Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 539.2: Trồng nhân được quả

.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Tin tức tốt gì?
.Hùng Đệ hưng phấn nói: - Dương nhị công tử đã đến.
.Hàn Nghệ nghe vậy không vui, nói: - Không phải chỉ là tên Tiểu Mông đó sao, đến thì đến, đệ hưng phấn như vậy làm gì.
.Hùng Đệ vội vàng lắc đầu nói:
.- Không phải thiếu công tử, là Dương nhị công tử.
.Hàn Nghệ nói: - Thiếu công tử chính là Dương nhị công tử a!
.Hùng Đệ gấp đến độ nhảy cẫng lên, nói: - Hàn đại ca, người đệ nói là Dương nhị công tử ở Dương Châu a!
.Hàn Nghệ chớp mắt, nói: - Người đệ nói là Dương Triển Phi?
.Hùng Đệ ra sức gật đầu vài cái.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên vui mừng nói: - Vậy sao? Vậy vậy bây giờ y đang ở đâu?
.Hùng Đệ nói: - Đang ngồi ở trong nhà.
.- Đi đi đi!
.Hàn Nghệ vui mừng quá đỗi, cùng Hùng Đệ, Tiểu Dã bước nhanh về hướng Phượng Phi Lâu.
.- Tiểu Nghệ ca, huynh về rồi.
.- Yên nào!
.Hàn Nghệ vẫy vẫy tay với một tôi tớ, nhưng Hùng Đệ bên cạnh vừa mới vào đến sân đã kích động hô lớn: - Dương nhị công tử, Dương nhị công tử, Hàn đại ca về rồi.
.Vừa dứt lời đã thấy trong phòng có một người bước nhanh đi ra, chỉ thấy người này khoảng chừng hai mươi tuổi, thân hình cao lớn uy vũ, mày sắc mắt sáng, khí vũ hiên ngang, chính là Dương gia Nhị Lang, Dương Triển Phi. Gã vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, không khỏi vui mừng hô lên: - Hàn Nghệ!
.- Dương nhị công tử.
.Hàn Nghệ nhìn thấy bạn cũ, cũng có vẻ kích động dị thường.
.Lúc trước Hàn Nghệ và Dương Triển Phi cũng đúng là cùng trải qua họa nạn, có thể nói là sinh tử chi giao, giao tình tất nhiên không phải bình thường. Hai người không hẹn mà cùng đi lên phía trước, cùng nắm chặt cánh tay của đối phương, kích động khó nói nên lời.
.Quan sát nhau giây lát, Hàn Nghệ mới cười ha hả nói: - Nhiều ngày không gặp, nhị công tử càng soái khí hơn rồi, chẳng trách lúc nãy cô nương ở chỗ ta đây nhìn thấy đều giống như mất hồn vậy.
.Dương Triển Phi nghe vậy cực kỳ vui vẻ, nhưng không phải vì câu tâng bốc của Hàn Nghệ, chỉ là nghe được phương thức nói chuyện cực kỳ đặc biệt lại quen thuộc này, cũng cười ha hả nói: - Nhiều ngày không gặp, huynh đã không giống như xưa rồi, một tiếng nhị công tử này, gọi lên làm ta cũng có chút thấp thỏm không yên.
.Dứt lời, hai người lại cùng cười ha ha.
.Sau cuộc hỏi han ngắn ngủi, hai người lại dắt tay vào thính đường, bởi vì Phượng Phi Lâu hơn phân nửa đều là nữ quyến, khi có khách đến nhà, Mộng Nhi các nàng đều sẽ tránh đi, nếu là người có lai lịch lớn thì cũng chỉ là Lưu Nga ra mặt chiêu đãi, tuy nhiên Dương Triển Phi cũng thân với Hùng Đệ, Tiểu Dã bọn họ, vì vậy Lưu Nga cũng không có ra mặt, trong thính đường không có người nào, sau khi ngồi xuống, Hàn Nghệ hỏi vội: - Nhị công tử, huynh tới Trường An khi nào?
.Dương Triển Phi nói: - Hôm qua mới đến nơi. Ồ, cha ta và nãi nãi ta cũng đều đến.
.- Vậy sao? Vậy Dương lão phu nhân và Dương công vẫn khỏe chứ?
.- Cảm ơn huynh còn nhớ, đều rất khỏe. Dương Triển Phi cười gật đầu.
.Hàn Nghệ nghe vậy không khỏi nhớ đến một lão thái thái mặt mũi hiền từ, lại nhớ đến đủ chuyện ở Dương Châu, hơi cảm khái nói: - Trong nháy mắt, đã qua hơn một năm. Tất cả mọi thứ ở Dương Châu, đến nay vẫn còn còn rõ mồn một trước mắt, giống như chỉ mới qua một đêm.
.Dương Triển Phi cười ha hả nói: - Nhưng ta thì lại cảm thấy mười năm trước ta đã từng gặp huynh rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Sao lại nói vậy?
.Dương Triển Phi nói: - Từ khi ta đến cảnh nội Trường An, gần như ngày nào cũng nghe đến tên của huynh.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có khoa trương như vậy không a!
.Dương Triển Phi chân thành nói: - Tuyệt không nói ngoa nửa câu.
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - Nghĩ lại cũng không phải lời hay gì.
.Dương Triển Phi cười dài nói: - Bất kể là lời hay, hay là lời xấu, đây đều là rất đáng có được a! Phải biết đây là Trường An, không phải Dương Châu.
.Hàn Nghệ thở dài: - Ở đây cũng chưa chắc là chuyện tốt gì, người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo.
.Đương nhiên Dương Triển Phi hiểu được ý câu nói này của Hàn Nghệ, nhưng đây hoàn toàn là điểm gã khâm phục Hàn Nghệ nhất, một nông phu từ Dương Châu tới, khuấy đảo Trường An này đến long trời lở đất, đây không phải là việc người bình thường có thể làm được, nói: - Bất kể nói thế nào, chuyện này cũng khiến ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không phải là ta không tin năng lực của huynh, chỉ là trước đây cha ta ba lần bốn lượt mời huynh trợ giúp ông ấy, nhưng huynh lại một mực từ chối khéo, nhưng sau khi đến Trường An, chưa qua bao lâu đã làm đến quan to lục phẩm rồi.
.- Ta đây không phải là bị ép buộc sao.
.Hàn Nghệ lắc đầu cười, nhưng cũng không muốn đề cập đến những chuyện này, làm ảnh hưởng đến hưng trí, chuyển đề tài, nói: - Đúng rồi, bên phía Mai Thôn tất cả tốt chứ?
.Kỳ thật hắn chuyển đề tài, Dương Triển Phi cũng không định hỏi tiếp, lập tức nói: - Huynh không biết đấy thôi, Mai Thôn hiện giờ đã là thôn trang giàu có nhất Dương Châu, nếu bây giờ huynh đến, phỏng chừng cũng không nhận ra nữa, bây giờ ở đó đều là nhà lầu cao hai tầng, ồ, đều là xây dựng dựa theo nhà cũ của huynh.
.Nói xong, gã lại nói đại khái mọi chuyện cho Hàn Nghệ nghe.
.Hóa ra trước đây khi Hàn Nghệ đi, khuyến khích thôn dân Mai Thôn ra ngoài, lợi dụng kinh thương làm giàu, mới đầu thôn dân Mai Thôn còn có chút không dám, vẫn là Thẩm gia dẫn đầu, bọn họ mới dám buông tay đánh cược một lần, kết quả chính là vút thẳng lên trời, bởi vì Dương Châu lúc này, thương nghiệp kỳ thật là vô cùng chán nản, lại thêm Trần Thạc Chân phản loạn, đều tạo thành tổn hại to lớn đối với Mục Châu, Vụ Châu, thời điểm bách phế đãi hưng này, hoàn toàn là lúc thương cơ vô hạn.
.Nói ra cũng buồn cười, kỳ thật mạt chược, dụng cụ gia đình đều chỉ là thứ yếu, mấu chốt là kỹ thuật xây dựng mà Hàn Nghệ giao cho bọn họ, cùng với một số công cụ xây dựng, đã giúp bọn họ được việc lớn. Bởi vì lúc đó vừa hay gặp những người truyền giáo bên phía Tây Vực bắt đầu tiến vào Đại Đường với quy mô lớn, muốn xây dựng giáo đường ở Dương Châu, đơn hàng này liền giao cho thôn dân Mai Thôn nhận, càng trùng hợp hơn là, dụng cụ gia đình do Hàn Nghệ thiết kế cũng phù hợp với tập quán sinh hoạt của nhân sĩ Tây Vực.
.Sau khi nhận đơn hàng này, ngay lập tức đã không thể vãn hồi, gần như thôn dân Mai Thôn đã lũng đoạn ngành xây dựng của cả Dương Châu, nhất là cũng lui tới vô cùng mật thiết với người truyền giáo ngoại quốc, thương nhân, hiện giờ phàm là bạn bè ngoại tịch đều đến Mai Thôn mua sắm dụng cụ gia đình.
.Mai Thôn bây giờ cũng giống như Hàn Nghệ, đều là nay đã khác xưa, trong thời gian đó còn quyên góp cho Dương Tư Nột một trăm quan, để trợ giúp bách tính Mục Châu.
.Hạt giống gieo xuống lúc trước, có thể khai hoa kết quả, Hàn Nghệ đương nhiên là vui chết đi được, lại nghe gã nói đến Thẩm Tiếu, vì thế vội vàng hỏi: - Huynh đệ Thẩm Tiếu của ta, hắn vẫn khỏe chứ?
.Dương Triển Phi lại hơi hơi nhíu mày, hơi có vẻ lo lắng, nói: - Chuyện này lúc nãy ta cũng đã nói với Tiểu Dã là Tiểu Mập, ta còn tưởng là Thẩm Tiếu đã đến chỗ huynh rồi.
.Hàn Nghệ trợn mắt, hoang mang nói: - Ý gì?
.Dương Triển Phi thở dài: - Kỳ thật Thẩm Tiếu đến sớm hơn ta một tháng, hơn nữa y chỉ mang theo một tùy tùng, còn chúng ta là đại đội nhân mã, theo lý mà nói, y nên đến sớm hơn ta một tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận