Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1030.1: Trăng tròn rồi sẽ khuyết

..
.Một nguyệt bổng nho nhỏ đã trợ giúp Hàn Nghệ hoàn thành hai mục tiêu nhỏ.
.Thứ nhất, đã tăng thêm hơn ngàn khách hàng cho cả thị trường, tiền cho quan viên, quan viên sẽ phải đến chợ mua đồ, đây chính là tiêu dùng chủ lực của xã hội phong kiến, chắc chắn có thể kích thích kinh tế.
.Thứ hai, giải phóng bộ phận thợ thủ công quan doanh, làm tốt bước đệm cho sự phát triển của tư doanh.
.Mà sở dĩ dễ dàng thông qua như vậy, chủ yếu chính là vì quan viên cũng muốn tiền, mọi người có cùng lợi ích, đây chính là chuyện nước chảy thành sông.
.Ngoài ra, nền kinh tế thương phẩm này cũng là lĩnh vực quan viên trong triều không biết, mọi người cũng không rõ mục đích Hàn Nghệ làm như vậy là gì, dù sao thì bọn họ cũng không thiệt thòi là được rồi.
.Sau khi tan triều, Diêm Lập Bản vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Hàn Nghệ, hết sức cung kính, dù sao cũng là sư phụ mà.
.Hàn Nghệ chột dạ a, chắp chắp tay nói: - Diêm Thượng thư hữu lễ.
.- Không dám, không dám!
.Diêm Lập Bản đáp lễ, nói: - Không biết ngày hai mươi tháng này Hàn Thị lang có thời gian hay không?
.Hàn Nghệ nói: - Sao vậy?
.Diêm Lập Bản nói: - Là thế này, Công Bộ chúng ta dựa theo phương pháp Hàn Thị lang dạy, đã xây dựng một bến thuyền lớn, hôm đó Công Bộ chúng ta sẽ sử dụng phương pháp của Hàn Thị lang dạy, cho hai chiếc thuyền lớn hạ thủy, nếu Hàn Thị lang có thời gian, hy vọng có thể đến chỉ điểm một chút.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ mừng rỡ, xưởng của hắn lớn như vậy, Trường An, Lạc Dương đều chưa chắc tiêu hóa được, nhất định phải chạy ra bên ngoài, thuyền là phương tiện giao thông tốt nhất, nói: - Vậy thì ta nhất định phải đi xem thử.
.Diêm Lập Bản lại bật cười ha hả.
.Lão già này cười nghe thật gian xảo a! Hàn Nghệ có chút sợ hãi, nói: - Diêm Thượng thư có chuyện gì cứ nói thẳng.
.Diêm Lập Bản nói: - Là thế này, không biết khi nào Hàn Thị lang dạy ta vẽ kiểu tranh đó?
.Đúng rồi! Ta là sư phụ ông ta, đã nói không bái sư rồi, việc này làm ta cũng không thể giải quyết rồi! Hàn Nghệ hơi trầm ngâm nói: - Thế này đi, đợi hôm đến bến thuyền, nhân tiện sẽ mang cho ông một ít tài liệu.
.Diêm Lập Bản kích động vô cùng, chắp tay nói: - Vậy thì thật đa tạ Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Việc nên làm, việc nên làm.
.Diêm Lập Bản lại nói: - Hay là, bây giờ Hàn Thị lang cứ nói với ta một chút đi.
.- Hả?
.Hàn Nghệ rầu rĩ, chẳng qua ta chỉ nói một câu khách sáo, ngươi cũng đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.
.Nhưng không có cách nào, để Diêm Lập Bản tóm được rồi, không cho một chút ưu đãi thì muốn thoát thân đâu phải chuyện dễ dàng như vậy. Hàn Nghệ đành phải giảng cho ông ta một vài kiến thức cơ bản về bản vẽ công trình, nhưng vẫn chưa nói, Diêm Lập Bản người ta vốn là xuất thân từ công trình thế gia, trong lịch sử đều là đại danh đỉnh đỉnh, Hàn Nghệ chỉ nói đại khái vài câu là ông ta lập tức hiểu được.
.Không biết rằng khi bọn họ nói chuyện vui vẻ, xung quanh có vô số ánh mắt phức tạp phóng đến, bọn họ một mặt khinh Diêm Lập Bản, Hàn Nghệ chính là kẻ thù lớn của chúng ta a, sao ngươi có thể đi cùng với hắn, nhưng mặt khác, bọn họ dần dần hiểu tên Hộ Bộ Thị lang Hàn Nghệ này thực sự là quyền lực quá lớn, trực tiếp liên quan đến thu nhập của bọn họ, hôm nay Hàn Nghệ có thể biến cá thịt thành tiền, hôm khác cũng có thể biến tiền thành phân, đây là một đạo lý, bọn họ vô cùng ngưỡng mộ da mặt dày của Diêm Lập Bản, nếu như có thể, bọn họ cũng muốn qua nói chuyện với Hàn Nghệ vài câu, chuyện đến mức này, đấu đá tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
.- Sức hấp dẫn của tiền đúng là lớn a! Lý Thị lang, ông xem bên cạnh Tống Quốc Công, ha ha, những đại thần này không có mặt mũi đi giảng hòa với Hàn Nghệ, chỉ có thể bắt tay với bên Lan Lăng Tiêu thị.
.Vương Đức Kiệm thấy bên cạnh Tiêu Nhuệ, Tiêu Cự toàn là người, một đám người chuyện trò vui vẻ, phải biết là một tháng trước, Lan Lăng Tiêu thị chính là cái đích cho mọi người chỉ trích nha.
.Lý Nghĩa Phủ hơi nhíu mày, y vốn cho rằng Hàn Nghệ đã chọc giận mọi người, cho dù có được sự sủng tín của Lý Trị, thì trong triều nhất định cũng sẽ bị chèn áp khắp nơi, nhưng không ngờ rằng, trong thời gian ngắn như vậy, tình hình đã có chuyển biến tốt, nhưng y cũng không có cách nào, dù sao thì Lý Trị và Võ Mị Nương đều vô cùng tín nhiệm Hàn Nghệ, nói với chút ghen tị: - Ta không đụng đến hắn, hắn cũng đừng có đụng đến ta.
.Câu này nói cũng quá gượng ép rồi, rõ ràng là không đụng đến được, bởi vì mọi người đều là người của hoàng đế và hoàng hậu, nếu ai cũng ra sức vì chủ nhân của mình thì đó là đánh cược giữa quyền lực rồi.
.Bởi vậy Lý Nghĩa Phủ vẫn luôn cho rằng, không phải mình không bằng Hàn Nghệ, mà là Lý Trị đã quá sủng tín Hàn Nghệ, ngoài ra, Cao Lý Hành lại ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, dẫn đến hiện giờ quyền lực của Hàn Nghệ ngược lại còn lớn hơn của y, bởi cái gọi là tế tư cực khủng2, Lý Nghĩa Phủ cảm thấy mình cũng phải nghĩ cách tăng thêm quyền lực trong lực. (2: suy nghĩ tỉ mỉ mà cảm thấy cực kỳ sợ hãi)
.Tiêu phủ.
.- Viết xong rồi!
.Tiêu Vô Y cầm một bản tấu chương, đưa cho Hàn Nghệ đang nằm bưng chén rượu trên tràng kỉ, nói: - Chàng xem thử có được không.
.Hàn Nghệ giơ tay ra, nhưng không cầm lấy tấu chương, mà cầm chặt tay Tiêu Vô Y, kéo nàng vào trong lòng, hôn lên mặt nàng một cái, nói: - Không cần xem, nàng viết ta rất yên tâm. Nghĩ bụng, tài văn chương của ta, có tư cách gì mà đánh giá người khác.
.Bản tấu chương này chính là liên quan đến chuyện cải cách nguyệt bổng, bởi vì đây là chuyện dính dáng đến chế độ triều đình, nếu muốn sửa, nhất định phải thông qua Tam Tỉnh khởi thảo, xét duyệt, chấp hành, phải có một bản tấu chương tỉ mỉ đầu tiên dâng lên, Hàn Nghệ một là không biết viết, không có tài văn chương đó, hai là chữ viết cũng không đẹp, chỉ có thể nhờ cậy Tiêu Vô Y viết.
.Tiêu Vô Y ỡm ờ nằm trong lòng hắn, lườm hắn một cái, nói: - Chàng còn mặt mũi mà nói, đường đường là Hộ Bộ thị lang, đến tấu chương cũng không biết viết.
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Đây gọi là thiếu sót cũng là một cái đẹp, nếu ta còn biết viết tấu chương, vậy thì ta là người hoàn mỹ rồi. Nói đến đây, hắn như chợt nhớ đến điều gì đó, nói: - Đúng rồi, nàng còn phải viết một bản tấu chương nữa giúp ta.
.- Còn gì nữa?
.- Ta muốn đề cử Trịnh Thiện Hành vào Hộ Bộ.
.- Thật à!
.Tiêu Vô Y mắt sáng lên.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Nàng kích động như vậy làm gì?
.Tiêu Vô Y dương dương đắc ý nói: - Bởi đây là chuyện ta đã giúp chàng hoạch định từ lâu rồi, chàng đừng có mà không thừa nhận.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, sao lại không biết nàng đang nghĩ gì, cười ha hả nói: - Phải phải phải, nếu không có nàng vi hiền nội trợ, ta không biết phải đi bao nhiêu chặng đường oan uổng.
.- Đúng thế! Tiêu Vô Y biết bản thân thật ra cũng không phải hiền huệ, phàm là việc thê tử cần phải làm, nàng đều không biết làm, nàng phải thể hiện sự hiền huệ của mình từ một phương diện khác, ví dụ như viết tấu chương, rồi ví dụ như giúp Hàn Nghệ bày mưu tính kế, nói: - Nhưng Trịnh Thiện Hành đã đồng ý với chàng chưa?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Con người y, không thích hợp làm một quan viên chức nghiệp, chỉ có thể kiêm chức, một mình đảm đương Tể tướng một bề thì chắc chắn y không làm được, bởi vì làm Tể tướng thì nhất định phải đối mặt với kẻ thù chính trị, đây không phải sở trường của y.
.Tiêu Vô Y khẽ đảo mắt, nói: - Vậy còn Thôi tiểu quỷ?
.- Y rất thông minh, năng lực làm việc cũng mạnh, nhưng có thể hợp với ta hay không thì còn phải xem chủ trương chính trị của y. Y và Trịnh Thiện Hành không giống nhau, chủ trương chính trị của Trịnh Thiện Hành cũng giống như tính cách của y, chuyện gì cũng phải lấy bách tính làm đầu, Thôi Tập Nhận trước mắt vẫn chỉ là một quan nhỏ, không nhìn ra được gì.
.Nói đến Thôi Tập Nhận, Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới một người khác, nói: - Đúng rồi, nàng có biết cha của Thôi Tập Nhận hiện giờ đang ở đâu không?
.[
Bạn cần đăng nhập để bình luận