ta một chút, nhưng thật không ngờ nàng ta lại đang ở trong suối nước nóng này hưởng thụ, trong lòng không khỏi hoang mang, vộ vàng quay người lại nói: - Thật xin lỗi, ta cũng có gõ cửa rồi. Trong lòng nghĩ, tiếng đẩy cửa nhức tai như vậy, còn tốt hơn cà chuông cửa nữa.
.- Đồ khốn khiếp nhà ngươi, ai cho ngươi vào, còn không mau cút đi ra ngoài.
.Người trong đầm lớn tiếng quát, nhưng trong ngữ khí vẫn lộ ra một tia lo lắng.
.Đều nói phượng hoàng gãy cánh không bằng gà, nhưng hình như ả phượng hoàng gãy cánh này vẫn còn chưa hiểu được đạo lý này, Hàn Nghệ cười khổ nói: - Đừng như vậy có được không? Đường gồ ghề như vậy, ta cũng rất khổ sở mới xuống đến được đây, mấy lần suýt đập mặt xuống đất, cô yên tâm, ta không nhìn cô đâu, cô mau mặc quần áo vào đi.
.- Đồ tiện nhân to gan nhà ngươi, dám làm trái lệnh ta, ngươi có tin ta sẽ cho ngươi rơi đầu xuống đất không.
.- Thật xin lỗi! Ta đây thật là không tin đâu!
.Hàn Nghệ nghe xong vừa tức vừa buồn cười, đã đến nước này rồi, ngươi còn tưởng ngươi là ai, rồi đột nhiên quay người lại đi đến bên đầm nước.
.- Ngươi định làm gì, đừng có lại gần. Người đâu! Người đâu.
.Người trong đầm kinh sợ kêu lên, nhưng trong động này ngươi có kêu rách cổ họng cũng không có ai nghe thấy đâu, cho dù có người nghe thấy thì đã sao?
.Hàn Nghệ đi thẳng đến bên đầm nước, chỉ thấy giữa hơi nóng mông lung là một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc, mái tóc dài được búi gọn để lộ ra cổ trắng đến mê người, đôi bờ vai nhấp nhô trong nước hiện lên cực kỳ gợi cảm, cánh tay ngọc giống như củ sen che ở trước ngực, nước da vô cùng mịn màng lộ ra đỏ ửng, thần sắc xấu hổ cũng mang phần tức giận.
.Người này chính là Vương hoàng hậu đã từng ngạo mạn không chịu nổi.
.Nhìn thấy nữ nhân tuyệt sắc như thế, Hàn Nghệ không khỏi cảm thán, khó trách ngay cả Vô Y cũng đều gọi nàng ta là mỹ nhân đẹp nhất Đại Đường, quả thật có chút tư sắc a.
.- Là ngươi sao?
.Vương hoàng hậu thấy Hàn Nghệ, hai mắt mở to, trong lúc khiếp sợ cũng ngập tràn lửa giận.
.- Đúng, là ta!
.Hàn Nghệ vẫy tay, cười nói: - Vương hoàng hậu, đã lâu không gặp.
.Vương hoàng hậu tức giận nhìn Hàn Nghệ chằm chằm, qua một khắc, thần sắc từ tức giận chuyển biến thành buồn bã, từ từ buông hai tay che ở trước ngực, nhũ phong đầy đặn lộ ra trong nước trắng nõn nà, hết sức mê hoặc người.
.Hàn Nghệ trông thấy, trong lòng cũng không khỏi thương tiếc.
.Đột nhiên, trong ánh mắt của Vương hoàng hậu hiện lên vẻ sầu thảm.
.Không tốt!
.Hàn Nghệ nghe lộp bộp trong lòng, nhưng đã quá muộn.
.Vừa nghe thấy tiếng rào rào, Vương hoàng hậu đột nhiên xoay người lại, trực tiếp lao đầu vào vách đá nhô lên bên cạnh, rồi lại rào rào một tiếng nữa, cả người Vương hoàng hậu đều rơi vào trong đầm nước.
.Hàn Nghệ lúc này sợ ngây ra, hai đầu lông mày còn lộ ra vẻ oan uất, ta vẫn chưa làm gì cả.
.Chợt thấy trong đầm nước trôi ra vài dải đỏ tươi, lúc này hắn mới tỉnh lại, thả mình vào trong đầm nước.
.Nghe thấy bùm một tiếng, rồi thấy Hàn Nghệ đứng lên từ trong đầm nước, hai tay ôm lấy thân thể trần trụi mỹ diệu tuyệt luân, máu tươi nhuộm hồng cả mấy sợi tóc đen nhánh bên tai, rồi thuận theo mái tóc mềm mại rơi vào dòng nước, nhưng trong mắt Hàn Nghệ lại không một chút dâm loạn, chỉ nhẹ nhàng thở dài.
.Sau nửa canh giờ
.- Khụ khụ khụ
.Cùng với tiếng ho khan, Vương hoàng hậu từ từ mở mắt, chỉ thấy đầu đau một trận, đôi lông mày không khỏi nhíu lại, đưa tay lên xoa trán, phát hiện trên trán đã được một miếng vải quấn lấy, trong đôi mắt đẹp không khỏi lộ ra vài phần hoang mang, nhưng nàng không một chút bận tâm đến vết thương, khó khăn chống tay ngồi dậy, rồi chớp chớp mắt nhìn xung quanh mới phát hiện mình đang nằm trong "phòng ngủ" của mình, thật ra là một hang đá.
.Đầu tiên nàng chau mày nghĩ ngợi hồi lâu, trên đầu lại truyền tới một trận cơn đau, nàng dùng tay day day trên trán, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ào ào ở bên ngoài truyền đến, đôi mắt đẹp nhướng lên, vội vàng xuống giường, chợt thấy đầu váng mắt hoa một trận, nàng ta vội vàng vịn vào vách đá suýt nữa thì ngã, nhưng vẫn bất chấp nghỉ ngơi, vịn vách đá đi ra ngoài.
.Đi được một lát thì đến bên đầm nước, mơ hồ thấy một người đang nằm ở bên trong, hai tay dang rộng đầu ngửa về phía sau, trên trán phủ lên chiếc khăn tay, mà đòi mạng chính là, chiếc khăn tay ấy chính là khăn tay của nàng a!
.Nhìn thấy người này, Vương hoàng hậu lập tức hai mắt phóng hỏa, hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
.- Cô tỉnh rồi?
.Người trong hồ đột nhiên nói: - Cô không để tâm nếu ta dùng phòng tắm của cô một chút chứ?
.Không phải Hàn Nghệ thì là ai?
.Đương nhiên là ta sẽ để tâm
.Vương hoàng hậu tức giận đến bốc khói, nói cũng không nói lên lời.
.Hàn Nghệ lại nói: - Cái này cũng không thế trách ta, vừa nãy vì cứu cô, quần áo ta đều ướt cả rồi chỉ có thể đến đây ngâm mình thôi, ngoài ra lúc nãy ta có hơi đường đột, nhưng bây giờ cô cũng đã nhìn thấy hết lại rồi, coi như chúng ta không ai nợ ai.
.Vương hoàng hậu chợt nhớ ra chuyện vừa rồi, sắc mặt bỗng nhiên căng thẳng, cúi đầu nhìn chỉ thấy mình đã ăn mặc chỉnh tề. Nhưng ở đây không có a hoàn hầu hạ, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra, mặt không khỏi đỏ bừng như máu, đến sắp chảy thành nước, trong đôi mắt đẹp hiện ra hận ý và xấu hổ, bỗng nhiên nàng ta nhìn xung quanh một cái, rồi lặng lẽ cúi người xuống nhặt lên một hòn đá đi, chậm rãi đi đến cạnh Hàn Nghệ, miệng nói: - Hôm nay ta rơi vào tay ngươi, ta không có lời nào để nói, nhưng ta thà chết cũng sẽ không để đồ hạ tiện ngươi làm nhục ta.
.Vừa rồi nàng thấy Hàn Nghệ, theo bản năng liền cho rằng Võ Mỵ Nương đã tìm thấy mình, một nữ tử như nàng chắc chắn không phải là đối thủ của Hàn Nghệ, nhưng nàng từ trong xương tủy chính là cao ngạo, thậm chí có thể nói là quật cường, không có khả năng ép dạ cầu toàn, thà chết chứ không chịu khuất phục, nên không nói hai lời liền đập đầu vào tường, cũng may là đang trong đầm nước nên lực đạo khó phát ra nhiều, tổn thương không nghiêm trọng lắm, nếu không lần này Hàn Nghệ tới chính là để dọn xác cho nàng. Người thực sự muốn chết, thì sẽ không dông dài, không giống như trong tivi vẫn diễn, trước khi tự sát còn lải nhải một tràng dài.
.- Coi như ta đã nhìn thấy rồi.
.Hàn Nghệ vẫn nhắm nghiền hai mắt, trong lòng chút không biết phải làm sao, hắn không ngờ, tính cách của Vương hoàng hậu lại cương liệt như vậy, không cho hắn cơ hội nói chuyện, liền đập đầu vào tường, đúng là rừng lớn chim gì cũng có, trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra được, đây cũng coi như đã được lĩnh giáo rồi, nói:
.- Nếu cô không bỏ viên đá trong tay xuống, ta sẽ kéo cô xuống nước sau đó hung hăng gian ô cô một trăm lần.
.Vương hoàng hậu bị dọa đến run tay, viên đá trong tay cũng rơi xuống, kêu cạch một tiếng, miệng thì nói: - Ngươi dám?
.Thanh âm có chút run rẩy.
.- Không phải ta không dám, mà là ta sẽ không làm như vậy, dù sao ta cũng là quân tử.
.Hàn Nghệ vừa lau mặt, vừa quay người sang, nhìn về phía Vương hoàng hậu, vừa tức vừa buồn cười nói: - Ta nói cô cũng đừng quá coi thường Thái úy, nếu không phải ông ta nói cho ta biết, ta làm sao có thể dễ dàng tìm được nơi này, mà lại còn đến một mình, đầu óc cô để làm cảnh à?
.Vương hoàng hậu ngẩn ra, hai mắt lộ ra một tia hoang mang.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Khi cô bị giam ở trong cung, có phải Thái úy ân thầm sai người đem một loại dầu nhiên liệu đặc biệt đến cho cô, và còn dặn các cô đợi có tiếng trống thì lập tức phóng hỏa, sau đó nhân lúc hỏa hoạn cứu người ra từ cửa sổ?
.Vương hoàng hậu nghe vậy khiếp sợ không thôi, rung giọng nói: - Ngươi ngươi làm thế nào mà biết được?
.Hàn Nghệ mở to mắt nói: - Bỏi vì đây là cách ta đã nghĩ ra.
.- Cái cái gì?
.Vương hoàng hậu không thể tin nổi nhìn Hàn Nghệ
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Cô vẫn chưa hiểu hay sao, thực ra bản nhân chính vị ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, thông minh lanh lơi mà Thái úy sắp xếp ở bên Võ Mỵ Nương, Đại nội mật thám Lăng Lăng Tất.
.Vương hoàng hậu kinh ngạc nói: - Ngươi là người của Thái úy?
.Lời này sao nghe cứ kỳ kỳ tà ác thế nào ấy! Hàn Nghệ chịu đựng cơn buồn nôn nói: - Không sai!
.- Không thể nào!
.Vương hoàng hậu nói: - Nếu là ngươi, Hồ mỵ tử kia sao có thể được như nguyện, nếu không phải là vì ngươi, sao ta có thể rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
.- Làm ơn đi!
.Hàn Nghệ cảm thấy không còn lời nào để nói: - Việc này không liên quan gì đến ta, ta chỉ làm những việc bê trà rót nước, chẳng lẽ Võ Mị Nương là do ta triệu vào cung sao? Lẽ nào là do ta bảo bệ hạ không thích cô sao? Lẽ nào là ta đuổi cô ra khỏi cung sao? Đừng lúc nào cũng đẩy trách nhiệm cho người khác, không nghĩ rằng đã đến nước này rồi, mà cô vẫn không biết hối cải.
.- Hối cải?
.Vương hoàng hậu cười nhạt một tiếng, nói: - Sao ta phải hối cải, đến tột cùng ta đã làm sai gì chứ? Là do chúng muốn chiếm đoạt địa vị của ta, không phải ta chiếm của chúng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cô nói không sai, là do bọn họ chiếm của cô, vậy ta hỏi cô, rõ ràng là bọn họ sai vậy sao họ vẫn thành công, nói cho cùng, thì vẫn là bản thân cô bất tài, có ưu thế lớn như vậy mà cô vẫn thất bại thảm hại, thua cực kỳ bi thảm. Phải đơn thuần lắm mới có thể đạt tới cảnh giới của cô, ta thấy trước chưa từng có ai, sau cũng không có n gười nào tương tự, ngoài khâm phục ra, ta không còn biết nói gì mới tốt--- bái phục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận