Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 629.1: Đâu phải cứ con vua lại làm vua.

.- Hàn Nghệ, ngươi huhu!
.Cố Khuynh Thành bỗng nhiên che mặt thấp giọng khóc thút thít.
.Hàn Nghệ biết là nàng ta giả bộ, nữ nhân đã dám nói chinh phục hắn, khả năng chịu đựng lẽ nào chỉ một chút như vậy, nhưng hắn không thể nhìn phụ nữ khóc, hắn cho rằng ở cùng phụ nữ thì nên vui vẻ, cổ ngữ có nói, âm dương kết hợp, nãi thiên đạo dã! Thở dài nói: - Nước mắt đúng là đòn sát thủ của nữ nhân, cho dù là nhỏ thuốc nhỏ mắt trong mắt nữ nhân.
.Nói xong, hắn lắc đầu, đứng dậy đi lại hướng tủ quần áo.
.Cố Khuynh Thành mắt đẹp thoáng nhìn trộm, chợt thấy ánh mắt sắc bén của Hàn Nghệ nhìn lại, giật mình vội vàng thu ánh mắt lại, tiếp tục thấp giọng khóc.
.Nữ nhân a! Hàn Nghệ lật tìm trong ngăn tủ vài cái, lấy ta một miếng vải trắng và một cuốn sổ nhỏ, ném lên trên bàn, nói: - Đây là kế hoạch B.
.Cố Khuynh Thành vụng trộm liếc mắt nhìn, sau đó nghiêng đầu qua một bên, tiếp tục khóc thút thít.
.Hắc! Cô còn làm bộ làm tịch. Hàn Nghệ cười nói: - Nếu cô không thích thì thôi, vậy để ta thu lại trước, để ta nghĩ thử xem, còn cách nào khác hay không.
.Ầm!
.Một bàn tay cực kỳ xinh xắn đè miếng vải trắng xuống, Cố Khuynh Thành mắt đỏ trừng lên nhìn Hàn Nghệ, giành miếng vải trắng lại, mở ra xem, chỉ thấy trên đó có vẽ dung mạo của một nữ tử, chính là nàng ta, hơn nữa còn vẽ vô cùng giống, không khỏi kinh ngạc nói: - Đây, đây là ai vẽ?
.Hàn Nghệ nói: - Người vô sỉ.
.- Ngươi?
.- Tại sao phản ứng đầu tiên của cô là ta, đúng là quá tổn thương tự tôn rồi.
.Hàn Nghệ không khỏi ngửa mặt thở dài.
.Cố Khuynh Thành mấp máy môi, suýt nữa cười ra tiếng, lại tiếp tục xem, miếng vải trắng hình vuông này ước chừng hai thước, vẽ mười hình vẽ, đều là khuôn mặt của Cố Khuynh Thành, các kiểu nhìn nghiêng, chính diện, trước tiên là khuôn mặt thật sự của Cố Khuynh Thành, vết sẹo kia cũng có, những hình vẽ phía sau bắt đầu có thêm một số màu sắc, nhưng hình vẽ sau cùng, trên mặt Cố Khuynh Thành có thêm một con phượng hoàng ngũ sắc, đầu ở khóe miệng, đuôi phượng lượn lên trên trán, nhìn qua khiến người ta sáng ngời trong mắt.
.Đồng thời còn có rất nhiều hình vẽ về con phượng hoàng này.
.Hàn Nghệ nói: - Lúc nãy ta không cố ý muốn làm nhục cô, dưới sự xây dựng nhân vật, cô quả thực là một nữ xấu xí, nhưng cũng không phải vì vết sẹo, mà là vì vết bớt trên mặt này. Con phượng hoàng này chính là vết bớt trên mặt cô, cái này có thể che đi vết sẹo trên mặt cô rất tốt, nhưng cũng có thể khiến cô cởi khăn che mặt xuống.
.Cố Khuynh Thành trong mắt mang vẻ ngạc nhiên vui mừng nói: - Xinh đẹp như vậy, sao có thể coi là xấu.
.Hàn Nghệ nói: - Đây chính là nghệ thuật, trong hiện thực nếu trên mặt ai có thêm một vết như thế này, cô xem có coi là xấu không, còn sức hấp dẫn của nghệ thuật chính là ở chỗ biến hủ bại thành thần kỳ, xấu cũng xấu ở mức có thể khiến người ta chấp nhận.
.- Ngươi mới hủ bại.
.Cố Khuynh Thành hơi trợn mắt nhìn Hàn Nghệ, ngượng ngùng nói: - Hàn Nghệ, ngươi chỉ nhìn thấy ta một lần, sao, sao cũng có thể vẽ xuất thần như vậy?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Hình ảnh nhìn thấy mà phát hoảng như vậy, ta nghĩ rất khó khiến người ta quên được.
.Cố Khuynh Thành hừ nói: - Ngươi nhất định phải châm chọc ta sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Khi cô liên hợp với Mộng Nhi bọn họ ức hiếp ta, cô đâu có nghĩ như vậy.
.Cố Khuynh Thành ánh mắt né tránh, nói: - Đúng là nhỏ mọn.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Nếu cô chấp nhận phương án này thì đọc câu chuyện trong cuốn sổ nhỏ này, đây là đại cương của cả câu chuyện.
.- Thật sao?
.Cố Khuynh Thành lập tức cầm cuốn sổ nhỏ lên mở ra xem, bỗng nhiên, nàng cả kinh nói: - Ta, ta diễn một Hồ nữ?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Tình yêu có thể vượt qua môn hộ, cũng chỉ có tình yêu vượt qua quốc độ, chỉ có quốc thù gia hận và tình yêu đan xen với nhau mới có thể gọi là Khuynh thành chi luyến.
.Cố Khuynh Thành nghe vậy chỉ cảm thấy hấp dẫn dị thường, vội vàng đọc tiếp, cứ đọc cứ đọc rồi say mê.
.Đại cương này không dài, đại khái cũng chỉ khoảng ba ngàn chữ, bởi vậy đọc một lát là xong.
.Hàn Nghệ cười nói: - Như thế nào? Cô diễn hay không?
.Cố Khuynh Thành hừ nhẹ nói:
.- Nể ngươi có thành ý như vậy, ta sẽ miễn cưỡng đồng ý.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Vậy thì thật cám ơn.
.Cố Khuynh Thành nói: - Vậy nhân vật nam chính là ai diễn?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Vai này vẫn chưa xác định, mấu chốt là cô hơi cao một chút, về phía nữ rất khó tìm được người có thể cân xứng với cô.
.Vì đây dù sao cũng là cổ đại, hắn không thể để nam nữ ôm ôm ấp ấp ở trên sân khấu được.
.Cố Khuynh Thành đôi mắt đẹp chợt lóe lên: - Sao ngươi không diễn.
.Muốn tạo tin đồn với ta, mượn ta để nổi tiếng, ta còn lâu mới cho cô cơ hội này. Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nếu ta có thời gian này thì tốt rồi, hay là sang bên Giọng hát hay xem có thể tìm được người thích hợp hay không. Nhưng những hình vẽ này thật sự có thể hoàn toàn che đi vết sẹo của cô hay không, vẫn phải thử mới biết được, vậy nên chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ ta giúp cô vẽ thử xem.
.Cố Khuynh Thành vội nói: - Không cần.
.- Hả?
.Hàn Nghệ nói: - Tại sao?
.Cố Khuynh Thành hừ nói: - Còn không phải sợ sẽ dọa ngươi sao, ta là người muốn chinh phục ngươi, sao có thể cứ phơi bày thiếu sót của mình trước mặt ngươi được. Với lại, việc này có gì khó, tự ta cũng có thể vẽ, không cần phiền ngươi động thủ.
.Nữ nhân này thật đúng là thù dai! Hàn Nghệ cười nói: - Được! Nhưng sau khi cô vẽ xong, nhất định phải để ta xem thử.
.- Ừ.
.Sau đó Hàn Nghệ lại cùng Cố Khuynh Thành nói một chút về nội dung truyện, Cố Khuynh Thành liền cầm đại cương và hình vẽ về phòng. Hàn Nghệ cũng từ trong nhà đi ra, chợt thấy một bóng người quen thuộc biến mất ở cửa viện, không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm nói: - Đó không phải...
.- Hàn đại ca, đó là Mộng Tư tỷ.
.Chẳng biết Tiểu Dã trốn trên xà ngang của hành lang lúc nào, lúc này nhảy xuống dưới, còn dọa Hàn Nghệ giật mình, Hàn Nghệ chỉ quen việc cậu nhảy xuống từ trên cây.
.Hàn Nghệ khẽ thở ra, lại nói: - Đúng rồi, mấy ngày trước không phải bảo đệ lưu ý Mộng Tư một chút, xem cô ấy ra ngoài gặp người nào sao, chắc đệ có nhìn thấy?
.Tuy hắn phỏng đoán cực có khả năng là Trần Thạc Chân đang giở trò quỷ, nhưng hắn cũng không rõ người gặp Mộng Tư là Trần Thạc Chân, hay là Tạ Huy.
.Tiểu Dã lắc lắc đầu nói: - Mỗi lần ra ngoài Mộng Tư tỷ đều lên một con thuyền, đệ không thể đi theo.
.Nữ nhân đó cũng đúng là giảo hoạt. Hàn Nghệ nhíu mày, nói: - Đi, đi theo xem sao.
.Hai người lập tức ra khỏi cửa viện, ra đến bên ngoài, xa xa nhìn thấy Mộng Tư thân mặc vải bố nam trang, đầu đội nón tre, nếu không phải người hết sức quen cô thì cũng khó mà nhận ra. Đi tới hơn nửa canh giờ, Hàn Nghệ, Tiểu Dã đã theo đuôi Mộng Tư đến Khúc Giang Trì ở phía đông nam thành Trường An, đây chính là khu phong cảnh đẹp nhất thành Trường An, xung quanh bóng cây bao quanh, chiếu bóng trong ao, khiến nước áo trong veo nhuốm một màu xanh lục, vô cùng mê người.
.Không ít vương công quý tộc, văn nhân nhã sĩ, bách tính bình dân đến đây vui chơi, nhưng giờ là thời kỳ xuân canh, dòng người không nhiều như vậy, chủ yếu vẫn là một số văn nhân nhã sĩ tụ tập ở đây, thưởng thức cảnh đẹp của Khúc Giang Trì, ngẫu nhiên ngâm tụng vài câu.
.Hàn Nghệ, Tiểu Dã đi theo Mộng Tư đến trước một gian đại viện mộc mạc cạnh con đường nhỏ trong khu rừng phía đông Khúc Giang Trì, gian đại viện này nấp trong rừng cây, như ẩn như hiện, rất phù hợp với phong cách xây dựng của dân tộc Hoa Hạ, vừa nhìn đã thấy cao thâm mạc trắc, bên trong có cao nhân gì đang cư trú. Còn du thuyền đã nói? Hàn Nghệ nói: - Tiểu Dã, đệ đã đến đây chưa?
.Tiểu Dã lắc đầu.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, cười nói: - Chúng ta đi thôi. Tiểu Dã hiếu kỳ nói: - Không vào xem sao?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Lát nữa tự sẽ có người đi như hiện giờ, phỏng chừng sẽ còn trúng bẫy.
.Tiểu Dã vẻ mặt hoang mang, nhưng cũng không nhiều lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận