Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 507: Phong thái tài hoa tuyệt vời

.- Phù!
.Hàn Nghệ đứng vươn vai trước cửa Phòng hỏa ty.
.Trà Ngũ đứng bên cạnh hắn nói: - Phó Đốc sát, ngài dự định làm như thế nào?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta còn đang suy nghĩ. Đi thôi, ra phố xem xem.
.Hôm nay Trình Xử Lượng nói gì cũng không chịu tới tuần tra. Tìm n lý do để từ chối. Kỳ thực y cũng coi như tốt rồi. Ít nhất còn tìm được lý do. Trưởng Tôn Xung kia đến chào hỏi cũng không nói, dù sao cũng chẳng biết đi đâu. Hai ngày sau ở trại huấn luyện liền rất ít lộ diện.
.Hàn Nghệ cũng không biết làm sao với chuyện này. Nhưng cũng không có cách nào. Dù sao thì bọn họ là quý tộc, còn hắn không phải. Chỉ có thể một mình ra đường tuần tra. Chợ đêm đối với hắn mà nói, đúng là vô cùng quan trọng. Hắn sẽ không tức giận. Bọn họ không tới vậy ta cũng không tới nữa. Hắn vẫn tận tụy tuần tra trên đường.
.Lúc hắn đi qua Vạn Phúc Lâu, nơi náo nhiệt nhất của chợ tây. Bỗng nhiên bị chưởng quầy Vạn Quý Xuân của Vạn Phúc Lâu bắt được. Sống chết phải kéo hắn vào ngồi một chút. Vạn Phúc Lâu này là nơi tổ chức giọng hát hay. Nhưng cũng là một trong những nơi tổ chức bốn vòng lớn nhất. Bởi vì bên kia tửu lầu của Nguyên Mẫu Đơn không lâu nữa sẽ khai trương. Vạn Phúc Xuân này cũng cảm thấy rất lo lắng về chuyện này. Vì thế ông ta phải tranh thủ lấy lòng Hàn Nghệ. Tranh thủ cho Vạn Phúc Lâu này tổ chức nhiều buổi biểu diễn hơn. Ngoài ra, ông ta còn muốn cho Hàn Nghệ một số ý kiến.
.Hàn Nghệ tìm mọi cách từ chối. Nhưng vẫn bị ông ta kéo vào. Có điều hắn cũng không dám đi cửa chính, dù sao đây là nơi tập trung của đám công tử. Hắn thực sự sợ sau khi vào bị người đánh hội đồng. Vì thế cùng Vạn Quý Xuân bước vào từ cửa bên cạnh, nấp sau hậu đài xem.
.Bên trong tiếng người huyên náo, tiếng khen hay không ngừng vang lên bên tai.
.Chỉ thấy trên đài một ca kỹ Ba Tư đang điên cuồng lắc mông. Chính là bờ mông mượt mà đó, chính là đôi ngực đeo chuông đó. Làm cho Hàn Nghệ nhìn không chớp mắt. Sớm đã quên chuyện tuần tra khỏi đầu. Mẹ kiếp, không trách mà mọi người đều thích đến chợ tây. Là ta ta cũng tới đây a. Nhỏ giọng hỏi:
.- Ai, Vạn chưởng quầy, cô bé Ba Tư này là nhà ai?
.Vạn Quý Xuân cười nói: - Không phải là nhà Lạp Mỗ Hy Đức sao.
.- Lạp Mỗ Hy Đức?
.Hàn Nghệ hít mạnh một hơi, bỗng nghĩ tới hôm đó Lạp Mỗ Hy Đức nói muốn tặng mấy cô gái Ba Tư cho mình. Không, nên nói là tặng những cô gái tham gia giọng hát hay lần này tặng cho mình. Không khỏi nhìn cô gái Ba Tư. Thầm mắng, tên Lạp Mỗ này quả không ra gì. Tặng những thứ này cho ta không phải là tạo nên bạo lực gia đình sao?
.Nhưng hắn cũng không nghĩ lại. Lúc đầu là do hắn nói ra yêu cầu này.
.Xem một lúc Hàn Nghệ bỗng kinh ngạc không nói. Ánh mắt nhấp nháy, vẻ mặt như đang nghĩ tới cái gì đó. Bỗng nhiên cười một tiếng, tự lẩm nhẩm nói: - Đúng a, sao ta lại quên chuyện này rồi. Thật sự là đạt được mà chẳng tốn chút công sức a.
.Vạn Quý Xuân hiếu kỳ nói: - Hàn tiểu ca, cậu nói cái gì?
.Hàn Nghệ ngẩn ra.- Không có gì. Trong lúc nói chuyện, vừa lúc biểu diễn của cô gái Ba Tư trên đài kết thúc. Hắn lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi nói: - Hay, hay tuyệt!
.- Ồ, các người có nghe thấy không? Hình như là tiếng của tên nhóc Hàn Nghệ.
.- Vậy sao? Ở đâu?
.- Mẹ kiếp! Lão tử đang muốn tìm hắn.
.- Ách! Vạn chưởng quầy, tại hạ còn có chuyện quan trọng trong người. Ta đi trước một bước.
.Hôm sau.
.Bác Lăng Thôi phủ.
.- Ồ, các người sao lại tới rồi?
.Thôi Hữu Du đang ở nhà đọc sách, chợt thấy một đám bạn tốt của mình đến chơi. Không khỏi có chút cảm thấy kinh ngạc.
.- Thôi huynh, ta nghe nói tối qua Giang Tả, Quan Trung bên đó đều làm việc liên tục? Dường như muốn trả thù Hàn Nghệ. Có phải là chúng ta cũng nên làm gì đó?
.Vương Côn nhị công tử của Lang Nha Vương thị nói.
.Thôi Hữu Du cười nói: - Vậy sao?
.Đám công tử đều gật đầu.
.Thôi Hữu Du ha hả nói:
.- Bọn họ như vậy chỉ phí công mà thôi.
.- Thôi huynh chỉ giáo cho?
.- Ta hỏi các ngươi, hôm qua có người đi Phượng Phi Lâu tìm Hàn Nghệ trả thù?
.- Cũng không nghe nói.
.- Như vậy thì đúng rồi.
.Thôi Hữu Du cười nói: - Với cá tính của bọn họ. Hiện giờ đi ra sao có thể không đi gây sự với Hàn Nghệ. Các ngươi không lẽ không cảm thấy kỳ lạ sao?
.- Đúng vậy! Như vậy không khỏi là quá yên lặng một chút.
.- Thôi huynh, có phải huynh biết cái gì?
.Thôi Hữu Du ha hả cười nói: - Kỳ thực việc này rất đơn giản. Bởi vì Hàn Nghệ đắc tội không phải chỉ bọn họ. Mà là tất cả quý tộc. Đây đã không phải ân oán cá nhân nữa. Cho dù bọn họ có đồng ý tha cho hắn. Trưởng bối của bọn họ cũng sẽ không đồng ý. Việc huấn luyện có thể tiếp tục kéo dài hay không còn chưa thể biết được. Càng yên lặng, bão táp này sẽ càng mãnh liệt.
.- Ý của Thôi huynh là. Đại thần trong triều có thể đi tố cáo hắn với bệ hạ?
.- Không phải có thể mà là nhất định sẽ đi. Các ngươi đợi xem đi.
.Thôi Hữu Du khẽ mỉm cười, bỗng nhiên cúi xuống nhìn sách trúc trong tay, lẩm nhẩm nói: - Có điều ta cũng hy vọng trại huấn luyện này có thể tiếp tục kéo dài.
.Trong Lưỡng Nghi điện.
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ.
.Lý Trị liếc nhìn Hàn Nghệ, bỗng nhiên vỗ vỗ chiếc bàn thấp xếp đầy tấu chương nói: - Hàn Nghệ, ngươi có biết là những tấu chương này tố cáo ai không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Vi thần không biết.
.Lý Trị cười nói: - Bất luận là ngươi không biết, hay là giả không biết. Nhưng không thể thay đổi sự thật là các văn võ trong triều tố cáo ngươi. Từ khi Đại Đường khai quốc đến nay, chưa từng có khắp văn võ trong triều, đến hơn trăm quan viên liên kết lại tố cáo một quan viên chưa đến ngũ phẩm. Trẫm nói cho ngươi biết, trong đó còn có một số lão thần đã hơn mười năm không lên buổi triều sớm rồi. Nhưng sáng nay đã tấu lên một bản tấu chương tố cáo ngươi. Ha ha, buổi triều sớm hôm nay ngươi quả thực là nổi bật.
.Hàn Nghệ bồn chồn lo sợ, nói: - Khôngkhông phải chứ? Không phải là làm sai đấy chứ? Vi thần gần đây vẫn luôn ở trại huấn luyện. Bọn họ tại sao muốn tố cáo vi thần?
.Lý Trị nói: - Bọn họ chính là tố cáo những hàng động của ngươi trong trại huấn luyện. Nói ngươi cả gan làm loạn, nhục mạ quý tộc. Mượn danh hoàng uy để lạm dụng hình phạt riêng với học viên. Còn có người nói ngươi tham ô tư lợi, tham ô tiền tài của trại huấn luyện. Còn có người nói ngươi nhục mạ thánh nhân, bịa đặt mê hoặc. Nếu như những thứ này đều là sự thật thì ngươi đã phạm vào phân nửa luật lệ của Đại Đường. Cũng có thể nói là người đầu tiên của Đại Đường rồi.
.Hàn Nghệ trầm mặc.
.Lý Trị cười hỏi: - Không lẽ ngươi không định giải thích sao?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, sự thật mạnh hơn hùng biện. Chuyện này đúng hay sai, bệ hạ phải cho các vị đại thần tố cáo vi thần đi trại huấn luyện xem là được. Vi thần có nói nhiều hơn nữa thì cũng không làm nên chuyện gì.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Trẫm cũng đang có ý này. Nếu đã như vậy thì quyết định như vậy đi. Ngày mai trẫm sẽ dẫn đầu văn võ bá quan đi kiểm tra trại huấn luyện.
.Y quả thực cũng không rõ về chuyện của trại huấn luyện. Y cũng không hề có hứng thú biết những chuyện này. Bởi vì trong lòng y mơ hồ đoán được. Trại huấn luyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy. Cho nên, nếu y hỏi quá, ngược lại sẽ làm cho y rất khó xử. Dứt khoát là không cần biết, dù sao thì Hàn Nghệ ngươi nhìn mà làm. Bất kể làm thế nào, ngươi cũng phải chặn được miệng thiên hạ.
.Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng không chủ động nói cho y. Hàn Nghệ sở dĩ không nói cho u. Kỳ thực trong lòng cũng rõ, Lý Trị làm hoàng đế tương đối nhàm chán. Hy vọng phát sinh chút chuyện. Vì thế mới tìm mọi cách dung túng hắn.
.Sau khi nói xong những thứ này. Lý Trị liền cho Hàn Nghệ cáo lui. Thậm chí còn không hỏi nhiều thêm một câu. Dù sao thì ngày mai cũng rõ ràng chân tướng rồi.
.Ra khỏi điện, khóe miệng Hàn Nghệ mỉm cười tà ác. Nói: - Đám bảo thủ các ngươi. Lúc đầu trên điện họp nhau tấn công ta. Sau này lại muốn mượn chuyện trại huấn luyện hại ta. Món nợ này lão tử vẫn nhớ rành mạch. Lần này ta sẽ cho các ngươi nếm thử thủ đoạn của Hàn lão thiên. Không làm cho các ngươi mất hết mặt, đau khổ đến chết. Ta sẽ chạy đi làm quý tộc.
.Hắn vừa đi vừa tính toán. Bước đến cổng chính của Lưỡng Nghi cung. Bỗng nhiên một đám người bước từ ngoài tới, tiền hô hậu ủng. Một nữ tử 24-25 tuổi bước ở giữa. Mái tóc dài đen như mực búi lăng vân, đầu đội mũ vàng, người mặc váy dài thêu phượng. Làm cho thân hình cao ngất tăng thêm một tầng hết sức tôn quý. Dung mạo thanh tú xinh đẹp, thanh nhã thoát tục. Đi trong đám người càng thêm ngạo khí hơn người. Làm người không dám nhìn thẳng, có thể nói là hào hoa phong nhã, phong thái tài hoa tuyệt vời.
.Không hổ là hoàng cung, đến đi trên đường còn có thể gặp được tuyệt đại mỹ nhân như vậy. Hàn Nghệ nhìn vậy không khỏi hơi sững sờ. Chỉ thấy sắc đẹp của nữ tử này không thua gì Tiêu Vô Y và Nguyên Mẫu Đơn. Thậm chí còn hơn một bậc. Dĩ nhiên, đây cũng có thể là bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào trẻ tuổi như vậy mà có thể xứng đáng với phong thái tài hoa tuyệt vời như vậy. Loại khí chất này quả thực là quá ít thấy.
.- Nô tì tham kiến hoàng hậu.
.Chỉ thấy nô tì và cấm vệ xung quanh đều thi lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận