Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 418.1: Thiên kim dễ kiếm, soái ca khó cầu

.Không gian thì không phải thương nhân.
.Không tham thì không phải thương nhân.
.Trên đời vốn không có thương nhân nào không tham lam, bởi vì thương nhân mà không tham lam thì đều nghèo kiệt xác.
.Từ khi thị trường ngõ Bắc mở cửa, dòng người qua lại tại hai chợ đều giảm mạnh. Tuy rằng vào ngày nữ nhân cũng khôi phục lại không ít, thế nhưng thành công của ngõ Bắc, vẫn tạo thành khủng hoảng không nhỏ cho thương nhân tại hai chợ. Trong đó cũng có không ít thương nhân đã động tâm, nghĩ tất cả biện pháp để được đến ngõ Bắc buôn bán. Nhưng dù sao ngõ Bắc thực sự cũng quá nhỏ, căn bản chứa không nổi.
.Nếu không thể tới, vậy cũng chỉ còn cách hủy diệt nó đi mà thôi.
.Nguyên bản thương nhân hai chợ vẫn đặt hi vọng vào triều đình sẽ đóng cửa ngõ Bắc. Thế nhưng lại không ngờ được không chỉ Hộ bộ không phản ứng, liền ngay cả triều đình cung càng ngày càng coi trọng Hàn Nghệ. Đặc biệt là khi Lý Trị đích thân tới ngõ Bắc, động tác này không khỏi ổn định lại quân tâm của đám thương nhân ngõ Bắc, cùng lúc lại mang tới khủng hoảng rất lớn cho hai chợ. Hơn nữa Tự do chi mỹ xuất hiện, điều này lại càng làm cho thương nhân hai chợ cảm thấy, nếu như cứ để ngõ Bắc tiếp tục phát triển như thế, không sớm thì muộn, bọn họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa.
.Bởi vậy, lần này bọn họ rất là đồng lòng, nhất định phải giải quyết ngõ Bắc, quyết không thể nhịn xuống nữa, liền chạy đi tìm Hộ bộ đàm phán.
.Đám quan lại Hộ bộ các ngươi mặc kệ sự chết sống của chúng ta đã đành, không ngờ lại còn nhiều lần hạn chế chúng ta, rồi lại không chịu đi hạn chế ngõ Bắc. Chuyện này quá bất công rồi, đây không phải là muốn bức tử chúng ta sao? Nếu Hộ bộ đã không muốn làm dự, vậy thì đem quyền lực trả cho chúng ta đi, chí ít cung phải để chúng ta giống như ngõ Bắc.
.Mà đám quan lại Hộ bộ vốn cũng vô cùng khó chịu với Hàn Nghệ, bởi vì Hàn Nghệ dám khiêu khích quyền uy của bọn họ. Cũng vì Hộ bộ Thượng Thư Cao Lý Hành lựa chọn nhân nhượng cho yên chuyện, không cho bọn họ hỏi đến việc này, vì vậy ngõ Bắc mới luôn tường an vô sự như thế. Hiện tại nếu chính bọn họ muốn chó cắn chó, vậy sao chúng ta không toạ sơn quan cẩu đấu, do đó liền đáp ứng hai chợ, trao cho Tổng Hành một ít quyền quản lý. Ngược lại các ngươi liền tự mình xem rồi xử lý đi.
.Sau khi Tổng Hành đạt được quyền lực này, liền bắt đầu liên hợp tất cả thương nhân chuẩn bị toàn diện phản công ngõ Bắc.
.Mà những thương nhân dám đến ngõ Bắc buôn bán, đều là một ít đai đia chủ, bọn họ đều có cửa hàng tại hai chợ. Do đó Cố Tổng Hành mới dựa vào đó bức bách bọn họ. Nếu như bọn họ đều đi rồi, như vậy ngõ Bắc cũng xong.
.Quả là một sách lược đơn giản nhưng vô cùng hữu hiệu.
.Thế nhưng mục đích của Cố Tổng Hành cũng không phải muốn đả kích những thương nhân này, mà là ngõ Bắc. Vì vậy mới không hạ tối hậu thư cho bọn họ, chỉ là ám chỉ một chút. Các ngươi biết điều một chút, chớ để đến lúc đó phải xé rách da mặt, cũng đừng trách ta không niệm tình xưa.
.- Thật là buồn cười. Những thương nhân kia cung quá là đáng ghét rồi, không ngờ lại chơi loại thủ đoạn đê tiện này, thiệt thòi ngươi còn suy nghĩ cho bọn họ, giúp hai chợ nghĩ kế làm tốt chợ đêm.
.Sau khi tiễn bước những thương nhân kia, Trịnh Thiện Hành và Nguyên Mẫu Đơn lập tức đi lên Phượng Phi Lâu. Trịnh Thiện Hành vừa nghe đến việc này xong, lập tức nổi giận không thôi. Y là người trong cuộc, biết rõ Hàn Nghệ chưa bao giờ xem hai chợ là đối thủ, hơn nữa còn tận tâm tận lực suy nghĩ vì hai chợ. Đối phương làm như thế, chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nhàn nhạt liếc nhìn Trịnh Thiện Hành, có chút thất vọng thở dài. Nói: - Thiện Hành, đây là chuyện buôn bán, không phải quân tử chi giao. Mấy chuyện ngươi lừa ta gạt này, ta từ lâu đã nhìn quen rồi. Bất kể nói thế nào, sau khi ngõ Bắc xuất hiện, xác thực đã cướp đi rất nhiều khách nhân từ hai chợ. Nếu như bọn họ vẫn cứ ngồi xem mặc kệ, đó mới gọi là kỳ lạ.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Thành Trường An to lớn như vậy, ta liền không tin không dung được một cái ngõ Bắc nho nhỏ.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Thế nhưng đệ không nên quên trước đây chỉ có hai chợ. Hàng năm có thể kiếm lời bao nhiêu, hầu như đều có thể dự tính được, mọi người cũng đều quen thế rồi. Hiện tại phải phân một chén canh cho ngõ Bắc, đây không khác nào là lấy tiền trong túi bọn họ. Hơn nữa số lượng khách nhân mỗi ngày đến ngõ Bắc cũng không ít, cũng là đả kích không nhỏ đối với hai chợ.
.Trịnh Thiện Hành bị Nguyên Mẫu Đơn nói cho á khẩu không trả lời được, chỉ có thể quay về Hàn Nghệ nói: - Hàn tiểu ca, ngươi yên tâm, cửa hàng quần áo của ta tuyệt đối sẽ không rời đi ngõ Bắc.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi đương nhiên không rời đi được rồi, cái tiệm vải ở chợ tây kia của ngươi một năm có thể kiếm lời bao nhiêu chứ?, Tiền kiếm được từ Tự do chi mỹ còn nhiều hơn.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, khẽ cười nói: - Mẫu Đơn nương tử nói như thế, sợ là đang kiếm cớ cho mình rút khỏi ngõ Bắc đúng không?
.Trịnh Thiện Hành khiếp sợ nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn nở nụ cười, nói: - Đây không phải là lấy cớ, mà là sự thực. Nếu như thật sự cần phải đi, ta sẽ chỉ rút đi tiệm hoa quả và tiệm bán hoa mà thôi, còn Nữ Sĩ các ta sẽ không động vào.
.Trịnh Thiện Hành khẽ cau mày nói: - Mẫu Đơn tỷ, xin thứ cho đệ vô lễ, nhưng đây chẳng khác nào là bỏ đá xuống giếng cả.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Đệ phải hiểu một điều, việc buôn bán của Nguyên gia chúng ta cũng không chỉ có mỗi chỗ này, Phần lớn sản nghiệp của Nguyên gia vẫn là ở hai chợ, ta không thể chỉ vì một tiệm bán hoa và một tiệm hoa quả, mà từ bỏ hết thảy buôn bán. Cho dù ta đồng ý, nhưng chuyện này cũng không phải do ta có thể làm chủ. Hơn nữa, Hàn Nghệ, chờ có nói ta chưa từng nhắc nhở ngươi. Không chỉ có ta, bọn họ cung giống như thế. Mấy người như Đậu Nghĩa, Triệu Tứ Giáp đều có một chút sản nghiệp ở hai chợ, bọn họ chỉ là chuyển một số loại hình kinh doanh thích hợp nhất đến ngõ Bắc này mà thôi. Vì lẽ đó trừ phi ngươi có thể ngăn cản được hành hội, nếu không thì, ta thấy bọn họ hơn nửa sẽ bị bức phải rời đi.
.Hàn Nghệ không nói lời nào, chỉ cười cười nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn rất chán ghét loại ánh mắt này của hắn, bởi vì điều này khiến nang cảm thấy phảng phất như đang lỏa lộ trước mặt Hàn Nghệ vậy. Liền nói: - Ngươi nhìn cái gì?
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Mẫu Đơn nương tử, cô có còn nhớ không? Cái thủ đoạn nhìn mặt đoán lòng kia của ta ấy.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm Hàn Nghệ như đang hỏi dò.
.Hàn Nghệ thoáng có chút suy nghĩ nói: - Hiện tại ta đang vô cùng hiêu kỳ, bởi vì không hiểu sao từ trong mắt của cô, ta lại cảm thấy có chút ý vị cười trên sự đau khổ của người khác nha.
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng chớp động khoé mắt, khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu nói: - Cũng chưa đến mức cười trên sự đau khổ của người khác, thế nhưng ta xác thực cảm thấy có chút hài lòng.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Mẫu Đơn tỷ, Hàn Nghệ đã từng cứu mạng của tỷ, sao tỷ có thể như vậy chứ?
.- Đây là hai việc khác nhau. Nguyên Mẫu Đơn phi thường thẳng thắn nói: - Con người ai ai cũng có lòng ganh tỵ. Từ khi Hàn Nghệ tiếp quản Phượng Phi Lâu đến nay, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Ngăn ngắn một năm đã phát triển đến quy mô thế này. Hơn nữa, còn có thể tính kế chúng ta rành mạch như thế. Nếu như có thể thấy hắn thất bại một hồi, ta tất nhiên sẽ cảm thấy cực kỳ hài lòng. Thế nhưng đây chỉ là tâm tình của cá nhân ta mà thôi, ta sẽ không bỏ đá xuống giếng, thừa dịp cháy nhà đi hôi của. Nếu không, tình huống của hắn còn hỏng bét hơn thế này nhiều.
.- Ta thấy không phải chỉ có như thế đúng không?
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: - Đầu tiên, đây không phải là một hồi thất bại, mà là liên quan đến sự sống còn của ngõ Bắc. Nếu như ta thua, như vậy ngõ Bắc cũng xong, ta cũng chỉ còn mỗi mảnh đất nhỏ Phượng Phi Lâu này. Thứ nữa, nếu như ta không đoán sai, quả thật đến lúc ấy, chỉ sợ Mẫu Đơn nương tử sẽ hoá trang thành Chúa cứu thế, thân khoác giáp vàng thánh y, chân đạp tường vân bảy màu, lao tới trước mặt của ta, thâm tình chân thành nói muốn bao dưỡng ta. Cuối cùng, liền đưa ra đề nghị thu mua hết thảy cửa hàng tại ngõ Bắc. Lấy thực lực của Nguyên gia các ngươi, đầy đủ duy trì cả cái ngõ Bắc này. Đến lúc đó, ngõ Bắc có khả năng liền trở thành nơi để Nguyên gia các ngươi một nhà độc đại rồi, thậm chí ngay cả ta cũng đành trở thành người của cô.- -------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận