Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 546.1: Thất bại là mẹ thành công

.Trương Kiếm Ba thở gấp nói: - Hàn Ngự sử, hồi nãy ta đã nghe ngóng được, sau khi Tạ Huy đi vào lữ điếm, từng đi đến một gian phòng, ở lại đó trong chốc lát.
.Bành Tĩnh nói: - Chúng ta còn nghe được khách trong phòng kia ở chính là một đại hán đi ngang qua, tuy nhiên Tạ Huy đi không lâu sau, đại hán kia cũng rời khỏi.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy đại hán kia có cầm theo đồ vật gì không?
.Trương Kiếm Ba gật đầu nói: - Ah. Đeo theo một cái túi lớn.
.Hàn Nghệ cười lạnh một tiếng, nói: - Quả thế.
.Tiểu Dã nói: - Hàn đại ca, ý của ngươi là, kỳ thật châu báu của Tạ Huy vẫn giấu ở trong lữ điếm này. Sở dĩ gã đi đạo quan, chỉ là vì dẫn dắt chúng ta rời đi, khiến đại hán kia thuận lợi đem châu báu đưa đi thôi?
.- Còn thuận tiện để cho mình thoát thân.
.Hàn Nghệ nói một câu, đột nhiên đưa mắt chung quanh.
.Trương Kiếm Ba nói: - Hàn Ngự sử, ngươi đang nhìn cái gì?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không có gì. Đi thôi, về Thái phủ trước rồi nói sau. Đàm Động bọn họ còn đang chờ rồi.
.Mấy người lập tức đii về hướng Thái phủ bên kia.
.Mà từ nơi này muốn đi thông Thái phủ phải đi bằng còn đường qua phía bắc một ngọn núi, giữa sườn núi có ba người đang đứng, một tài tử trắng trẻo, một đại hán râu quai nón, còn có một người dáng thon dài, đang mặc áo đen, đầu đội nón tre có lụa đen, tuy rằng thấy không rõ diện mạo, nhưng là từ thân hình nhìn lên, hẳn là một nữ nhân.
.Nữ nhân kia nhìn chăm chú vào đoàn người Hàn Nghệ, đột nhiên hướng về tài tử trắng trẻo kia nói: - Ngươi đã nhìn thấy rồi đó, nếu ngươi lựa chọn tin tưởng mấy kẻ lừa đảo Thái phủ, mà từ lữ điếm lấy ra sính lễ, như vậy ngươi sẽ bị bọn họ lừa cho mất cả người cả của.
.Tài tử trắng trẻo kia nắm chặt hai đấm, lạnh run, trong lòng là sợ vừa giận, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Nghệ, nghiến răng nghiến lợi nói: - Không thể tưởng được đường đường Hoàng gia đặc phái sứ, không ngờ là một tên lường gạt.
.- Chuyện ngươi không nghĩ tới, còn nhiều lắm. Nữ nhân kia nhẹ nhàng cười, lại nói: - Tuy nhiên hiện tại ngươi không sao, ngược lại là bọn họ toi công bận rộn một hồi, loại cảm giác thất bại trong gang tấc này, nhất định vô cùng khổ sở.
.Tài tử trắng trẻo kia quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói: - Đa tạ nữ hiệp cứu giúp, Tạ Huy không có gì để báo đáp.
.Người này đúng là Tạ Huy.
.Nữ nhân kia vẫn như trước nhìn chăm chú vào đám người Hàn Nghệ đang dần dần đi xa, ngoài miệng lại nói: - Ta và ngươi không thân chẳng quen, chẳng lẽ ngươi cũng chưa từng nghĩ qua, tại sao ta phải cứu ngươi sao?
.Tạ Huy sửng sốt, nói: - Chuyện này trước kia ta đã từng hỏi, nhưng nữ hiệp ngươi dường như không muốn nói.
.Nữ nhân kia nói:
.- Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, bởi vì trêu đùa Hàn Nghệ có thể làm cho ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, hơn nữa việc này cũng còn lâu mới chấm dứt, ta muốn đem hết thảy xảy ra giữa ngươi và Mộng Tư nói cho ta biết.
.Thái phủ!
.Thất bại tới quá nhanh, cũng quá đột nhiên.
.Điều này làm cho Thái phủ một lần trở nên vô cùng yên tĩnh, cũng tràn đầy không khí uể oải.
.- Không có khả năng, này điều này sao có thể?
.Ngũ Văn Hiên lắc đầu thật mạnh, hãy còn không thể tin được hết thảy thật sự đã xảy ra.
.Y cũng là một người vô cùng ngạo khí, nhận thất bại, đối với y mà nói là một chuyện không hề dễ dàng.
.Nhưng Đàm Động thì lão luyện hơn, kinh ngạc trong chốc lát qua đi, y lập tức đứng dậy hướng về Hàn Nghệ ôm quyền nói: - Đây đều là chúng ta vô năng, ta xin Hàn Ngự sử trách phạt.
.Trương Kiếm Ba, Bành Tĩnh đều nhìn Hàn Nghệ, có chút không biết làm sao.
.Hàn Nghệ đưa mắt lướt nhanh sang hai bên, đột nhiên cười, nói: - Các ngươi cũng không thất bại, ta thấy Tạ Huy kia vẫn không nhìn xuyên được kế hoạch của chúng ta, mà là có người khác từ giữa làm khó dễ, phá hủy kế hoạch của chúng ta, đương nhiên, ta cũng quá mức khinh thường, không hề đề phòng điểm này.
.Trương Kiếm Ba cả kinh nói: - Chẳng lẽ Tạ Huy còn có đồng lõa?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không quá giống.
.Ngũ Văn Hiên hỏi vội: - Hàn Ngự sử, có phải ngươi đã phát hiện ra cái gì rồi hay không?
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: - Nếu Tạ Huy sớm đã phát hiện đây là một âm mưu, thì gã không cần phải mạo hiểm hôm nay mới đưa châu báu này dời đi, gã có thể từ sớm đã cho đồng lõa của mình chuyển đi, cho nên ta đoán gã cũng là một hai ngày gần đây nhất mới phát hiện.
.Mấy người nghe xong đều thoáng gật đầu. Ngũ Văn Hiên nói: - Nhưng những chuyện phát sinh trong hai ngày này, đều ở trong dự tính, ta cũng vô cùng cẩn thận, luôn luôn chú ý đến cách hành động của Tạ Huy, nhưng gã vẫn không hề lộ ra dấu hiệu hiểu rõ kế hoạch của chúng ta.
.- Nếu có người khác, mà người này cũng không phải là đồng lõa của Tạ Huy, như vậy hết thảy đây liền có thể giải thích rõ ràng. Hàn Nghệ lại nói: - Còn có một điểm vô cùng mấu chốt, chính là bức họa này.
.- Bức họa?
.Ngũ Văn Hiên kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nữ tử trong bức họa, chính là đối tượng mà Tạ Huy từng muốn hạ thủ. Đối phương đem bức họa này tặng cho ta, rõ ràng chính là đang khiêu khích ta, nói cho ta biết gã sẽ còn trở lại, đây không phải là hướng về phía Mộng Tư mà tới, mà là hướng về phía ta mà tới. Lấy địa vị bây giờ của ta, Tạ Huy rất không có khả năng dám làm chuyện như thế này. Nếu như là gã, gã sẽ phải lựa chọn chuồn mất, gã không có bất kỳ tư cách gì để theo ta đấu, mà ta cùng với Tạ Huy cũng chỉ có thù mới, không có hận cũ, lúc trước cũng là gã từ đất bên ngoài tới Trường An, nếu như đồng lõa của gã mà nói, cũng sẽ không thể nào nhằm vào ta, người ở sau lưng giở trò quỷ này. Rất có thể là kẻ thù của ta.
.Ngũ Văn Hiên nói: - Vậy Hàn Ngự sử có thể đoán ra được là ai chăng?
.Hàn Nghệ lắc đầu, hơi có vẻ buồn rầu nói: - Ta gần đây đắc tội quá nhiều người, loại này không liên quan đến đau khổ, chỉ có điều có thể làm cho ta khó chịu vì trả thù, quá nhiều người đều sẽ nguyện ý đi thử, ta tạm thời cũng đoán không được là ai làm.
.Nói xong, hắn khẽ ngẩng đầu, đưa tầm mắt nhìn qua. Cười nói:
.- Kỳ thật các ngươi cũng đã làm vô cùng tốt rồi, lần này thất bại không trách các ngươi. Chỉ có điều xuất hiện một vài ngoài ý muốn, hơn nữa kẻ thù mà chúng ta không biết này rất giảo hoạt, lựa chọn ở thời điểm cuối cùng mới ra tay, để cho chúng ta ngay cả cơ hội phản ứng cũng đều không có, nhưng bất kể như thế nào, cả sự kiện cũng đã kết thúc. Cũng đừng có suy nghĩ nữa, kỳ thật đối phó một tên lường gạt mà thôi, đây đã là thất bại trong vạn hạnh rồi, ít nhất chúng ta không cần bởi vậy mà ngồi tù, không phải sao.
.Đàm Động mấy người ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ vì giờ khắc này đã hao phí nhiều cố gắng như vậy, nhưng kết quả lại là không ngờ như thế, trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy vô cùng uể oải, cũng không phải một hai câu của Hàn Nghệ là có thể tiêu trừ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận