Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1164.2: Làm việc thiện không phân biệt nam nữ

.Ngoại ô phía nam, Học Viện Chiêu Nghi!
.Xe ngựa dừng lại đã sắp bao vây cả tòa học viện rồi, bên trong yến yến oanh oanh, tiếng cười duyên không dứt bên tai.
.Chỉ thấy một thiếu phụ hạc giữa bầy gà, ý chí hăng hái nói: - Các vị tỷ muội, từ cổ chí kim, thế nhân đều cho rằng nữ nhân không bằng nam nhân, nhưng đây chẳng qua chỉ là lời nói một phía từ nam nhân, Tiêu Vô Y ta vẫn luôn cho rằng tài hoa của nữ nhân chúng ta tuyệt không yếu hơn nam nhân, chẳng qua là chưa có cơ hội thể hiện, hiện giờ ta đảm nhiệm chức viện trưởng này, chỉ có một mục đích, chính là muốn chứng minh một điều, nữ nhân chúng ta còn mạnh hơn nam nhân, bất luận là Học Viện Chiêu Nghi ở phía bắc ngoại ô, hay là Học Viện Sĩ Tộc ở Khúc Giang Trì, đều sẽ bị học viện chúng ta đánh bại.
.Người dám nói như vậy, ngoài Tiêu Vô Y ra thì còn có ai, nàng vốn dĩ không có hứng thú với Học Viện Chiêu Nghi, nàng vẫn muốn làm Tổng cảnh ti của nữ cảnh sát hoàng gia, bởi vì nàng không có kiên nhẫn để dạy học, nhưng nàng cũng không ngốc, nàng suy nghĩ, muốn một bước lên trời thì hơi quá khó, có thể trước tiên mượn Học Viện Chiêu để giương danh cho nữ nhân, đến lúc đó nữ cảnh sát hoàng gia tự nhiên cũng sẽ thuận lý thành chương, bàn tính này tính cũng thật là hay a.
.- Nói rất hay! Nữ nhân chúng ta tuy rằng đánh giặc không bằng nam nhân, nhưng nếu so tài hoa, chúng ta cũng không sợ nam nhân.
.- Ai nói nữ nhân chúng ta đánh giặc không bằng nam nhân, nhớ năm đó công chúa Bình Dương đánh Đông dẹp Bắc, công khắc Trường An, nhập trú Quan Trung, sau lại trấn thủ Sơn Tây, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng, không gì không đánh được, chiến công hiển hách.
.Vừa nói đến công chúa Bình Dương, Tiêu Vô Y lập tức cảm thấy sinh không gặp thời, kỳ thật công chúa Bình Dương chính là thần tượng của Tiêu Vô Y, nàng cũng mơ mộng trượng phu nhập tương, nàng xuất tướng, bởi vì nàng tinh thông binh pháp do Lý Tĩnh truyền thụ, nhưng không có đất dụng võ, công chúa Bình Dương sinh ra trong thời kỳ chiến loạn, trời đưa đất đẩy đã trở thành đại nguyên soái, hiện giờ nữ nhân muốn làm tướng quân, đó gần như là chuyện không thể nào.
.- Vô Y tỷ, Học Viện Chiêu Nghi ở phía bắc ngoại ô, chúng ta cũng không sợ, nhưng Học Viện Sĩ Tộc là Tập Nhận ca ca bọn họ xây dựng, chúng ta cũng không phải đối thủ của bọn họ.
.- Hừ! Cô cũng không khỏi đề cao Thôi Tập Nhận bọn họ quá rồi, trước đây bọn họ đã thua ta, lần này bọn họ cũng sẽ thua chúng ta, Tiêu Vô Y ta chưa bao giờ đánh trận chiến không chắc chắn, ta cũng sẽ không cam nguyện xếp thứ hai, nếu ta đã đảm nhiệm chức viện trưởng này, vậy thì học viện chúng ta nhất định là mạnh nhất.
.- Nói khoác không biết ngượng!
.Chợt nghe ngoài cửa vang lên một giọng nói, chỉ thấy một nam nhân từ bên ngoài đi vào.
.- Hàn Thị lang!
.- Hàn tiểu ca!
.Không phải Hàn Nghệ thì là ai!
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói:
.- Phu quân, chàng sao chàng đến đây?
.Hàn Nghệ khẽ hừ một tiếng, tức giận nói: - Nếu ta không đến, chẳng phải là nàng lật trời rồi sao, thật buồn cười, ta bảo các cô đến dạy học, chứ không phải bảo các cô tranh cường háo thắng. Hơn nữa, các cô đều chưa từng làm lão sư mà đã ở đây mạnh miệng tuyên bố, cũng không sợ khiến người khác cười rụng răng. Ha ha, theo ta thấy, chỉ nói không làm, nữ nhân các cô là mạnh nhất.
.Một thiếu phụ nói: - Cái gì mà chỉ nói không làm, vẫn mong Hàn Thị lang ăn nói cẩn thận.
.- Hàn Thị lang, không phải huynh tự xưng là bạn của phụ nữ sao, sao lại nói giúp cho nam nhân chứ.
.- Ta là bạn của phụ nữ không sai, bởi vậy ta mới đồng ý để nữ nhân đến làm lão sư, nhưng các người cũng không nghĩ xem, các người có thể đứng ở đây, là nhờ nam nhân, chứ không phải nữ nhân.
.- Nói bậy! Chúng ta có thể đứng ở đây, đều vì Hoàng hậu, có liên quan gì tới ngươi.
.- Oa! Các cô đây là qua cầu rút ván a!
.- Đây vốn là sự thật.
.- Phu quân, việc này ta không giúp được chàng rồi. Tiêu Vô Y mắt lấp lánh nói.
.- Hàn Thị lang, huynh không còn gì để nói nữa phải không.
.- Ta không còn gì để nói? Ta sợ các cô khoác lác ghê quá, đến lúc đó sẽ chỉ tự chuốc lấy nhục.
.- Ai nói đấy!
.Lại nghe thấy bên ngoài có người nói.
.- Hàn Nghệ ta nói!
.Hàn Nghệ lập tức hừ một tiếng, đột nhiên ý thức được có chút không đúng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Võ Mị Nương nghi thái vạn thiên đi vào, bên cạnh cung nga vây quanh, chỉ khí thế cũng đã lấn lướt cả Hàn Nghệ, Hàn Nghệ lập tức ngây người nói: - Hoàng hoàng hậu. Lại vội vàng hành lễ nói: - Vi thần Hàn Nghệ tham kiến hoàng hậu.
.Tất cả các nữ nhân cũng vội vàng hành lễ với hoàng hậu.
.- Miễn lễ!
.Võ Mị Nương lại hướng tới Hàn Nghệ cười nói: - Hàn Thị lang, khanh đúng là thật là uy phong nha!
.Hàn Nghệ kinh sợ nói: - Vi thần không dám, vi thần có tội.
.- Tội thì chưa nói tới!
.Võ Mị Nương mỉm cười nói: - Chỉ là ta cảm thấy khanh có chút trước sau mâu thuẫn, trên Đại Đường nhật báo thì khanh nói rất hay, từ xưa đến nay nữ nhân đã giúp chồng dạy con, nói như vậy, dạy học theo lý nên là chuyện thuộc về bổn phận của nữ nhân. Còn về việc nam nữ ai mạnh ai yếu, ta cảm thấy khó mà tranh luận rõ ràng, dù sao thì phân công của nam nữ không giống nhau, nam nhân chủ ngoại, nữ nhân chủ nội, cái này làm sao để so sánh. Nhưng nếu nói về dạy học ấy mà, ta cũng cảm thấy nữ nhân phải hơn một bậc, từ xưa đến nay hiền thần lương tướng, có mấy người không phải là do mẫu thân dạy dỗ ra.
.- Hoàng hậu thánh minh!
.Tất cả nữ tử đồng thanh nói, lại nhìn Hàn Nghệ đầy vẻ khiêu khích.
.Hàn Nghệ cũng nói: - Hoàng hậu thánh minh!
.Võ Mị Nương cười nói: - Nhưng ta nghe ngữ khí của khanh, vẫn là rất không phục a, cũng đúng, chỉ nói không làm, khó mà khiến người khác phục, nếu đã như vậy, chúng ta so tài thử xem.
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Vi thần sao dám đánh đồng cùng Hoàng hậu.
.- Không sao!
.Võ Mị Nương khoát tay chặn lại, nói: - Đây cũng không phải ta và khanh so sánh, chỉ là ta tin rằng nữ nhân hơn nam nhân ở phương diện dạy học. Nói xong, nàng ta lại nhìn chúng nữ xung quanh, nói: - Ý của các ngươi thế nào?
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Chỉ sợ nam nhân không dám ứng chiến.
.Võ Mị Nương lại liếc về phía Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, phu nhân khanh cũng đã mở miệng rồi.
.Hàn Nghệ cười gượng hai tiếng, nói: - Nếu hoàng hậu có hưng trí như thế, vậy vi thần chỉ có thể tòng mệnh.
.Dừng một chút, hắn lại nói: - Học Viện Chiêu Nghi sẽ có một kỳ thi lớn vào mùa đông hàng năm, chỉ là năm nay Học Viện Chiêu Nghi bên kia đã khai giảng rồi, mà trước khi các nàng vào viện cũng phải học ghép vần trước, bởi vậy vi thần kiến nghị lấy kỳ thi cuối năm sau làm tỷ thí.
.Võ Mị Nương cười nói: - Không cần như thế, nhường các khanh hai ba tháng cũng không sao, cứ định ở kỳ thi năm nay. Vân Thành, con cảm thấy thế nào?
.Tiêu Vô Y lập tức nói: - Vân Thành nghe theo hoàng hậu.
.Các nữ nhân khác vừa thấy có Hoàng hậu làm chủ, liều mạng, đều gật đầu tán thành.
.Hàn Nghệ làm sao không biết bàn tính trong lòng Võ Mị Nương, các người nhường nam nhân chúng ta mấy tháng, nếu chúng ta thắng cũng chẳng vẻ vang, còn nếu thua thì khó xử rồi, vì thế nói: - Thần cảm thấy như thế này cũng có chút không thỏa, nếu học thêm một hai tháng, nội dung cũng nhiều thêm một chút, quyết định thế này đi, bên Học Viện Chiêu Nghi có thể thay đổi giờ học một chút, tăng thêm một số giờ học của phương diện khác, cũng có thể cho nghỉ nhiều hơn một chút, như vậy là công bằng.
.Võ Mị Nương gật đầu cười nói: - Cứ quyết định như vậy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận