Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1233: Giấc mộng thành sự thật

.Thời đại hiện giờ, về mặt kiểm nghiệm chất lượng, nhất định phải do người thao tác, bởi vì không có máy móc, không thể giống đời sau, chế tác một bàn phím, trước tiên để máy móc nhấn lên ngàn vạn lần. Hàn Nghệ chỉ là để Tiểu Mập bọn họ nghịch ghế Thái Tử nhiệt tình, xem xem linh kiện nào là yếu kém nhất, nhưng nói đi cũng phải nói lại, thợ thủ công thời đại này vẫn là vô cùng có lương tâm, làm việc chậm nhưng tinh tế.
.Phải biết rằng thợ thủ công bình thường đều là người phục vụ cho đạt quan hiển quý, ghế dựa này nếu không làm tốt, ngộ nhỡ làm lão gia ngã ra từ hông bàn, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng được, điều này cũng dưỡng thành thái độ cẩn thận của thợ thủ công, không có ăn bớt ăn xén nguyên liệu gì đó, bình thường làm không tốt đó cũng là vì kỹ thuật thực sự chưa đạt đến trình độ đó, mà kỹ thuật của ghế Thái Tử này, đều là Hàn Nghệ sao chép lại, không thể xuất hiện sai lầm trên nguyên tắc, dù vậy, mười mấy thợ thủ công kia vẫn nghiên cứu trong thời gian dài.
.Mà trong lúc Tiểu Mập dùng cả thân béo phì của mình tàn phá ghế Thái Tử, Hàn Nghệ lại dẫn Tiểu Dã chạy đến Học viện Chiêu Nghi, sắp xếp chuyện đại hội vận động mùa thu, việc này đối với hắn mà nói, kỳ thực là một loại rèn luyện.
.Nhưng hắn không trực tiếp dạy học sinh, mà dạy lão sư trước, để lão sư đi dạy lại học sinh, từng lão sư đều phải tham dự. Kỳ thực năng lực vận động của rất nhiều lão sư vẫn thật không bằng những học sinh tiểu học, nói ngay như nhảy xa này, có vài lão sư nhảy giống như rùa, đều còn không xa bằng một bước chân, không xa bằng những học sinh kia nhảy xa, chạy hai bước đã thở hổn hển rồi, Hàn Nghệ cũng đã hết chỗ nói, nhưng hắn cũng phải nhịn, bởi vì nguyên nhân hắn làm vậy, chính là hy vọng để lão sư của Học viện Chiêu Nghi cũng vận động.
.Nhưng đồng thời cũng làm hắn có ý tưởng tuyển lão sư thể dục.
.Học viện Chiêu Nghi ngoại ô phía nam.
.- Nhìn kìa hắc! - Oa! Viện trưởng thật lợi hại, ném xa thật.
.- Viện trưởng, con đi nhặt bóng cho người.
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y mang theo một đám trẻ đáng yêu, đứng trên chỗ đất trống trước Học viện Chiêu Nghi, đang huấn luyện ném bóng mềm, quy tắc rất đơn giản, chính là cho ngươi một quả bóng nhỏ, xem ngươi có thể ném xa bao nhiêu.
.Sư đồ chơi đúng là không nói quá!
.So với những Học viện Chiêu Nghi khác thì vui hơn nhiều, giống như Học viện Chiêu Nghi ngoại ô phía tây, mới một ngày, những lão sư kia thì kêu khổ thấu trời.
.Vốn dĩ Hàn Nghệ còn lo lắng Học viện Chiêu Nghi ngoại ô phía nam này sẽ lực bất tòng tâm đối mặt với đại hội vận động, dù sao lão sư đều là nữ nhân, hắn còn chuẩn bị tự mình ra trận, nhưng hắn lại không để ý đến phu nhân hắn trời sinh tính hiếu động.
.Tiêu Vô Y rất ủng hộ đại hội vận động này, cả ngày đọc sách có vui thú gì, sau khi nghe xong cấu tứ cụ thể của Hàn Nghệ, liền lập tức tự phong làm tổng giáo luyện, để Hàn Nghệ dạy nàng trước, nàng sẽ dạy những lão sư nữ còn lại và học sinh. Làm viện trưởng lâu như vậy, Tiêu Vô Y lần đầu hưng phấn đến thế.
.Không những thế, những nữ lão sư khác cũng vô cùng đầu tư, so với những nam lão sư kia còn đầu tư hơn chút, bởi vì các nàng thực sự không muốn thua, văn võ đều phải thắng nam nhân.
.Mặc kệ lão sư hay là học sinh, đều chơi vô cùng vui vẻ, có vài người đang huấn luyện chạy bộ, có vài người huấn luyện nhảy xa, nhảy cao, bắn cung, mỗi người đều là đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng nhiệt tình không giảm.
.- Phù!
.Dương Phi Tuyết vừa thở phì phò, vừa dùng khăn thêu lau mồ hôi trên trán trở vào trong viện, nàng cũng là trời sinh tính hiếu động, cảm thấy đại hội vận động này rất thú vị, còn chơi trò tiếp sức thi đấu cùng với mấy học sinh, nhưng dường như dùng quá nhiều sức lực, kết quả mệt muốn chết, phải trở về nghỉ ngơi một chút.
.Trở lại phòng làm việc, chợt phát hiện Hàn Nghệ ngồi bên trong, nàng nhớ Hàn Nghệ luôn ở bên ngoài phụ trợ Tiêu Vô Y dạy bọn họ tư thế chính xác, kinh ngạc nói: - Chàng vào khi nào thế.- Vừa mới vào một lát.
.Hàn Nghệ rót một ly nước, đưa tới: - Này! - Cảm ơn!
.Dương Phi Tuyết nhận lấy, cũng không để ý điều gì, uống một ngụm nước đầy miệng, vẫn chưa thỏa mãn.
.Hàn Nghệ lại rót cho nàng một ly.
.Sau khi Dương Phi Tuyết uống xong, ngượng ngùng nhìn Hàn Nghệ, gương mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần kia vốn là chạy đến hồng phớt lên, hiện giờ càng đỏ hơn, hơn nữa dung mạo nàng xinh đẹp thanh thuần, mặc dù uống nước thô lỗ như vậy, cũng khiến người ta nhìn mà vui lòng.
.Hàn Nghệ cười ha hả, lại rót cho nàng một chén. Dương Phi Tuyết lúc này không đổ ào vào miệng nữa, mà là uống từ từ, bây giờ nàng vẫn là thục nữ, chưa đến nông nỗi đập vò thì đập cho vỡ.
.Hàn Nghệ nhìn trong mắt, vui hớn hở nói: - Nàng cũng thật là, chơi cũng đừng quá điên chút, vận động này chính là chú ý đến sức lực mà làm.
.Khóe miệng Dương Phi Tuyết hơi hơi giương lên, nói:
.- Cái này không thể trách ta, nếu không phải chàng đưa ra cuộc thi thú vị như vậy, ta cũng sẽ không chơi đến điên như thế.- Dạ dạ dạ, đều tại ta!
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, kỳ thật nhìn thấy Tiêu Vô Y và Dương Phi Tuyết chơi vui như vậy, cảm giác áy náy trong lòng hắn cũng giảm nhẹ chút, dù sao gần đây hắn thật là không sắp xếp được thời gian đến với họ.
.Dương Phi Tuyết mím môi cười, bàn tay vân vê cái chén, lòng đầy khát khao nói: - Thật là kỳ vọng đại hội vận động đến sớm một chút, đến lúc đó nhất định vô cùng thú vị.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đây là tất nhiên, hơn nữa còn sẽ ngập tràn không khí cả Trường An, Học viện Chiêu Nghi chúng ta sẽ từ một học viện bị người ta xem thường thành học viện ai ai cũng muốn tới đọc sách.
.Dương Phi Tuyết cười giảo hoạt: - Dù sao chàng cũng là một thương nhân.
.Đây chính chính là câu Hàn Nghệ thường nói.
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười ha ha.
.Dương Phi Tuyết cũng che miệng cười hi hi, đột nhiên, dường như nàng nhớ tới cái gì đó, có vẻ hơi khiếp ý nói: - Hàn Nghệ, chàng còn nhớ câu nói ngày ấy ta nói với chàng ở khu vui chơi không? - Cái này ta làm sao dám quên.
.Hàn Nghệ cười nói: - Sao? Chuẩn bị đưa ta lên thuyền hải tặc à? - Xì!
.Dương Phi Tuyết khẽ lườm hắn một cái, nói: - Nói linh tinh.
.Lại quay mặt đi, nói: - Nhất định là chàng quên rồi.
.Hàn Nghệ nhướn mày, nói:
.- Không phải việc này? Chẳng lẽ chẳng lẽ nàng nói đến viết truyện?
.Dương Phi Tuyết ngượng ngùng gật đầu: - Ta viết một vài câu chuyện, chàng có thể xem giúp ta không.- Vô cùng vui khi được cống hiến sức lực!
.Trong mắt Hàn Nghệ sáng ngời, khẽ mỉm cười.- Chàng chờ một chút!
.Dương Phi Tuyết đi đến trước bàn làm việc của mình, lật một hồi lâu, mới lấy ra hai tờ giấy, có thể thấy thực sự giấu rất sâu. Tuy rằng Bạch Y Nhân một sách đã thành danh, nhưng nàng luôn cảm thấy việc viết sách này là một việc vô cùng thiêng liêng, là chuyện cao nhân làm, bởi vậy nàng vẫn không dám cho người ta biết là nàng viết, chỉ có thể là nàng không có mặt dày như Hàn Nghệ.
.- Này!
.Hàn Nghệ nhận lấy, vừa xem phần mở đầu, chân mày không khỏi nhíu lại.
.Dương Phi Tuyết thấy, lo lắng nói: - Có phải là viết rất không hay không.
.Hàn Nghệ ngẩng đầu lên, nói: - Không thể nói hay và không hay, chỉ có thể nói nàng chưa tìm được then chốt của chuyện cổ tích. Nàng đây là một câu chuyện cổ tích, viết cho trẻ con, tuy nói truyện cổ tích là cho trẻ con xem, nhưng nhân vật chính của truyện không nhất thiết là trẻ con, giữa hai thứ này không có liên hệ quá lớn. Nàng có biết đặc điểm lớn nhất của trẻ con là gì không?
.Dương Phi Tuyết hơi trầm ngâm, nói: - Hồn nhiên.- Còn gì nữa?
.Dương Phi Tuyết lắc đầu.- Là sức tưởng tượng!
.Hàn Nghệ nói: - Mấy người trưởng thành chúng ta, nhìn chim nhạn bay về phía nam, chúng ta nghĩ đến có thể là mùa đông đến rồi, là căn cứ vào sự thực đã biết, nếu không thì đó chính là ăn nói vớ vẩn. Nhưng trẻ con không giống chúng ta, chúng làm sao hiểu được cái gì mà chim nhạn bay về phía nam, chúng có lẽ là mơ mộng có thể tự do tự tại bay lượn trên không trung, bởi vì không hiểu, mà sinh ra vô số tưởng tượng, đây chính là đặc điểm lớn nhất của trẻ con, bởi vậy truyện cổ tích nhất định phải tràn ngập sức tưởng tượng, động vật biết nói chuyện, con người biết bay lượn, hoặc ai đó có thể biến đá thành vàng, tóm lại là thế, đừng bị bất cứ sự thực, chân lí nào trói buộc, cũng đừng đuổi theo hợp lý hay không, tận tình phát huy sức tưởng tượng vô tận của mình, mang đến cho bọn nhỏ một thế giới tràn ngập ảo tưởng, đây chính là truyện cổ tích.
.Dương Phi Tuyết nghe đến dần dần trầm tư lại.
.Hàn Nghệ thấy nàng dường như còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được, hơi trầm ngâm, nói: - Ta đã từng kể với nàng truyện cổ tích Cô bé Lọ Lem chưa? - Hả? Cô bé Lọ Lem? Cô bé Lọ Lem gì? - Vậy là chưa từng nghe.
.Hàn Nghệ hơi dừng lại một chút, sau đó bắt đầu kể câu chuyện Cô bé Lọ Lem cho nàng.
.Dương Phi Tuyết nghe vô cùng mê mẩn, nàng thích câu chuyện cổ tích này, đợi Hàn Nghệ kể xong một lúc lâu, nàng mới hồi phục lại tinh thần, nhìn nói: - Đây là chàng nghĩ ra à?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Dương Phi Tuyết có chút giận nói: - Vì sao chàng có thể nghĩ ra được câu chuyện thú vị như thế, mà ta!
.Hàn Nghệ bận rộn như vậy, tùy tiện nói một chút, đều khiến người khác mê mẩn đến vậy, nàng cả ngày đều nghĩ, lại vẫn mãi không bằng Hàn Nghệ, việc này theo nàng thấy, vẫn thật là thiên phú.
.Thật là muốn nói cho nàng biết, kỳ thực là ta sao chép đấy. Hàn Nghệ cười nói: - Nàng chỉ là tìm không đúng đường, nếu nàng có thể mở được cánh cửa, nàng nhất định sẽ càng thêm xuất sắc hơn ta. Câu chuyện Bạch sắc sinh tử luyến không khác quá nhiều so với Cô bé Lọ Lem, đều là cổ tích tình yêu giữa quý tộc và bình dân, nhưng Bạch sắc sinh tử luyến thiên về tả thực, người trưởng thành xem cũng rất có đồng cảm, nhưng trẻ con không hiểu những thứ này, thành ra tăng thêm nhân tố ma pháp, đơn giản sáng tỏ, trẻ con vừa xem đã hiểu, hơn nữa trí tưởng tượng dồi dào, bởi vậy nàng nhất định thoát ra tư duy của người lớn, tiến vào thế giới trẻ con.
.Dương Phi Tuyết thoáng gật đầu, lại hiếu kỳ nói: - Nhưng làm sao chàng nghĩ ra được chuyện Cô bé Lọ Lem?
.Lại nữa rồi, một lời nói dối bắt buộc phải có vô số lời nói dối khác chống đỡ! Hàn Nghệ ra vẻ ngượng ngập nói: - Kỳ thật kỳ thật chuyện cổ tích này vốn là kể về chuyện giữa nông dân và công chúa.
.Vẻ mặt Dương Phi Tuyết hoang mang nhìn Hàn Nghệ.- Ai da! Sao nàng nhất định phải bắt người ta nói thẳng ra thế.
.Hàn Nghệ nhăn nhó nói.
.Dương Phi Tuyết chớp chớp mắt, chợt nghe bên ngoài có người nói: - Xem ra chàng vẫn chưa đạt được ước muốn, chàng chỉ cưới được quận chúa, vẫn chưa cưới được công chúa.
.Hàn Nghệ lập tức liếc nhìn Dương Phi Tuyết, hình như nói, ta bị nàng hại thảm rồi.
.Vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Vô Y đi đến, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn dính vài giọt nước, hiển nhiên vừa rửa mặt.
.- Chàng bây giờ có phải rất thất vọng! Tiêu Vô Y nhìn Hàn Nghệ hỏi.
.- Đương nhiên không phải a! Hàn Nghệ cười hỏi: - Đùa gì thế, phu nhân ta là có huyết thống cao quý Tam đế nhất hậu, ta đây gọi là ước mơ thành sự thật, có thể thấy con người vẫn phải có mộng tưởng, bằng không có gì khác biệt với cá ướp muối.
.Dương Phi Tuyết thế mới tỉnh ngộ lại, cười khúc khích, nói: - Đây cũng là một giấc mộng vĩ đại sao? - Ách!
.Tiêu Vô Y cũng rất nghiêm túc nói: - Vậy cũng chính là nói hóa ra câu chuyện kia vẫn còn nữa.
.Thế ư? Sao ta lại không biết. Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Lời này là sao?
.Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói: - Chàng bây giờ không chỉ có một vị phu nhân, nếu chàng đã nói giấc mơ thành hiện thực, vậy có thể thấy câu chuyện nông dân và công chúa, phải nói đúng là câu chuyện của một người nông dân và một đám công chúa.
.Dương Phi Tuyết lúc này đỏ mặt xấu hổ, nàng dần hiểu được hàm nghĩa của nữ ma đầu rồi.
.Hàn Nghệ nghe thấy cũng đỏ mặt.
.Tiêu Vô Y bỗng nhiên lại ồ một tiếng, nói: - Ta hiểu vì sao chàng đổi nông dân thành Cô bé Lọ Lem, chính là đang che giấu giấc mộng chân thật kia của chàng, nói không chừng giấc mộng này vẫn chưa thành sự thật, thành thật khai báo, trong câu chuyện của chàng có mấy nàng công chúa.
.Nữ nhân này ở bên ngoài nghe được bao lâu rồi! Hàn Nghệ đều ngây ngô, dựa vào! Nàng điểu như vậy, cha nàng biết không. Nói: - Vậy nữ cảnh sát hoàng gia cũng tính chứ.
.Tiêu Vô Y trợn mắt cả giận nói: - Vì sao? Chàng đang uy hiếp ta sao? - Đương nhiên không phải!
.Hàn Nghệ kích động huơ tay múa chân nói: - Nàng xem phân tích của nàng hỏng bét cỡ nào, nàng đi làm cảnh sát hoàng gia, không chừng chồng chất cả trăm án oan.- Vậy chàng nói, ta phân tích sai chỗ nào? - Làm ơn! Đây là một câu chuyện cổ tích, cho trẻ con đọc, cũng không phải sách tiểu hoàng (loại sách có nội dung 18+), ta không biết xấu hổ lấy cho trẻ con xem sao? - Sai! Chàng vừa rồi cũng nói đấy, đây là giấc mộng của chàng, như vậy lúc đầu không phải cho trẻ con xem.- Cái này được, vả lại không nói trước, ta lúc ấy chỉ là một tên nông dân, có một nàng công chúa có thể coi trọng ta, mộ tổ ta đã bốc khói xanh, còn mấy nàng công chúa, vậy thì không gọi là giấc mộng, đó gọi là nhược trí.- Vậy hiện giờ mộ tổ của chàng chẳng phải đang cháy ư? - !
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Việc này rành rành trước mặt, chàng còn giảo biện như thế.
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Đây là khoảng cách giữa giấc mơ và hiện thực.
.Tiêu Vô Y nói: - Phi Tuyết, xem ra là muội phá nát giấc mộng của Hàn Nghệ rồi.
.Dương Phi Tuyết ngây dại.
.Lời nói dối này thật sự là hỏng bét rồi! Hàn Nghệ che mặt mà khóc không thành tiếng, nói: - Ta không bao giờ kể chuyện cổ
Bạn cần đăng nhập để bình luận