Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 484.1: Lại đụng vào tường nam

.Cha hắn Trưởng Tôn Thịnh và Dương Đạt quan hệ thật đúng là phi thường không tệ, dù sao đều là Quan trong triều, cùng trong môt đoàn thể, lại là trung tâm đại thần.
.Trên mặt Dương thị lộ ra một chút sắc mặt vui mừng. Khẩn trương rèn sắt khi còn nóng nói: - Thế huynh xem trọng tiểu muội như vậy, thì tiểu muội cũng không nói mấy lời khách sao kia nữa, để tránh khách khí. Kỳ thật tiểu muội hôm nay đến, là vì việc của tiểu nữ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ cười gật gật đầu, không có lên tiếng.
.Dương thị thở dài, - Kỳ thật năm đó khi tiểu nữ nhập cung, ta vốn là không đồng ý, bởi vì tiểu nữ lúc ấy mới mười ba mười bốn tuổi, ta thực sợ hãi nàng không thể sinh tồn được trong hoàng cung, sự thật cũng đúng như ta đã nghĩ, tiểu nữ từng một lần đối mắt với hoàn cảnh phải sống cô độc đến già. May mà lúc đó Bệ Hạ thương tình, tiểu nữ mới có thể lại thấy ánh mặt trời. Kỳ thật tiểu nữ có thể lên làm Chiêu nghi, ta là đã phi thường thỏa mãn. Cũng không dám lại cưỡng cầu gì hơn.
.Nhưng, giờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tiểu nữ cô độc một người ở trong cung, nhận hết chế nhạo và ức hiếp, lại tứ cố vô thân, có thể sống đến hiện tại, đã xem như kỳ tích rồi, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có nỗ lực không ngừng để tiếp tục sống, mà ta đây làm mẫu thân, ngoại trừ thỉnh thoảng đi thăm nàng, thay nàng lau đi nước mắt trên mặt, những thứ khác căn bản không thể trợ giúp nàng, điều này làm cho ta cảm thấy thật là áy náy, hiện tại tiểu nữ lại đối mắt với khó khan còn lớn hơn cả trước đây, ta đây làm mẫu thân trước kia chưa bao giờ trợ giúp quá nàng, hôm nay ta cho dù bỏ đi cái mặt mo này, cũng nhất định giúp giúp nàng.
.Nói xong nói xong, nàng che mặt khóc ồ lên.
.So với Lý Trị lần đầu tiên tới khó lòng mở lời, bà ta lần này tới tương đối là trực tiếp hơn rồi, hơn nữa bà cũng không phải là phụ nhân ngu muội vô tri, bà học thức rất cao, hiểu văn sử, giỏi viết văn. Lần này nhìn như trực tiếp, nhưng lại cũng không khó mở miệng, ta đơn giản chính là muốn nói cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, không phải nữ nhi của ta chủ động muốn đi tranh đoạt cái hậu vị này, mà là có người không tha cho nữ nhi của ta, nữ nhi của ta chẳng qua là vì tự bảo vệ mình, mới đi đến một bước này, ta đây làm mẫu thân, chẳng lẽ thấy chết mà không cứu sao.
.Đánh ra lá bài đồng tình, đánh ra lá bài tình thân, hơn nữa còn đem quyền lực của Võ Mị Nương vẽ thành một loại tự vệ.
.Đồng thời, đem việc công hóa thành việc tư, vốn bà chính là nữ nhân, nói chuyện công khẳng định là sai, nếu như có thể đem việc này hóa thành việc tư, thì bà có thể phát huy tác dụng rồi.
.Trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ đều vì nàng một chút cảm thán, nói: - Thế muội, ngươi trước tiên chớ khóc.
.Dương thị lau nước mắt, liền nói: - Thế huynh, tiểu muội hy vọng ngươi có thể niệm tình hữu nghị giữa hai nhà chúng ta, đỡ tiểu nữ một phen, lần ân tình này, tiểu muội và tiểu nữ đều khắc trong tâm khảm, tương lai vì thế huynh làm trâu làm ngựa, cũng sẽ không tiếc.
.Ngụ ý, không phải là ngươi giúp chúng ta, chúng ta cũng sẽ có qua có lại, tuy rằng Võ gia là họ nhỏ, nhưng là chúng ta Dương gia cũng là quý tộc Quan Trung nha, chúng ta một tập đoàn, ngươi trong khu vực quản lý trong nội cung ngồi là ai, chỉ cần là ngươi một bên không không là được sao.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài, nói: - Thế muội a, ngươi lần này tính toán chu toàn, vi huynh cực kỳ có thể lý giải, kỳ thật vi huynh vì sao không giống ngươi, nếu là chuyện khác, vi huynh có thể giúp đỡ, tuyệt không hai lời. Nhưng việc này à, vi huynh thật đúng là không thể đáp ứng. Muội muội và tiên hoàng trước khi qua đời, đều dặn ta phải chăm sóc tốt bệ hạ, hiện nay bọn họ cũng đã qua đời, ta làm cậu của bệ hạ, có thể nói là còn gánh vác trách nhiệm của cha mẹ, nhưng ngươi đã thấy qua nhà nào mà cha mẹ lại đi khuyên con mình, cháu mình bỏ vợ chưa.
.- Con trai con dâu không hòa thuận, cha mẹ phải làm là ở bên cạnh khuyên bảo, hy vọng bọn họ hòa thuận hạnh phúc, mà không phải là gây chia rẽ từ bên trong, bức bách bọn họ bỏ vợ bỏ chồng. Mặt khác, ngươi cũng biết đó, tiên hoàng trước lúc mất, tự tay đem bệ hạ và Hoàng hậu giao cho ta, để cho ta nhất định phải bảo vệ tốt bọn họ, nếu ta đáp ứng ngươi, tương lai ta làm sao dám gặp tiên hoàng. Vi huynh có thể hiểu được chỗ khó xử của ngươi, nhưng cũng mong thế muội hiểu được chỗ khó xử của vi huynh.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ là cáo già rồi, những câu trả lời này cũng là không có sơ hở (giọt nước không thấm qua đươc). Phải, ngươi nói rất đúng, ngươi làm là mẫu thân là nên bảo hộ nữ nhi của mình, cái này không gì đáng trách, nhưng ta làm cậu, ta cũng phải bảo vệ cháu ngoại của ta, hiện tại cha mẹ hắn đều mất, ta còn phải làm cha làm mẹ, giữa phu thê hơi cãi vã, ta chẳng những không ngăn cản, còn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, để cho cháu ta và cháu vợ ly hôn, cái này là chuyện một người cậu nên làm sao, gia đình bình thường còn là chuyện khó có thể xảy ra, huống chi là hoàng thất, ngươi không thể dùng tình thương cháu của ta đến thành toàn cho tình thương con của ngươi.
.Rất nhanh, Dương thị liền bại lui rồi.
.Tư phương diện cá nhân mà nói, Trưởng Tôn Vô Kỵ càng không có lý do gì đáp ứng việc này rồi.
.Dương thị này vừa đi, phía sau phòng liền có mấy người đi ra, đúng là đám người Chử Toại Lương.
.- Tiếc thay Dương thị sinh ra trong danh môn vọng tộc, đọc qua không ít sách, mọi người cũng đều nói nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, không thể tưởng được nàng có thể làm ra loại chuyện thương phong bại tục này, chạy tới Tể tướng gia nhờ khuyên bệ hạ bỏ vợ, từ xưa đến nay, sợ rằng cũng chỉ có mình nàng ta làm ra được loại chuyện này, thật sự là quá quắt, Phụ Cơ huynh, ngươi vừa rồi cũng không cần giữ lại mặt mũi cho nàng ta như vậy, nên hung hăng mắng cho nàng ta một trận.
.Chử Toại Lương này vừa đi ra, tính nóng liền không kìm được rồi, ngay lập tức chửi mắng thậm tệ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bất đắc dĩ thở dài nói: - Đăng Thiện, ngươi bớt giận, bọn họ Dương gia cùng Trưởng Tôn gia quan hệ cá nhân rất dày, hơn nữa võ sĩ thước cùng ta cũng có tình đồng liêu, ta không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, hơn nữa, ta thấy cái này tám phần là do Võ Chiêu nghi kia ở phía sau chỉ thị đấy, cũng không cần làm khó dễ nàng ta, để cho nàng biết khó mà lui là được rồi.
.Liễu Thích đột nhiên nói: - Thái úy, ta thấy việc này không đơn giản, Dương Thị này sớm không tới, muộn không tới, cố tình đến vào lúc này, trong đó chắc chắn có âm mưu.
.Chử Toại Lương chau mày, nói: - Chẳng lẽ ngươi là dọ chuyện của Trương Minh thăng quan.
.Liễu Thích gật đầu nói: - Bệ hạ khẳng định biết chúng ta sẽ đề cử Trương Minh ngồi lên chức Ngự Sử Đại Phu, vì vậy mới nhân cơ hội để Dương Thị đến du thuyết, trên thực tế đơn giản chính là muốn một người đổi một người.
.Chử Toại Lương hừ nói: - Cái này vốn không cùng một chuyện, cái gì một người đổi một người, quả thực chính là làm loạn.
.Hàn Viện nói: - Nhưng hiện giờ Thái úy lại để Dương Thị tay trắng đi về, hơn nữa Dương thị đã đem vấn đề nói rõ rồi, đến lúc đó Thái úy sợ thực sự không tiện mở miệng đề cử Trương Minh.
.Chử Toại Lương nói: - Trương Minh sớm đã nắm quyền Ngự Sử Đại Phu, cái này không phải chỉ là để cho danh chính ngôn thuận sao, trong triều cung không có ai phù hợp hơn gã, cái chuyện rõ ràng như đinh đóng trên phản, không cần phải Phụ Cơ huynh ra mặt, chúng ta thượng tấu đề cử Trương Minh là được.
.Hoàng cung
.- Mẹ, như thế nào rồi ?
.Này Dương thị vừa mới về đến, Võ Mị Nương liền vội vàng đón, đầy cõi lòng mong đợi hỏi.
.Dương thị thở dài, lắc lắc đầu.
.Võ Mị Nương nhìn xong, lập tức đầy mặt vẻ thất vọng, kỳ thật bất kể là nàng hay là Lý Trị, cũng không muốn cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ hoàn toàn quyết liệt, cũng không có cái gan này, một mặt là cậu, một mặt là đương triều đệ nhất nhân, ở dân gian uy vọng cực cao, ở trong giới quan trường càng là như vậy, biện pháp tốt nhất, vẫn là nhận được sự ủng hộ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, thì tất cả đều vui vẻ.
.Dương thị lại nói: - Nhưng mà con à, con cũng không phải thất vọng, ta thấy việc này vẫn còn có thể thay đổi.
.Võ Mị Nương nói:
.- Mẹ, mẹ vì sao nói như vậy.
.Dương thị nói: - Lúc ta rời đi, Thái úy chủ động nhắc tới quan hệ của Trưởng Tôn gia và Dương gia, hơn nữa đối với ta cũng phi thường hiền lành, vẫn chưa chỉ trích ta, thái độ cũng không phải qua cứng rắn. Theo ý ta, ông ta sở dĩ không đáp ứng, hơn phân nửa là yêu quý mặt mũi của mình, dù sao ông ta là cậu của bệ hạ, lại có Thái Tông Thánh Thượng phó thác, ngại đáp ứng bệ hạ phế hậu, sợ làm hỏng đi thanh danh của mình. Ngươi trước không nên gấp gáp, quá hai ngày ta lại đi một chuyến, lấy thêm Dương gia và Trưởng Tôn gia thế giao quan hệ đến du thuyết, nói không chừng ông ta sẽ đáp ứng.
.Võ Mị Nương nghe được hơi trầm ngâm, nói: - Mẹ, Thái úy ông ta thật không có chỉ trích mẹ chứ.
.Dương thị lắc đầu nói: - Thật không có, ta vừa mới bắt đầu cũng có chút sợ hãi, nhưng ông ta vừa thấy ta liền xưng hô ta là thế muội, cũng cho ta gọi ông ta một tiếng thế huynh, có thể thấy được hắn vẫn là niệm tình quan hệ hai nhà chúng ta.
.Lời này đích xác lại cho Võ Mị Nương một chút hy vọng, hơn nữa nàng hiện tại cũng không có biện pháp tốt nào, vì thế gật đầu nói: - Vậy thì vất vả cho mẹ rồi.
.Dương thị thở dài: - Cái gì vất vả với không vất vả, nương nợ con nhiều lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận