Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 661.1: Trên khách quý

.Những lời đồn đại long trơi lơ đât đều đang làm nhục Nguyên gia.
.Đây có vẻ là tiếng kèn phản công mà Ngõ Bắc đã thổi lên.
.Một vầng mặt trời đỏ từ từ nhô lên.
.Mặt trời đỏ vẫn là vầng mặt trời đỏ đó, nhưng Ngõ Bắc thì không phải là Ngõ Bắc ngày trước.
.Từ thần thái tràn đầy hy vọng của thương nhân Ngõ Bắc có thể thấy, tất cả đều giống như vầng thái dương từ từ nhô lên kia.
.- Ây! Ông chủ, cho một khay bánh bao hấp, một bát cháo.
.- Có ngay, khách quan, ngài đợi một lát.
.Sau khi chạy bộ về, Hàn Nghệ ngồi trên quầy bánh bao của Hùng Đệ, hắn hứng trí dâng cao cùng Tiểu Mập chơi sắm vai nhân vật.
.- Hàn tiểu ca!
.- Ồ! Là Tiền chưởng quỹ à, tiền bánh bao này của ta coi như giảm xuống rồi.
.- Ai ôi! !! ! Bị ngươi giành trước rồi.
.Tiền Đại Phương vẻ mặt ảo não nói: - Ta còn muốn ăn chực một bữa sáng nữa.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Nếu bữa sáng này có thể bù tiền ta nợ ông, vậy thì ta tuyệt đối không có ý kiến.
.Tiền Đại Phương cười ha hả, không đáp lại lời này.
.- Bánh bao đến đây, bánh bao đến đây. Hai vị khách quan ăn thong thả.
.Hùng Đệ hưng phấn bưng hai khay bánh bao hấp đi qua, đặt lên bàn, còn Tiểu Dã thì bưng hai bát cháo đặt lên bàn.
.- Đa tạ! Đa tạ! Hàn Nghệ cười nói: - Tiền chưởng quỹ, mau nếm thử đi, xem bánh bao hấp này thế nào?
.Tiền Đại Phương cười ha hả nói: - Cái này ta đã nếm thử lâu rồi, nhưng lúc đó ăn cái gì cũng cảm thấy vô vị, bây giờ ngửi mùi cũng thấy thơm a!
.Hàn Nghệ cười ha ha, lại nói: - Nhưng ta nói lão Tiền, ông cũng quá keo kiệt rồi, ông xem người làm của ông ăn uống cái gì, có thể gọi bọn họ đến khích lệ a! Ông biết đấy, người của Phượng Phi Lâu ta bình thường đều ăn thịt cá thoải mái.
.Tiền Đại Phương cười ha hả nói: - Ta sao có thể so với Hàn tiểu ca ngươi a!
.Ông ta thân là kẻ bủn xỉn, vắt cổ chày ra nước, bánh bao hấp này lại không rẻ a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Lão Tiền, ông tưởng ta đang kéo khách giúp Tiểu Mập sao, kỳ thật đây là ta tính toán cho ông.
.Tiền Đại Phương sửng sốt, nói: - Sao nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Mua mua bán bán, là hai người tác động lẫn nhau, không có tác động lẫn nhau, sao bàn việc mua bán? Cứ lấy việc hợp tác của ông và Dương Châu Đệ Nhất Lâu mà nói, việc làm ăn của Dương Châu Đệ Nhất Lâu càng tốt, gạo ông bán cho họ sẽ càng nhiều, đây là một đạo lý vô cùng đơn giản. Làm sao để khiến việc làm ăn của Dương Châu Đệ Nhất Lâu tốt hơn, việc đó thì nhất định phải khiến thêm nhiều người đến tửu lầu ăn cơm, bản thân chúng ta nhất định phải lấy mình làm gương a, khuyến khích mọi người đến tửu lầu ăn cơm.
.Ông có thể nghĩ mà xem, nếu như tất cả hạ nhân của Ngõ Bắc đều đến Dương Châu Đệ Nhất Lâu ăn cơm, điều đó sẽ thúc đẩy mức tiêu hao lương thực. Bây giờ bọn họ đang ăn gạo trong tiệm của ông, đó là gạo không có lợi nhuận, nhưng nếu bọn họ đến Đệ Nhất Lâu ăn cơm thì gạo của ông sẽ có thêm lợi nhuận, mặc dù ông bỏ ra một chút chút tiền cơm, nhưng ông lại có thể có được nhiều hơn, hơn nữa còn có thể làm liên tục.
.Sự tốt xấu của kinh tế không nằm ở chỗ quốc gia có bao nhiêu tiền, mà là ở tính lưu động của tiền, tiền phải lưu động thì kinh tế mới tốt, còn điểm mấu chốt nhất chính là bách tính có tiền tiêu xài trong tay hay không. Tại sao hậu thế đều nói kinh tế Trung Quốc là bọt biển? Đó chính là vì bất động sản của Trung Quốc quá cường thịnh, cho nên dân chúng đem tiền đầu tư hết vào bất động sản, mỗi tháng tiền lương vừa đến tay là bên cho vay đã lấy đi phân nửa, cộng thêm những chi tiêu cơ bản nhất thường ngày, cơ bản là không có tiền dư thừa, dẫn đến bọn họ không có khả năng đến các ngành tiêu phí khác, tạo thành bất động sản nhất gia độc đại, mà những ngành khác đều hết sức uể oải, vậy thì tìm việc chắc chắn vô cùng khó khăn.
.Hàn Nghệ cho rằng nền kinh tế hoàn mỹ thực sự, đó là hàng tháng dân chúng lấy tiền ra dùng, sống tự nhiên phóng khoáng, như vậy sẽ thúc đẩy thương nghiệp trăm hoa đua nở, vậy thì tình hình việc làm sẽ chuyển biến tốt, bởi vì kinh doanh tốt thì phải cần có thêm nhiều nhân lực, hơn nữa, tiền lương cũng sẽ tăng lên, tiền không ngừng lưu động trong tay dân chúng và nhà tư bản, dây chính là một vòng tròn lương tâm.
.Nhưng Tiền Đại Phương vẫn khó mà tiếp nhận khái niệm mới này, cười ngượng ngập, lại chuyển sang nói chuyện mở hàng hôm nay.
.Hàn Nghệ cũng là bất đắc dĩ, nhưng cũng không cưỡng cầu, hai người vừa ăn vừa nói chuyện mua bán, cũng là có vẻ thư giãn. Sau khi ăn xong, Hàn Nghệ nói: - Tiểu Mập, tìm Tiền chưởng quỹ đòi tiền nha.
.Hùng Đệ xoa xoa bàn tay mập mạp nói: - Thôi khỏi, thôi khỏi, cứ coi như đệ mời hai người ăn.
.Tiền Đại Phương nói: - Vậy thì không được, tiền này nhất định phải trả, đây là vụ làm ăn đầu tiên của Ngõ Bắc chúng ta hôm nay, phải lấy điềm tốt. Đây. Ông ta cầm một xâu tiền đồng nhỏ đưa cho Hùng Đệ.
.Hàn Nghệ cười cười, nói:
.- Trước tiên cứ như vậy, ta phải về rồi.
.Hàn Nghệ vừa mới về đến hậu viện, chỉ thấy từng cỗ xe ngựa, từng cái kiệu đang đi nhanh về phía Ngõ Bắc, thanh thế vô cùng lớn, làm cho Tiền Đại Phương bọn họ đều khẩn trương ra cửa tiệm, đứng ở trước cửa, trông ngóng với vẻ đầy kích động.
.Qua một lát, chỉ thấy một đám người trung niên, già cả xông vào trong, điều này cũng làm Tiền Đại Phương bọn họ sợ choáng váng.
.Phải biết trước đây người đến Ngõ Bắc này đều là những công tử quý tộc, nhưng hôm nay hoàn toàn tương phản, người đến đều là ba mươi, bốn mươi tuổi, người lớn nhất có năm mươi, sáu mươi tuổi.
.Hơn nữa những người này địa vị không nhỏ nha, đó đều là danh lưu vọng tộc, Thôi Lư Trịnh Vương, Tiết Liễu Bùi Vi đều có trong đó, những người này đều chưa từng làm quan, nhưng danh vọng trong dân gian vô cùng cao.
.Bọn họ cũng mặc kệ Nguyên gia, Ngõ Bắc gì đó, bọn họ cũng không cần phải nể mặt Nguyên gia gì đó, luận địa vị, luận thân phận, bọn họ đều cao hơn so với Nguyên gia.
.Lúc này bọn họ chỉ muốn giấy mực của Ngõ Bắc, thật ra hôm đó bọn họ đều không đến, Hàn Nghệ cũng không mời bọn họ, bởi vì Hàn Nghệ biết có mời thì bọn họ cũng sẽ không đến. Nhưng hôm qua khi bọn họ nhìn thấy bạn tốt của mình cầm mực mới viết trên giấy mới đã bị khiêu khích đến ngủ không ngon giấc, kỳ thật hôm qua bọn họ đã phái người đến hỏi rồi, nhưng Ngõ Bắc chưa mở hàng, hôm nay bất kể như thế nào bọn họ cũng phải có được giấy mực mới, bởi vậy ai cũng đều đích thân đến, đó là tình thế bắt buộc a.
.- Ây ây ây! Giấy mực mới đi đâu mua? Một lão già chỉ cao khí ngang chỉ vào Tiền Đại Phương hỏi.
.Tiền Đại Phương cũng không dám kiêu ngạo trước mặt bọn họ, thành thành thật thật chỉ phía trước nói: - Phải đến bên chợ mới. Còn chưa dứt lời, đám người này đã lao đầu đến bên chợ mới.
.Tiền Đại Phương, Giả Phú Quý bọn họ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đột nhiên phát hiện chuyện này... chuyện này chẳng có một chút quan hệ với bọn họ.
.Những người này đến chợ mới, nhìn trái ngó phải tìm người để hỏi, đi vào trong cùng nhất, Hàn Nghệ cũng không phải kẻ ngu, đặt ở bên đường, các người mua xong liền biến, vậy thì Ngõ Bắc ta còn không phải là vắng ngắt sao, nhất định phải đi vào bên trong cùng nhất, mùi rượu thơm không sợ ngõ sâu, đoàn người này liền vội vã chạy vào bên trong cùng nhất.
.- Văn phòng tứ bảo!
.Mấy người đến trước một cửa tiệm hạng trung ở trong cùng nhất, ngẩng đầu lên nhìn, trên đó viết bốn chữ hết sức trắng.- Chắc chắn là đây rồi.
.- Lư huynh mời.
.- Trịnh huynh mời trước.
.Bởi vì những quý tộc này rất chú ý đến vai vế địa vị, tuy rằng cũng nhiều nhưng cũng không loạn, đại bá của Trịnh Thiện Hành, Trịnh Bá Ngung đức cao vọng trọng đi vào trong tiệm đầu tiên.- Mấy vị khách quan, xin hỏi các vị muốn những thứ gì?
.Một tiểu nhị bộ dạng thanh tú vội vàng tiến lên nghênh đón.
.- Chỗ các ngươi bán giấy mực mới phải không?
.- Đúng vậy, đúng vậy.
.- Vậy thì được, lấy cho ta một xe đi.
.- Khụ khụ khụ!
.Tiểu nhị trong điếm sợ đến mức bật ho, ngượng ngùng nói: - Vị khách quan này, thật sự xin lỗi, Tiểu Nghệ ca chúng tôi đã căn dặn, mỗi người nhiều nhất chỉ được mua nửa cân giấy, một nghiên mực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận