Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 214.1: Chuyện lạ thật lớn...

..
..
.- Tiểu muội muội, muội tên là gì?
.- Hồi công tử, ta tên Thảo Nhi.
.- Thảo Nhi? Ừ, tên hay, tên hay, muội làm gì?
.- Ta bưng trà rót nước.
.- Hả? Chậc chậc, không hổ là Hoa Nguyệt Lâu, ngay cả người bưng trà rót nước mà cũng đẹp như vậy.
.- Công tử nói đùa.
.- Ta rất nghiêm túc, chỉ với dáng vẻ của tiểu muội muội, còn đẹp hơn phân nửa cô nương của Phượng Phi Lâu ra, muội có hứng thú đến Phượng Phi Lâu của ta không, ta nhất định đẩy muội lên vai chính. À, muội hẳn là nghe nói tới kịch nói rồi, Tinh Tinh tiếp theo, ta để cho muội diễn.
.- Ta làm sao diễn được.
.- Ta nói muội được, thì muội được, ta bảo đảm với muội, nếu muội đến Phượng Phi Lâu ta, trong ba năm, nhất định nổi khắp Trường An.
.Hàn Nghệ vừa đi lên lầu, vừa tán gẫu với tiểu cô nương bên cạnh, vẻ mặt giống như một tên lừa gạt đang đội lốt săn ngôi sao vậy.
.Thật sự là ba câu không xa được nghề chính mà!
.Lên đến lầu hai, khi đi lên lầu ba, vừa hay ở khúc rẽ chợt thấy một nữ tử từ trên lầu đi xuống, một thân áo đơn giản màu lục, đi đường tựa như gió thổi cành liễu, lụa trắng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp, nhưng đã đủ rồi, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng duyên dáng, như ngậm nước thu, trong lúc vô ý đã tràn ngập quyến rũ, cho dù không nhìn thấy mặt cũng đã là thiên kiều bá mị rồi.
.- Thảo Nhi bái kiến Khuynh Thành tỷ tỷ.
.Thảo Nhi nhìn thấy vị nương tử này liền hành lễ.
.Khuynh Thành? Một trong tứ đại hoa khôi Cố Khuynh Thành?
.Hàn Nghệ sửng sốt, trước khi hắn tới, từ lâu đã thăm dò rồi, trong tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu, ba người trong đó đều có tướng mạo bình thường, chỉ có một người là người như tên gọi, xưng là Bán Cố Khuynh Thành.
.Không phải là coi nửa mắt, mà là nói coi nửa mặt đã đủ rồi.
.Theo Lưu Nga nói, chưa từng có khách nhân nào nhìn thấy cả gương mặt của Cố Khuynh Thành, hơn nữa giá tiền coi nửa bên mặt này cũng không thấp.
.Nhưng Hàn Nghệ biết, đây cũng chỉ là một thủ đoạn tự nâng cao giá của mình, càng không cho ngươi xem, ngươi lại càng muốn xem.
.Chỉ với đôi mắt này, thật sự là đòi mạng mà! Hàn Nghệ liếc nhìn, thầm khen cô gái này không phụ danh tiếng.
.- Ừ.
.Mỹ nữ khẽ ừ một tiếng, cả nhìn cũng không thèm nhìn Hàn Nghệ, cực kỳ cao ngạo đi xuống lầu.
.Hàn Nghệ cũng không hề để ý, hắn rất cởi mở trong phương diện này. Danh kỹ sao, trâu bò một chút cũng không sao, đây có lẽ là một cách tự bảo vệ mình, cũng có lẽ là một cách tự nâng cao giá của mình, nhưng cũng không đến nỗi giống như Thảo Nhi, nghiêng người cung kính đứng đó đợi Cố Khuynh Thành này đi tiếp, khẽ tựa sang trái một chút, tiếp tục đi lên lầu.
.- A!
.Đang khi hai người sắp lướt qua nhau, Cố Khuynh Thành đột nhiên soạc chân một cái, cả người mất thăng bằng, thoạt nhìn sắp lăn xuống cầu thang, tiêu hương ngọc tổn.
.Sắc mặt Hàn Nghệ căng thẳng, nhanh chóng giơ tay ôm lấy nàng, nhưng không biết có phải do đã lâu không ăn thịt không, hay là vì bầu không khí trong thanh lâu này cho phép, mà bàn tay lại không nghe theo điều khiển, rõ ràng là nhằm vào eo, nhưng bàn tay lại ôm bên bờ mông nữ tử. Bản thân hắn kinh ngạc, sao ta lại thất thủ chứ.
.Dù sao đây cũng là hoa khôi, không thể tùy tiện như vậy được.
.Nhưng khi hắn chuẩn bị dời lên phần eo, đột nhiên khẽ cau mày, tay nhẹ nhàng sờ soạng, thầm hô một tiếng thoải mái, sau đó mới thần không biết quỷ không hay mà dời lên phía eo, bởi vì tốc độ tay hắn quá nhanh, hơn nữa giỏi che giấu, chiếm tiện nghi của người ta rất khó bị người ta phát hiện. Bước ra một bước của điệu Waltz, một tay ôm lấy vòng eo tinh tế của Cố Khuynh Thành, kéo lên phía trên, động tác cực kỳ phiêu dật, tiêu sái, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đôi bên đều lóe lên tia sáng khác thường.
.Sau khi nâng Cố Khuynh Thành dậy, Hàn Nghệ quan tâm hỏi: - Cô nương, không sao chứ?
.Cố Khuynh Thành khẽ sửng sốt, vầng trán tuyết trắng khẽ đỏ hồng, nói: - À, ta không sao, đa tạ công tử cứu giúp.
.Xét theo giọng điệu nói chuyện của nàng, hình như cũng không phát hiện Hàn Nghệ chiếm tiện nghi của nàng, dù sao thì vừa rồi chỉ là chuyện trong nháy mắt, hơn nữa nàng đang trong trạng thái cực kỳ hoảng loạn, không phát giác cũng là chuyện hợp lý.
.Hơn nữa người đến Hoa Nguyệt Lâu đều là con cháu quý tộc, do vậy các nàng đều quen gọi người khác là công tử, trừ phi là đặc biệt thân thuộc.
.Thấy nàng đứng lên rồi, Hàn Nghệ mới thu tay lại, bày ra vẻ quân tử khiêm nhường, trong lòng lại nói, thân hình nữ nhân này thật sự không tệ, ừ, sờ được.
.- Ai ui!
.Nhưng Hàn Nghệ vừa mới buông tay, Cố Khuynh Thành đột nhiên kêu đau một tiếng, thân hình ngã về phía Hàn Nghệ, Hàn Nghệ nhanh chóng vươn tay đỡ lấy tay phải của nàng, quan tâm nói: - Sao vậy?
.- Chân của ta bị trẹo rồi.
.Cố Khuynh Thành hơi nhăn đôi mày nhỏ, thoạt nhìn giống như rất đau.
.Sẽ không trùng hợp như vậy chứ. Hàn Nghệ nhìn Thảo Nhi, nhưng rất nhanh đã không để mắt đến Thảo Nhi, hoàn toàn coi như không còn ai ở đây, nói: - Nếu cô nương không ngại, ta đỡ cô nương đi nghỉ ngơi vậy.
.- Có phiền công tử hay không.
.- Sẽ không, sẽ không, đây là vinh hạnh của ta. Hàn Nghệ cười ha ha nói.
.- Vậy làm phiền công tử.
.Cố Khuynh Thành đôi mắt lúng liếng, khiến người ta nhìn thấy mà không khỏi sinh lòng thương tiếc.
.Đây là một đôi mắt biết nói nha!
.Loại chuyện chiếm tiện nghi thế này, Hàn Nghệ sao có thể cự tuyệt, dìu Cố Khuynh Thành đi lên lầu.
.Thảo Nhi đáng thương cứ thế mà bị quên mất một bên, một khắc trước còn muốn làm nữ chính, Thảo Nhi vẫn là Thảo Nhi, vĩnh viễn đều không phải là đóa hoa.
.Đi lên lầu ba, Hàn Nghệ nhìn trái nhìn phải, phát hiện lầu ba chỉ có một ít nhã tọa, toàn bộ đều là bao sương, hơn nữa cũng không nhìn thấy một vị khách nhân nào, dù sao thì mọi người đều đến coi kịch nói, ngồi trên lầu ba quá cao, nghe không rõ, hỏi:
.- Không biết cô nương ở gian phòng nào.
.Cố Khuynh Thành chỉ vào gian phòng thứ ba bên trái, nói: - Gian phòng có trên lụa đỏ trên cửa.
.Hàn Nghệ đỡ Cố Khuynh Thành đến trước cửa gian phòng kia, Cố Khuynh Thành vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy vào, cửa liền mở ra, chỉ thấy bên trong cực kỳ rộng rãi, trong thính đường màn trướng buông rũ, những món đồ linh tinh như màn cửa sổ bên giương ngủ cũng đều được chú trọng.
.Hàn Nghệ đỡ Cố Khuynh Thành đi vào bên bàn tròn chính giữa kia, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống ghế tròn.
.- Đa tạ công tử.
.Cố Khuynh Thành khẽ gật đầu, ôn nhu nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tiện tay mà thôi, không cần đa tạ. Ngừng một lát, hắn lại nói: - Nếu không còn gì, ta đi trước.
.Cố Khuynh Thành vội nói: - Công tử chậm đã. Vừa rồi nếu không có công tử cứu giúp, tiểu nữ tử e rằng tính mạng khó đảm bảo. Ân cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, đành lấy trà cảm tạ, công tử mời ngồi.
.- Không cần phiền phức như vậy.
.Tuy nói thế, nhưng Hàn Nghệ đã ngồi xuống rồi, thầm nghĩ, sau câu không biết lấy gì báo đáp, không phải là lấy thân báo đáp sao, sao lại biến thành lấy trà cảm tạ rồi, lẽ nào ức hiếp kẻ xuyên không ta đây không hiểu tình hình triều Đường? Thật sự là buồn cười.
.- Xin công tử chờ một lát, chân tiểu nữ tử có chút không tiện. Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng xoa mắt cá chân nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không sao, không sao, dù sao ta cũng không có chuyện gì.
.Cố Khuynh Thành nói: - Tiểu nữ tử họ Cố, tên Khuynh Thành.
.- Hóa ra là Khuynh Thành cô nương, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng. Hàn Nghệ chắp tay nói.
.Cố Khuynh Thành lại nói: - Không biết tôn tính đại danh của công tử?
.Hàn Nghệ nói: - Tiểu họ Hàn, tên chỉ một chữ Nghệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận