Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 382: Nóng hổi.

.Tuy rằng phục sức kiểu mới này vẫn tôn trọng văn hóa đương đại, không có thay đổi kinh thiên địa khốc quỷ thần nào, nhưng trang hoàng của cửa tiệm y phục Tự Do Chi Mỹ lại tham khảo phong cách của đời sau, đương nhiên chắc chắc là đi theo con đường xa hoa, bởi vì người có thể mua nổi y phục hiện nay đều là nữ tử quý tộc, trang hoàng trong tiệm tuyệt đối phải ở đẳng cấp cao quý khí phách.
.Chỉ thấy trên tường treo đầy từng bộ phục sức mới mẻ, ngoài ra bên dưới còn có cái giá chuyên treo y phục, phóng mắt nhìn qua thật sự là màu sắc sặc sỡ, ngọc đẹp đầy mắt, nhiều không kể xiết, ngoài ra, chính giữa còn có một cái quầy, trên đó chất đầy thỏ Khuê Mật.
.Khi các nữ nhân nhìn thấy nhiều thỏ Khuê Mật chất đống ở đó thì kích động hẳn lên, chỉ vào thỏ Khuê Mật hét lên:
.- Thỏ Khuê Mật, thỏ Khuê Mật.
.Thỏ Khuê Mật này đã nổi danh từ lâu, mọi người vẫn luôn trông đợi Phượng Phi Lâu có thể sớm ngày bán ra, hôm nay coi như đợi được rồi, nếu còn không đổ máu thì còn đợi lúc nào nha!
.- Ồ, hóa raváy ngắn này là cả một bộ, không phải chia ra, khó trách hôm trước nhìn thấy kỳ lạ.
.- Còn có bộ áo tay lỡ này cũng là một bộ nha.
.Những câu đố mà buổi trình diễn Thời trang để lại đã vô tình bị vạch trần từng cái từng cái lúc này, nhưng mọi người rõ ràng vô cùng hưng phấn, chỉ là.
.Chật chội!
.Rất chật chội!
.Các nữ nhân đều có cảm xúc kích động, nhưng không thể nào bày tỏ được, nơi nào cũng là người, trong lòng nóng ruột nha, sợ bị người khác cướp sạch.
.- Các vị nương tử, đừng nóng, đừng nóng, chúng ta chuẩn bị vô cùng đầy đủ, bảo đảm ai ai cũng có phần.
.Chỉ thấy hơn ba mươi nhân viên mặc váy màu lục đứng bên trong. Thực sự là hiện nay không có camera, hơn nữa người quá nhiều, chỉ có thể tìm thêm vài người đến coi tiệm, nhưng hình như vẫn chưa đủ, trong nhất thời, các nhân viên đều đầu đầy mồ hôi, đỉnh đầu còn bốc khói trắng, thật sự là ứng phó mệt mỏi, may mà các nàng đều được giáo huấn nghiêm khắc, bằng không phỏng chừng đã gục xuống từ lâu rồi.
.Cảnh này nếu để cho những ông chủ cửa hàng độc quyền đời sau nhìn thấy, thể nào cũng khóc lóc hô vang, phải đến triều Đường làm ăn.
.- Mấy loại này lấy cho ta mỗi thứ một bộ.
.- Còn bộ Hồ phục này nữa, đen trắng một bộ, à à, còn giày nữa, hai đôi.
.Nghe thấy những tiếng la hét điên cuồng, nhân viên vừa rồi còn đang an ủi khách nhân lập tức dừng lại, cũng nảy sinh sự hoài nghi đối với lời của mình, thật sự có thể làm được ai ai cũng có phần sao?
.Đây là mua, hay là cướp hả!
.- Tiểu nương tử, nếu cô nhìn trúng bộ váy áo này thì có thể mang vào phòng thử đồ để thử.
.- Trong đó quá nhiều người, vẫn là đừng đi.
.Một tiểu nương tử xấu hổ ngượng ngùng nói với nhân viên.
.- À, cũng không sao cả, váy áo của Tự Do Chi Mỹ chúng ta đều có kích thước nghiêm ngặt, chia thành năm cỡ cực nhỏ, nhỏ, vừa, lớn, cực lớn. Ta thấy thân hình tiểu nương tử hẳn là mặc cỡ nhỏ. Nếu tiểu nương tử thích thì có thể mua về trước, nếu không vừa, trong vòng ba ngày có thể mang đến đổi, nhưng không thể làm hư được.
.- Thật sao? Vậy được, ta mua bộ này.
.- Xin cô đợi một lát, bây giờ ta lấy giúp cô.
.- Không phải ở đây sao?
.- À, những thứ này đều dành cho khách nhân mặc thử, khó tránh sẽ hơi dơ, chúng ta sẽ vào kho lấy bộ mới tinh cho cô.
.- Các ngươi thật sự là suy nghĩ chu đáo mà!
.- Cám ơn, đây là váy của cô. Ngoài ra, chúng ta còn tặng cô hai tờ phiếu mua hàng trị giá mười văn tiền. Trong vòng bảy ngày, cô có thể cầm phiếu mua hàng này sử dụng ở bất kỳ một cửa hàng nào ở ngõ bắc, có điều, chí ít phải tiêu phí năm mươi văn tiền.
.- Còn có nhiều ưu đãi như vậy à! Cái túi này cũng rất mới mẻ nha! Cũng tặng sao?
.- Là túi chuyên đựng váy áo của Tự Do Chi Mỹ chúng ta, còn tặng một giá áo đặc biệt, bởi vì những bộ y phục này không thể gấp lại, bằng không sẽ bị nhăn, ảnh hưởng mỹ quan. Còn nữa, xưởng gỗ của Phượng Phi Lâu đã làm ra một chiếc tủ đồ chuyên chứa váy áo, nếu các vị có hứng thú, có thể đi xem thử.
.- Thật sao, đa tạ, đa tạ.
.- Nương tử, váy của cô đã gói xong rồi, xét thấy lần này cô tiêu phí tổng cộng năm quan tiền, chúng ta sẽ tặng cho cô hai con thỏ Khuê Mật, cô có thể đi xem thích loại thỏ Khuê Mật nào.
.- Còn tặng thỏ Khuê Mật à!
.- Phàm là một lần mua hết ba quan tiền, chúng ta sẽ tặng một Khuê Mật Thố trị giá một trăm văn tiền. Nếu tiêu phí năm quan tiền, chúng ta tặng hai con. Nếu vượt qua mười quan tiền, chúng ta sẽ tặng một con thỏ Khuê Mật vô cùng đặt biệt.
.Thoạt nhìn là một tiệm y phục đơn giản, nhưng bên trong có thể xuất hiện quá nhiều lợi ích, ví dụ như túi vải, giá áo, tủ đồ, nút áo vân vân, còn có thể kích thích làm ăn của cả ngõ bắc.
.Lợi ích trong đó thật sự cực lớn.
.Trước khi Tự Do Chi Mỹ khai trương không ai ngờ đến.
.Nữ Sĩ Các lúc này trống trải, không còn cách nào, khách nhân đều chạy đi mua y phục rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn đứng trên lầu ba nhìn tiệm y phục đối diện, chỉ thấy từng nữ nhân một xách bao lớn bao nhỏ hứng phấn đi ra khỏi nơi này, loại hưng phấn này nàng chưa từng nhìn thấy, hàng mày đen nhíu lại: - Xem ra ta vẫn đánh giá thấp lợi nhuận của tiệm y phục này.
.Bên cạnh nàng còn có một nữ tử đứng đó, mặc phục sức Hồ nữ, cô gái này tên Đóa Lạp, là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, cô ta nói: - Mẫu Đơn tỷ, thứ cho muội nhiều chuyện, dựa vào thực lực của Nguyên gia chúng ta, chỉ lấy được hai phần, không khỏi quá ít rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: - Muội không biết, trong hai phần này còn kẹp cả nhân tình. Muội chớ có khinh thường Hàn Nghệ, hắn có thể nói là con hồ ly giảo hoạt nhất trên đời này, có điều Hàn Nghệ đã nhắc nhở ta, cho dù là vải vóc, hay là lương thực, lợi nhuận có được quá ít. Một mảnh vải biến thành y phục, thật ra vẫn là một mảnh vải, nhưng giá trị liền tăng lên mười mấy lần.
.Lương thực cũng như vậy, một đấu gạo bao nhiêu tiền chứ, nhưng nếu biến thành điểm tâm, lợi nhuận liền khả quan hơn. Nguyên gia chúng ta vẫn luôn kiếm tiền dựa vào đất đai, trồng gì bán đó, không khác gì nhìn trời ăn cơm. Những năm Trinh Quán, giá gạo ngất ngưỡng, phàm là những thứ có thể ăn đều vô cùng mắc, do vậy chúng ta mới có thể kiếm tiền. Nhưng dân chúng hiện nay giàu có rồi, địa chủ lớn nhỏ nhiều không kể xiết, nhưng giá gạo lại vô cùng rẻ. Cứ tiếp tục làm theo phương thức lúc trước, e rằng sẽ không lạc quan lắm, xem ra đến lúc phải thay đổi rồi.
.Đóa Lạp đột nhiên nói: - Nếu Mẫu Đơn tỷ nghĩ như vậy, vậy chúng ta sao không làm phục sức để bán chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi sững sờ nói: - Muội cho rằng ta không muốn sao, nhưng vấn đề là, chúng ta căn bản không thiết kế được loại phục sức mới mẻ này.
.Đóa Lạp cười nói: - Việc này không sao cả, chúng ta có thể tham khảo một số kỹ xảo phục sức của Tự Do Chi Mỹ, rồi lại thay đổi một chút, làm ta phục sức thuộc về chúng ta. Hơn nữa thiên hạ rộng lớn, một cửa hàng Tự Do Chi Mỹ cũng không quan tâm hết được, còn có thỏ Khuê Mật kia, chúng ta cũng có thể làm được.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi trầm ngâm nói: - Chủ ý này cũng khả thi, nhưng chúng ta không thể cứ đi phía sau bọn họ, hơn nữa nếu làm không tốt sẽ khiến khách nhân châm biếm chúng ta bắt chước bừa bãi, như vậy, chúng ta mãi mãi chậm hơn bọn họ một bước. Nguyên gia chúng ta làm ăn, chuyện gì cũng đi trước người ta, sao có thể cam chịu thua người. Muội lập tức đi tìm một số người giỏi may vá, bảo bọn họ nghĩ ra một số phục sức mới mẻ, chúng ta muốn làm thì phải làm ra phục sức khác biệt. Ăn mặc ở ai mà không cần, mãi mãi không mất đi tiên cơ.
.Đóa Lạp gật đầu nói: - Dạ, việc này muội sẽ đi sắp xếp.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Mặt khác, sai người học theo Tự Do Chi Mỹ, làm ra một số bảng hiệu, mặt kệ tiệm trái cây của chúng ta, hay là tiệm hoa của chúng ta, toàn bộ đều dùng bảng hiệu Nữ Sĩ Các.
.Đóa Lạp sững ra, nói: - Muội biết nên làm sao rồi.
.Không ngoài dự tính của Hàn Nghệ, khi mới bắt đầu, trên đường không có người nào, đều chen lấn ở Tự Do Chi Mỹ, nhưng thời gian dần trôi, khách nhân trên đường cũng dần dần nhiều lên. Mọi người cầm phiếu mua hàng, bắt đầu tràn vào những cửa hàng khác, cả ngõ bắc lập tức hiện lên cảnh tượng phồn vinh.
.Trong Phượng Phi Lâu.
.Chỉ thấy Hàn Nghệ, Trịnh Thiện Hành ngồi ở trong lâu thưởng thức trà, nhìn tình huống bên ngoài, trên mặt mang theo nụ cười.
.- Hàn tiểu ca, vẫn là ngươi đủ bình tĩnh nha.
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu cảm khái nói: - Nếu đổi lại là ta, thì có thể bán sớm hơn một tháng rồi, nhưng nếu thật sự là như thế thì cách bán như vậy e là không chống được một canh giờ.
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra bán sớm cũng không phải là không thể, nhưng đó chỉ là kiếm tiền mà thôi, mà cái chúng ta cần là tạo ra thị trường y phục, vậy thì chắc chắn phải tốn chút công phu, chuẩn bị chu toàn, nhưng những cái bỏ ra là xứng đáng. Tự Do Chi Mỹ của chúng ta sẽ ghi vào sử sách, sẽ trở thành bảng hiệu phục sức cổ xưa nhất trên đời này, cũng sẽ trở thành đại từ của phục sức, đồng thời còn có thể tạo phúc cho không ít dân chúng. Ngươi đợi mà xem, tương lai ba năm, từng tiệm y phục một sẽ mọc lên như măng mọc sau mưa vậy.
.Trịnh Thiện Hành nghe được như thoáng chút suy nghĩ, sau đó lắc đầu cười nói: - Dù sao ta cứ theo ngươi kiếm tiền là được.
.Y vốn dĩ cảm thấy hứng thú với buôn bán, nhưng sau khi gặp được Hàn Nghệ thì dần dần mất đi hứng thú, bởi vì y biết, bản thân mình nỗ lực thế nào thì về mặt này e rằng cũng khó vượt qua Hàn Nghệ được. Dù sao thì hợp tác làm ăn với Hàn Nghệ, sao lại không giao toàn bộ cho Hàn Nghệ xử lý, hơn nữa y bây giờ đã làm quan rồi, cũng không thể cứ ngó chừng buôn bán được.
.Ngươi thật sự biết làm chưởng quỹ phủi tay mà, Hàn Nghệ không khỏi khinh bỉ người này một phen.
.Trịnh Thiện Hành thấy hắn hình như không thoải mái, đột nhiên như nhớ ra cái gì, vội vàng lấy một tư liệu trong tay áo ra, cười ha ha nói: - Trong này là tư liệu của tất cả quan viên Ngự Sử Đài, trong đó bao gồm cả gia tộc của bọn họ.
.- Oa! Nhanh như vậy à!
.- Bọn họ cũng coi như là danh gia, ít nhiều cũng có liên hệ với Trịnh gia ta, việc này không khó tra.
.Trịnh Thiện Hành miêu tả sơ lược một câu, lại nói: - Ngươi cần những thứ này định làm gì?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Trước mắt ta thật sự không có kế hoạch cụ thế, đợi sau khi ta nghĩ kỹ rồi, ta dĩ nhiên sẽ nói với các ngươi, dù sao thì chuyện này một mình ta cũng không làm xong được.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng Khổng Đại Phu e là không đợi được lâu như vậy. Vừa rồi khi ta đến, có đến chỗ Lư huynh ngồi một lúc, y nói sức khỏe của Khổng Đại Phu rất không lạc quan.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười nói: - Cho dù Trương Minh lên làm Ngự Sử Đại Phu thì thế nào chứ, người làm quan, lên lên xuống xuống không phải rất bình thường sao.
.Trịnh Thiện Hành hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Bây giờ ta thật sự không nói ra lý do được, đợi khi ta suy nghĩ rõ ràng tất cả, tự nhiên sẽ nói với ngươi.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ngươi thật sự tra tấn người khác mà, nói một chút như vậy còn không bằng đừng nói.
.Bởi vì theo y thấy, gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, vừa phải đánh bại Trương Minh, còn phải bịt kín miệng của bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ, còn phải để một người trong số bọn họ danh chính ngôn thuận lên làm Ngự Sử Đại Phu, việc nàyviệc này thật sự quá khó. Nếu Hàn Nghệ nói hắn không có cách, thì cũng thôi đi, nhưng Hàn Nghệ lại cứ tỏ ra vô cùng tự tin, ngươi bảo y sao không tò mò.
.Chính lúc này, Tiểu Dã đột nhiên đi đến, nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai Hàn Nghệ mấy câu.
.Hàn Nghệ nghe được thì cười, nói: - Tới thật đúng lúc mà, bỏ đi, mượn tên tiểu tử này luyện tay một chút đi.
.Trịnh Thiện Hành tò mò nói: - Ngươi nói cái gì?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Không có gì, không có gì, xin lỗi, ta có chút việc riêng, e rằng không thể phụng bồi.
.Trịnh Thiện Hành cũng không hỏi chi tiết, nói: - Không sao, không sao, ta cũng phải cáo từ rồi. Vừa rồi ta còn hẹn bọn Lư huynh đi Ngự Sử Đài, dù sao Hoàng thượng đã mở miệng rồi, nếu còn không đi nữa, thì thật không biết tốt xấu. Ta khuyên ngươi cũng nhanh chóng đi một chuyến, trong triều có không ít người nhìn ngươi chằm chằm đó.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Vậy ngươi xử lý làm ăn đi.
.- Coi như ta không nói.
.Trịnh Thiện Hành nhanh chóng chuồn đi.
.Sau khi tiễn bước Trịnh Thiện Hành, Hàn Nghệ lập tức nói với Tiểu Dã:
.- Tiểu Dã, đệ nhanh chóng đi nói với bọn họ, trò chơi này đã bắt đầu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận