Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 966.1: Hiệp nghị mục tràng

..
.Ngọc Môn quan!
.Trời chiều tà, đại địa hiện ra một mảnh sắc màu hoàng kim, cảnh sắc vô cùng mê người.
.Nhưng Nguyên Mẫu Đơn đường xa đến tận đây, lại không rảnh bận tâm đến những cảnh sắc xinh đẹp này, nàng ngồi ở trên sa mạc Qua Bích (Gobi), sa mạc trong mắt chứa đầy vẻ u sầu.
.Hàn Nghệ! Ngươi cái tên khốn kiếp này, để cho tiểu muội ta thương tâm như vậy, ngươi tốt nhất đừng chết, nếu không, thế nào ta cũng phải móc ngươi ra. Nguyên Ưng nhìn thấy Nguyên Mẫu Đơn như thế, chỉ cảm thấy yết hầu ngột ngạt, bức thiết muốn tìm một số người đến để giải phóng một chút, nhưng đáng hận chính là, đám người Khuyển Nha đã sớm trốn mất rất xa, không có người nào dám vào lúc đó tới gần ông ta.
.- Bảo chủ! Bảo chủ!
.Chợt nghe thấy một trận hô to kích động. Chỉ thấy một người cưỡi khoái mã hướng tới bên này mà phi nhanh đến.
.Khuyển Nha lập tức nói: - Bảo chủ, hình như là Cô Hồ!
.Nguyên Ưng đưa mắt nhìn lại, nói: - Thật đúng là tiểu hồ ly a.
.Không đến một khắc, Cô Hồ đã tới trước mặt Nguyên Ưng, đầy mặt vui vẻ nói: - Bảo chủ, phía trước truyền đến tin tức, Đặc phái sứ đã bình yên vô sự trở lại thành Hằng Đốc.
.Nguyên Mẫu Đơn trên sa mạc nghe vậy cả người chấn động, nước mắt vui sướng lưng tròng lúc này cũng rơi xuống, bởi vì điều này đối với nàng mà nói, đã phá vỡ số mệnh của chính mình, là một loại khởi đầu mới.
.Nguyên Ưng lại vui mừng nhảy dựng lên, hướng về phía Nguyên Mẫu Đơn ngoắc nói: - Tiểu muội, muội có nghe thấy không, tiểu tử Hàn Nghệ kia không chết, không chết.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, nàng đã nói không ra lời.
.Nhưng rất nhanh, Nguyên Ưng lại mờ mịt, nói: - Tiểu muội, vậy chúng ta có còn đi nữa hay không a?
.Qua một hồi lâu, mới nghe thấy Nguyên Mẫu Đơn nói: - Không đi!
.Thành Hằng Đốc!
.Sự thật cũng đúng như lời Trình Giảo Kim đã nói, hơn nữa ở bên trong hội nghị đóng cửa này, đã được thể hiện vô cùng rõ ràng.
.Theo thời gian trôi qua, thanh âm của những bộ lạc nhỏ này lại càng ngày càng lớn, bọn họ nghĩ thầm rằng, không tranh giành cũng đã tranh giành, không ầm ĩ cũng đã ầm ĩ rồi, bộ lạc lớn nhất định sẽ ghi hận chúng ta, chúng ta chỉ có thể trói chặt ở trên người Đại Đường bá chủ Trung Nguyên này, một khi đã như vậy, thì bất chấp bất cứ giá nào chư sao.
.Hiện tại ngay cả những bộ lạc lân cận thực lực tương đương cũng đã đạt thành nhận thức chung nhất định, nhưng bọn họ đều cho rằng phải sau khi đàm phán xong với những bộ lạc nhỏ, thì mới đến xác định chung nhận thức này.
.Trong khi cứ tranh giành cãi vã ầm ĩ, lại một tháng nữa đã trôi qua.
.Cái Hàn Nghệ có chính là thời gian, để cho bọn họ giày vò lẫn nhau, dù sao sau khi hắn cùng với đại quân trở về, hắn có thể khải hoàn hồi triều. Nhưng hắn cũng cẩn thủ quy củ, tuyệt không can dự vào bất kỳ cuộc đàm phán nào, bất kể là bộ lạc nào đến tìm hắn, hắn đều dùng cùng một lí do thoái thác, bộ lạc nhỏ đến tìm hắn, thì hắn cam đoan Đại Đường bảo đảm hiệp nghị về mặt lợi ích của bọn họ, bộ lạc lớn đến thì cũng giống như vậy.
.Có vài bộ lạc đề nghị một vài tranh luận để về sau lại nghị đi.
.Không được!
.Hàn Nghệ không đồng ý, nhất định phải bàn bạc đưa ra được một cái kết quả, đây là yêu cầu duy nhất của hắn.
.Tranh giành đến sau này, mọi người cũng đều mệt mỏi!
.Những bộ lạc lớn kia thấy những bộ lạc nhỏ này chẳng những không hề bị dọa sợ, ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ, tiếp tục tranh giành nữa thì cũng không biết khi nào mới có một cái kết quả.
.Nhưng bọn họ cũng không ngẫm lại, Hàn Nghệ quy định như vậy, Đại Đường đã cam đoan ích lợi cho song phương hiệp nghị, nếu bãi cỏ chăn nuôi của ta không phải bộ lạc của chúng ta sống, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Bộ lạc nhỏ chỉ cầu một điểm, đó là cam đoan tộc nhân có đất để chăn thả.
.Bộ lạc lớn thì tranh thủ càng nhiều là ích lợi, là cuộc sống giàu có.
.So sánh như vậy, thì đương nhiên bộ lạc nhỏ càng kiên trì hơn một chút.
.Bộ lạc lớn bắt đầu thỏa hiệp, lần lượt đều thay đổi sách lược đàm phán, cam đoan dưới tình huống bộ lạc nhỏ có thể tự cấp tự túc, tranh thủ ích lợi lớn nhất cho bản thân.
.Bộ lạc nhỏ cũng biết tình hình thực tế, bộ lạc lớn dù sao binh hùng tướng mạnh, dưới tình huống như vậy, bọn họ có thể đưa ra nhượng bộ, thì chính là thắng lợi rồi.
.Không khí bắt đầu hòa hoãn hơn.
.Rất nhiều bộ lạc lần lượt xác định hiệp nghị, sau nửa tháng, rốt cục toàn bộ được đàm phán thỏa đáng, thống nhất đem hiệp nghị giao cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lại triệu tập bọn họ tập hợp ở trong đại viện.
.- Đầu tiên, ta muốn tỏ rõ một chút, về những hiệp nghị này đều là được hình thành ở trong hoàn cảnh tuyệt đối công bình, Đại Đường chúng ta không hề can thiệp, không hề thiên vị, không hề uy bức lợi dụ, không biết mọi người có cùng đồng ý như thế hay không?
.Mọi người đều gật đầu.
.- Vậy được!
.Hàn Nghệ lại nói: - Phần nội dung hiệp nghị này, là do chính các ngươi đã hiệp thương xong, chúng ta tin tưởng các ngươi đều đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ rồi, ở Trung Nguyên ta có câu, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, đây không phải trò chơi của trẻ con, các ngươi nhất định phải có trách nhiệm đối với phần hiệp nghị này. Đại Đường chúng ta tương lai chỉ biết dựa theo phần hiệp nghị này mà làm việc, ai phá hủy phần hiệp nghị này, thì chính là đã phá hư quy tắc, nhất định sẽ phải chịu trừng phạt, đến lúc đó các ngươi cũng cũng đừng trách triều đình.
.Một người liền nói: - Nhưng người Hồ chúng ta bất đồng với người Hán các ngươi, doanh địa của chúng ta là lưu động, dân số cũng sẽ tăng nhiều hoặc là giảm bớt, mục tràng cũng sẽ phát sinh biến hóa, hiệp nghị này hẳn là có thể biến đổi.
.Không ít người đều đồng ý!
.- Thế thì không thể được! Đã nói rồi, tại sao có thể lại đổi ý.
.Cũng có không ít người phản đối.
.Tán đồng đều là người của bộ lạc lớn, phản đối đều là người của bộ lạc nhỏ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi song phương đều nói rất có đạo lý, nếu nói phần hiệp nghị là vĩnh cửu sao? Khẳng định là không phải! Ta hy vọng các ngươi hiểu một chút, ta cho các ngươi ký kết hiệp nghị này, chủ yếu là tránh cho chiến tranh xảy ra, các ngươi bây giờ là con dân của Đại Đường ta, triều đình nhất định phải phụ trách đối với bất kỳ một con dân nào, triều đình không hy vọng khiến chiến tranh xúc phạm tới con dân vô tội của Đại Đường ta. Cái hiệp nghị này là có kỳ hạn, lấy mười năm làm hạn định, mười năm về sau, trước ba tháng phần hiệp nghị này của chúng ta chấm dứt, lại sẽ triệu tập thủ lĩnh các bộ lạc một lần nữa ký kết một phần hiệp nghị mục tràng mới. Không biết ý các ngươi như thế nào?
.Thủ lĩnh những bộ lạc này nhìn chung quanh một chút, mười năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, vừa bảo đảm ích lợi của bộ lạc lớn, lại bảo đảm ích lợi của bộ lạc nhỏ, vì thế liền đều gật đầu đồng ý.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu mọi người không còn có ý kiến gì, vậy thì bắt đầu ký hiệp nghị đi! Đều ký ba bản giống nhau, song phương hiệp nghị và triều đình mỗi bên một bản.
.Kế tiếp chính là nghi thức ký kết, từng phần từng hiệp nghị ở dưới ánh mắt của Hàn Nghệ cứ thế ra đời.
.Phần hiệp nghị về mục tràng này chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách.
.Sau khi ký kết hiệp nghị, Hàn Nghệ liền bày một buổi tiệc cực lớn, khoản đãi những thủ lĩnh kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận