Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 819.1: Mục tiêu--- Tập đoàn Quan Lũng

.- Về việc Hữu phó xạ, Bệ hạ chưa từng thương lượng với ai, ta cũng chỉ là nghe người ta kể lại.
.Hàn Nghệ có gì nói đấy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày, đây rõ ràng là việc ngoài dự liệu của ông ta, đoạn nói: - Không hề thương lượng với ai?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Theo như ta biết, thì là thế này, bức thánh chỉ ấy là do Bệ hạ đích thân khởi thảo, trực tiếp giao cho Lý Nghĩa Phủ tuyên đọc, đồng thời chấp hành.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Vậy ngươi có biết vì sao Bệ hạ lại làm vậy không?
.Hàn Nghệ nói: - Ta cho rằng đây là cách Bệ hạ muốn thể hiện sự bất mãn đối với Thái úy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm ngâm không nói.
.Hàn Nghệ nói tiếp: - Thái úy, còn nhớ lúc đầu ta đã từng nói, sự việc không hề đơn giản vậy, thứ mà Bệ hạ muốn không phải là ai làm Hoàng hậu, mà là.
.Nói tới đây, hắn liền dừng lại.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi: - Sao ngươi không nói tiếp?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ không muốn bị bất kì đại thần nào cản trở nữa, Bệ hạ muốn tự mình làm chủ, muốn trở thành trung tâm duy nhất của đất nước này, giống như Thái Tông thánh thượng vậy, phế Vương lập Võ cũng là để phục vụ cho điều đó. Thực ra---- thực ra ta luôn cảm thấy Thái úy có chút xem thường Bệ hạ. Ta cũng đã từng nhắc nhở Thái úy, nhưng ta lại có thể hiểu tâm trạng này của Thái úy, đây là lẽ thường tình của con người, Thái úy từ trước tới giờ trông nom Bệ hạ từ bé tới khi trưởng thành, tình cảm còn vượt trên cả tình cảm phụ tử, ở quê ta có câu thế này, trong con mắt của cha, con mãi mãi chỉ là đứa trẻ. Nhưng thực ra Bệ hạ đã thực sự trưởng thành rồi, Bệ hạ nhất định không chịu bị người khác khống chế, Bệ hạ cũng có hùng tâm tráng chí đó.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhắm mắt thở dài một hơi, nếu như ngay từ đầu ông ta nghĩ luôn như vậy, thì có lẽ sự việc đã không tiến triển tới bước này. Chính bởi sơ xuất của ông ta, luôn sử dụng những sách lược thỏa hiệp với Lý Trị cho nên mới gây ra cái họa hôm nay, đoạn hỏi: - Vậy ngươi thấy lão phu phải làm sao mới được đây?
.Hàn Nghệ ngây người ra, rồi nói: - Việc này--- việc này ta cũng không biết.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Cho dù không biết, thì chắc chắn ngươi cũng có quan điểm, nói đi, việc đã tới nước này, còn có gì mà không nói được nữa.
.- Vậy thì ta nói thẳng nhé, nếu như có gì không đúng, mong Thái úy lượng thứ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu.
.Hàn Nghệ lúc này mới nói: - Từ hành động của Bệ hạ có thể thấy, rõ ràng là lần này Bệ hạ sẽ không chấp nhận bất kì sự thỏa hiệp nào. Giáng chức Hữu phó xạ chỉ là bước đi đầu tiên, nhưng điều này có thể cho thấy rõ là Bệ hạ vẫn còn kiêng dè Thái úy, không dám nóng vội muốn thành sự, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, bước tiếp theo chắc chắn là sẽ phế Vương hoàng hậu, lập Võ Chiêu Nghi làm hậu, sau đó bắt đầu trọng dụng Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ, đồng thời, sẽ dần dần chuyển thế lực của Thái úy ra khỏi thành Trường An, từ đó đạt được mục đích của Bệ hạ, còn về việc Bệ hạ sẽ đối đãi thế nào với Thái úy, thì ta cũng không rõ lắm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi còn chưa nói lão phu nên đối phó thế nào?
.Hàn Nghệ ngập ngừng một lúc mới nói: - Thái úy, địa vị của ngài cao quý như vậy, uy tín trong dân gian cũng rất cao, từ cổ chí kim, Tể tướng đi tới bước này, nếu như còn muốn giữ nguyên địa vị, chỉ còn cách tiến một bước về phía trước, đồng thời cũng không phải là đấu đá mấy cái, mà buộc phải tự mình đứng ra, quyết chiến với Bệ hạ. Thái úy còn có ưu thế, chính là bởi Thái úy xưa nay chưa từng ra tay, bất luận là Bệ hạ hay Đại tư không, cũng đều không biết Thái úy còn có bao nhiêu thủ đoạn chưa giở ra, mặt khác, thế lực của Bệ hạ và Đại tư không thì quá rõ ràng rồi.
.Quyền thần và quân chủ khó tránh khỏi giao chiến, trừ phi quân chủ cam chịu lép vế. Giống như Lưu Thiện và Gia Cát Lượng vậy. Lưu Thiện không dám tranh giành với Gia Cát Lượng, như vậy còn hòa hợp được. Thế nhưng sức hấp dẫn của quyền lực thực tế là quá lớn, chẳng có mấy Hoàng đế nào lại cam chịu bị người khác thao túng, Lý Trị cũng không cam chịu được điều đó. Hay nói cách khác, trận chiến này ngay từ đầu đã xác định là một mất một còn rồi, rất khó có kết quả hoàn mĩ.
.Cần nhớ rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ còn chưa ra tay, ông ta mà ra tay thì uy lực rốt cuộc lớn đến đâu thì chẳng ai biết được, nếu nói là sợ thì chắc chắn là nói dối. Cho dù là Lý Tích, khi đối mặt với Trưởng Tôn Vô Kỵ thì cũng khiếp đảm ba phần. Dù sao thì vẫn còn chưa đánh nhau, mới chỉ là chơi trò chơi chính trị, gã cũng không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe xong, mặt không một biểu cảm, nhấp một hớp trà lạnh, rồi đột nhiên nhìn Hàn Nghệ nói: - Ngươi cũng tán thành làm vậy?
.Hàn Nghệ do dự một hồi lâu mới nói:
.- Chẳng giấu gì Thái úy, ta không hề tán thành. Tuy nhiên, ta hoàn toàn có thể hiểu khi Thái úy bước theo con đường đó. Dù sao thì sự việc đã phát triển tới bước đường này rồi, cũng chẳng còn quá nhiều lựa chọn. Tuy vậy, ta cũng có nguyên tắc của riêng mình. Sở dĩ ta đi theo con đường làm quan, phần lớn là chịu ảnh hưởng của việc Trần Thạc Chân làm phản năm xưa. Ta hi vọng có thể dốc chút sức mọn, làm được điều gì đó cho Đại Đường ta. Cho dù là thân phận nhạy cảm, thì ta vẫn tham dự vào cuộc đấu tranh đó. Nhưng trong thời gian ta ở đây, ta chưa từng làm gì tổn hại tới Đại Đường cả. Tuy nhiên Thái úy có ơn tri ngộ đối với ta, ta đương nhiên không thể đứng về phía Bệ hạ được, ta sẽ chọn cách dẫn gia quyến lánh đi, hơn nữa một khi Thái úy và Bệ hạ xảy ra xung đột trực diện, thì tác dụng của ta thực ra cũng không còn lớn nữa, ta hi vọng Thái úy có thể để ta hoàn thành tâm nguyện.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Hàn Nghệ, nghi hoặc hỏi: - Ngươi chấp nhận từ bỏ tất cả những thứ hiện giờ đang có?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là không cam lòng, trong lòng ta cũng có hoài bão, nhưng ta càng không muốn nhìn những thứ này xảy ra, có thể sau nhiều năm nữa ta sẽ quay trở lại.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm ngâm một hồi lâu, ông ta đang suy ngẫm xem những lời Hàn Nghệ nói rốt cuộc là thật hay là giả, nhưng từ những thứ Hàn Nghệ đã làm trước kia có thể thấy, hắn đúng là chưa từng làm gì có lỗi với Đại Đường, có lỗi với bách tính, cho dù là một việc cũng không có, ngược lại, những thứ hắn làm lại vô cùng có lợi cho quốc gia và người dân, để làm được điều đó, hắn đã còn phải đắc tội không ít người, khó mà có thể nghĩ rằng hắn đang nói dối, đoạn nói: - Đành rằng ngươi không muốn, vậy thì ngươi hẳn là đã từng nghĩ tới việc ngăn cản những thứ này xảy ra.
.Hàn Nghệ có chút sững sờ, ngay sau đó là mí mắt rủ xuống, chẳng nói năng gì.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Những lời vừa rồi ngươi còn dám nói, vậy thì còn gì khiến ngươi kiêng dè nữa vậy?
.Hàn Nghệ khẽ ngước lên nói: - Vậy Thái úy đã từng nghe câu, vua triều nào, thần triều ấy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày nói: - Ngươi nói tiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận