Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 979.1: Phong trào rút tiền

.- Oa! Nhiều người vậy sao?
.- Mau mau!
.- Ấy ấy ấy! Là bọn ta tới trước chứ!
.- Tới trước thì sao? Ai bảo các ngươi không xếp hàng?
.Từ khi Hàn Nghệ tới ngõ Bắc, nơi đây hết lần này tới lần khác đón những thời khắc kì tích, tuy nhiên bất kể thời khắc kì tích nào đều không sánh được cái thời khắc này. Nói bảo thủ một chút, đó là nước không lọt được, chật cứng như nêm. Nói khoa trương chút thì một cái kim cũng đâm không lọt, người đứng giữa cũng phải cảm thấy khó thở.
.Đây là lần rút tiền hàng loạt khiến thương nhân cảm thấy dựng tóc gáy.
.Hậu thế như vậy, dân chúng thời này càng như vậy. Bây giờ hệ thống ngân hàng vừa mới xuất hiện, bọn họ cũng chưa từng nghe cái thuật ngữ "rút tiền hàng loạt", bọn họ chỉ muốn rút tiền ra càng sớm càng tốt.
.- Mọi người chớ vội, không phải chen chúc, ai cũng có thể rút được tiền.
.Mặc cho Trà Ngũ có kêu gọi thế nào, căn bản là chẳng có ai nghe theo y, cũng chẳng có ai tin y nữa, dù sao thì có nhiều người ở đây như vậy, ngươi có nói nhiều thế nào cũng vô dụng thôi.
.Thẩm Quý thấy vậy, sợ ngây cả người, cái cảnh ngày hôm qua đã khiến ông ta phải chui vào một góc mà khóc rồi, ngày hôm nay còn khiến ông ta thấy như trời sắp sập xuống đến nơi.
.Hiệu thuốc Lư gia.
.Mặc dù Lư Sư Quái đã dọn về nhà, nhưng y vẫn chưa từ bỏ cái hiệu thuốc này, bởi vì y thực ra rất yêu thích cái không khí ở ngõ Bắc, cực kì tự do, hài hòa. Không giống ở hai chợ, toàn là tranh đấu, hơn nữa, y muốn tìm chút việc làm cho Liễu Cầm, cứ ở mãi trong nhà, ở cùng với đám bá bá thúc thúc, đối với Liễu Cầm mà nói là vô cùng khó chịu. Mặc dù y đã là gia chủ, nhưng y không thể thay đổi quan niệm chênh lệch giữa quan và dân.
.- Hàn Nghệ mới trở về được ít hôm, ngõ Bắc đã lập tức không yên!
.Lư Sư Quái thấy ngay cả con đường đi ra cũng bị bịt kín, không khỏi có chút cảm khái nói.
.Vương Huyền Đạo lại cười nói: - Lư huynh cớ sao phải nghĩ vậy, Hàn Nghệ chỉ là một con người thôi mà, nhưng nhất cử nhất động của hắn đều liên lụy đến rất nhiều người, đó thực ra là một sức ảnh hưởng lớn, từ đó có thể thấy, địa vị của Hàn Nghệ ở cả cái Trường An này không hề nhỏ chút nào.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: - Gia tộc ta e rằng không có tầm ảnh hưởng như vậy.
.Thôi Tập Nhận có phần không vui nói: - Đây không phải là tầm ảnh hưởng của Hàn Nghệ lớn, mà là tầm ảnh hưởng của tiền lớn!
.Vương Huyền Đạo mỉm cười nói: - Nói như vậy, nếu như một người nắm trong tay tài sản của mọi người trong thiên hạ, thì chính là nắm trong tay thiên hạ?
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Lẽ nào Bệ hạ chưa nắm trong tay tài sản của mọi người trong thiên hạ?
.Nói xong, hai người đưa mắt nhìn nhau cùng cười.
.Trịnh Thiện Hành cũng vừa cười vừa lắc đầu nói: - Ta thấy cửa ải Hàn Nghệ không dễ vượt qua đâu! Hắn trước kia tranh giành với hai chợ, tranh giành với Nguyên gia, tuy nhiên hai chợ đều là đám thương nhân, thương nhân ở Đại Đường chỉ là một nhóm người chẳng có tiếng nói gì, Nguyên gia rõ ràng còn giữ miếng, chưa hề dốc hết sức đấu với Hàn Nghệ. Thực ra ở Đại Đường ta, chỉ có đám thân hào địa chủ mới thực sự có quyền lực. Chưa nói đến vấn đề khác, chỉ dựa vào tài sản thì đám địa chủ đã vượt xa thương nhân, hiện nay bọn họ liên kết với nhau đối phó với Hàn Nghệ, hắn chỉ cần giữ được một tấc đất đã coi là thành công lắm rồi!
.Hiện giờ là kinh tế tiểu nông, giàu có nhất thiên hạ đương nhiên là địa chủ, đây là điều không phải bàn cãi. Đừng thấy Hàn Nghệ có vẻ lợi hại, nhưng người có tiền thực sự vẫn chưa lên tiếng. Đương nhiên, đám địa chủ này cũng chẳng thèm tranh giành với Hàn Nghệ, bởi vì bọn họ có nhiều đất như vậy, trồng cái gì cũng phát tài, đâu cần phải tranh giành miếng cơm với Hàn Nghệ. Thương nhân là ngành nghề vô cùng ti tiện, tuy nhiên nếu Kim Hành của Hàn Nghệ đoạn tuyệt với cho vay nặng lãi, thì đám địa chủ rất khó thôn tính ruộng đất, đất đai là lợi ích cốt lõi của bọn họ.
.Thôi Tập Nhận nói: - Nhưng không thể không nói một câu, chiêu này của đối phương đã đánh trúng điểm yếu của Kim Hành. Cho dù Kim Hành có tránh được lần này, bọn họ vẫn có thể tấn công một lần nữa, điều này cũng hợp với quy tắc, dù sao thì chút lợi tức và phí thủ tục, đối với đám địa chủ này mà nói, căn bản là chẳng đáng nhắc đến! Chỉ cần làm loạn mấy lần thì ta tin rằng chẳng còn ai dám tới Kim Hành gửi tiền nữa, khi không còn ai gửi tiền thì khoản cho vay của Kim Hành cũng chắc chắn cùng đó mà tiêu tan.
.- Nhưng ta tin là Hàn Nghệ sẽ có biện pháp.
.Vương Huyền Đạo mỉm cười nói: - Kim Hành là thứ hắn nghĩ ra, thì mấy cái chiêu bài này của đám địa chủ thì Hàn Nghệ không thể không nghĩ tới. Ta cũng muốn chờ đợi xem Hàn Nghệ sẽ trả thù bọn họ thế nào.
.Trong phòng khách VIP ở Kim Hành, các tài chủ lớn nhỏ cùng Hàn Nghệ ngồi bên trong. Bọn họ là khách VIP của Kim Hành, mỗi người đều gửi ít nhất trăm quan vào Kim Hành. Bây giờ xuất hiện tình trạng này, bọn họ đương nhiên là sốt ruột. Đám người chẳng có chút giao tình gì thì nay đã rút sạch tiền, bởi vì khách VIP thì không phải xếp hàng, Hàn Nghệ cũng đã điều động toàn bộ tiền mặt ở Phượng Phi Lâu và Đệ Nhất Lâu tới Kim Hành. Số tiền này là để đối phó đám khách VIP này. Do thời gian gấp gáp, số tiền này chỉ lập một tờ hóa đơn, chứ không đưa vào danh sách người gửi của Kim Hành. Tuy nhiên số này rất có hạn, chỉ có thể ứng phó với một bộ phận người, may là có nhiều khách VIP vốn có giao tình với Hàn Nghệ, đến nay sự việc vừa mới phát sinh, bọn họ cũng không lập tức trở mặt ngay, tuy nhiên nếu không quan tâm chút thì rồi cũng chẳng biết sẽ thế nào!
.- Hàn tiểu ca, việc--- việc này rốt cuộc là thế nào? Bọn ta quả thực không hiểu tình trạng thực sự của Kim Hành lắm!
.Vạn Quý Xuân dè dặt hỏi. Chính Hàn Nghệ đã đưa ông ta lên vị trí trưởng Kim Hành, cũng là Hàn Nghệ đã đưa tới cho Vạn Phúc Lâu của ông ta nhiều mối làm ăn hơn, vì thế ông ta cũng báo đáp lại, gửi 200 quan vào Kim Hành, số tiền đó thật sự không hề ít.
.Những thương nhân còn lại cũng nhao nhao nhìn về phía Hàn Nghệ. Bọn họ đều cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng cũng chẳng tiện nói ra.
.Hàn Nghệ đưa mắt quét một lượt rồi nói: - Các vị hôm nay có thể tới tìm ta, chứ không phải là rút tiền tháo chạy, vậy thì chính là bạn bè của ta, ta xưa nay cũng chưa từng giấu giếm gì bạn bè. Hiện giờ Kim Hành đúng là đang gặp phải một số vấn đề. Những lời đồn thổi bên ngoài cũng có bảy phần là sự thật.
.Cả đám tài chủ nghe xong mặt mày biến sắc, bọn họ không thể vì chút giao tình này mà ngay cả tiền cũng không cần, lại nói thêm, nếu như Hàn Nghệ phá sản rồi, thì thứ giao tình đó cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Nếu như ta ở đây thì việc này đã không thể xảy ra rồi. Nhưng bây giờ ta vừa trở về, đang cố gắng cứu vãn, ta hi vọng các vị có thể cho ta chút thời gian, đừng vội rút tiền. Dừng lại một lát, hắn lại nói tiếp: - Thực ra các vị cũng không cần phải cảm thấy lo lắng, mặc dù Kim Hành lúc này gặp chút khó khăn, nhưng các vị cũng đừng quên, toàn bộ ngõ Bắc đều là của ta, bất luận thế nào, tiền của các vị tuyệt đối không thiếu, cho dù là một văn tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận