Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1067: Đều là sáo lộ

.- Tiểu Nghệ ca, huynh đoán xem ai về này?
.Hàn Nghệ vừa về tới Ngõ Bắc, Mộng Đình đã tới đón, ánh mắt đầy một vẻ bí hiểm.
.Hàn Nghệ ngây người ra, không trả lời mà hỏi ngược lại: - Phượng Phi Lâu ta có người đi xa à?
.Tiểu Dã lập tức nói: - Đại ca, huynh quên Khuynh Thành tỉ rồi.
.- À--- !
.- Ngươi không biết xấu hổ mà còn "à".
.Vừa nghe tiếng quát, đã thấy một bóng hình xinh đẹp thoắt từ trong sảnh đi ra. Chẳng phải nữ hiệp che mặt Cố Khuynh Thành thì là ai. Mắt nàng ta dưng dưng lệ, buồn rầu nhìn Hàn Nghệ nói: - Ta mới đi được có một năm, ngươi đã quên ta rồi, Hàn Nghệ, thật không ngờ ngươi lại là hạng người vô tình vô nghĩa như vậy. Cố Khuynh Thành ta xem như nhìn nhầm người rồi.
.Thật chẳng có chút thay đổi gì! Hàn Nghệ cười thầm trong bụng, ngoài miệng lại nói: - Nữ hiệp che mặt của ta, cô cũng biết cô đi một năm rồi cơ đấy? Lạc Dương xa đến thế sao? Đi thăm mộ mẫu thân mà cần tới một năm à? Chúng ta đã có khế ước quy định rõ ràng, cô như vậy là bỏ bê công việc, ta cứ nghĩ là cô đã bỏ trốn rồi chứ, đang tính sai người đi bắt cô đây.
.Cố Khuynh Thành mắt ngấn lệ nói: - Đó đều là do ngươi cả.
.- Việc này mà cô cũng quàng vào ta, vậy cô nói thử xem. Hàn Nghệ một vẻ hứng thú nói.
.Cố Khuynh Thành nói: - Ai bảo ngươi đi lâu như vậy. Không có ngươi ở đây, ta có đợi ở Phượng Phi Lâu cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì thế ta mới đi Lạc Dương. Sau khi biết tin ngươi đã trở về, ta lập tức lên đường về luôn. Thật không ngờ ngươi lại quên ta rồi.
.Mộng Đình, Tiểu Dã lần lượt ngẩng đầu nhìn Hàn Nghệ.
.- Nhìn cái gì mà nhìn.
.Hàn Ngệ kinh ngạc nói: - Ta mà là các người, nghe xong câu vừa rồi, chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn. Các người nghe thấy chưa, không có ta, Phượng Phi Lâu chẳng có ý nghĩa gì để cô ấy ở lại. Điều này nói lên điều gì? Đó là Khuynh Thành không coi các người ra gì cả.
.Mộng Đình vẻ già dặn nói: - Tiểu Nghệ ca, cũng không thể nói như vậy được. Khuynh Thành tỉ như thế là có thâm tình với huynh, do đó mới xem nhẹ bọn ta, như vậy là rất đáng quý. Còn nhớ năm xưa, Thôi Tinh Tinh vì Hùng Phi mà cũng bỏ nhà ra đi. Huynh có thể nói Thôi Tinh Tinh bất hiếu không? Đây chính là điều mà huynh dạy bọn ta đấy.
.Tiểu Dã không nén nổi lòng cũng gật đầu.
.Hàn Nghệ chột dạ, một vẻ mặt xấu hổ nhìn Mộng Đình, chỉ thấy tiểu cô nương này lại tiến hóa thêm rồi.
.Ánh mắt Cố Khuynh Thành hiện lên một niềm vui, nói: - Mộng Đình muội, mau qua đây, chớ có đứng với hạng người vô tình vô nghĩa đó.
.- Vâng.
.Mộng Đình lập tức chạy tới bên cạnh Cố Khuynh Thành.
.Hàn Nghệ khẽ ngây người ra, lắc đầu cười khổ nói: - Được rồi, được rồi, ta coi như sợ cô rồi, ta cứ nghĩ mình đã đủ thâm tình, thật không ngờ, cô còn hơn một bậc.
.Nói rồi hắn liền đi vào trong sảnh.
.Chợt nghe thấy từng trận cười, chỉ thấy Hùng đệ, Thẩm Tiếu, Mộng Tư, Mộng Nhi, Mộng Dao đều đang cười nghiêng ngả, ngay cả đến Lưu Nga cũng không nhịn nổi cười. Hắn quay đầu lại nhìn Cố Khuynh Thành nói: - Lần này vui rồi chứ.
.Cố Khuynh Thành nói: - Ngươi không nhìn thấy những giọt lệ đau khổ trong mắt ta sao?
.Hàn Nghệ trợn ngược mắt lên nói: - Được rồi, chúng ta công tư phân minh, cô bỏ bê công việc một năm, vậy thì tiền lương năm vừa rồi không phát nữa.
.Cố Khuynh Thành nói: - Ngươi phát lương cho ta bao giờ nhỉ?
.Mẹ kiếp! Sao ta lại vướng vào cái của nợ này nhỉ! Đoạn khẽ ho một tiếng, đi thẳng vào trong sảnh, mặt dày nói: - Các người đều ở đây à!
.Thẩm Tiếu cười ha hả nói: - Ta nói rồi Hàn Nghệ, ngươi cũng tuyệt tình quá, Khuynh Thành thích ngươi như vậy, sao ngươi có thể cố chấp cự tuyệt thế.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Ngươi cút sang một bên, nếu như để Vân Thành nghe thấy, kẻ phải chết là ngươi chứ không phải ta.
.Vừa nhắc tới Vân Thành quận chúa, Lưu Nga lập tức tỉnh ngộ nói: - Được rồi, trước kia chúng ta không biết Hàn Nghệ đã thành hôn, thì cũng cho qua đi, hiện giờ những chuyện này không thể nói bừa, nếu như truyền ra bên ngoài thì không hay đâu.
.- Vẫn cứ là Lưu tỉ tỉ nói đúng.
.Hàn Nghệ ngồi xuống nói tiếp: - Lưu tỉ, lát nữa sai người chuẩn bị ít đồ ăn, coi như để đón gió tẩy trần cho Khuynh Thành.
.Cố Khuynh Thành vui vẻ nói: - Có tính là lời xin lỗi của ngươi không nhỉ?
.- Xin lỗi?
.Hàn Nghệ cười nói: - Là ta dỗ dành cô, cô cũng đừng quên là vở "Khuynh Thành chi luyến" đã chậm trễ lâu lắm rồi đấy.
.Cố Khuynh Thành giậm chân nói: - Hàn Nghệ, ngươi cơ hội quá đấy.
.Những người còn lại thì bật cười ha hả.
.Tới chập tối, bọn Tang Mộc đều đã quay về. Thật là một cuộc đại đoàn tụ. Khi Hàn Nghệ trở về cũng không có cảnh tượng này, thậm chí còn chẳng có sự chúc mừng nào. Dù sao thì lúc đó Phượng Phi Lâu vẫn đang hỗn loạn, có thể thấy thể diện của Khuynh Thành tỉ lớn thế nào.
.Mọi người ăn uống rất vui vẻ, hơn nữa, đại gia đình này cũng lâu lắm rồi không tụ họp thế này, không khí chẳng phải nói đầm ấm biết nhường nào, cứ như thể người thân trong nhà vậy.
.Hơn nữa, cứ mỗi khi Hàn Nghệ và Cố Khuynh Thành đều có mặt là không thể thiếu tiếng cười, mọi người được phen cười nghiêng ngả. Nhưng nói lại thì, nếu như một nữ nhân nào đó đi chòng ghẹo nam nhân như thế, mọi người sẽ đều thấy vô cùng phản cảm, dù sao thì đây vẫn là thời cổ đại, thế nhưng Cố Khuynh Thành làm vậy, lại chẳng hề khiến người ta thấy phản cảm, ngược lại còn thấy vui vẻ. Có thể thấy một nữ nhân xinh đẹp bất luận có làm gì thì cũng đều đáng yêu cả.
.Cho tới tận canh hai, mọi người mới uống tới tận hứng, người nào người nấy trở về phòng mình.
.- Phù--- !
.Hàn Nghệ đi vào trong phòng, ngồi xuống vò đầu, tự mình lẩm bẩm: - Tửu lượng có phần đi xuống rồi!
.Cộc cộc cộc!
.Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
.Hàn Nghệ nói: - Ai?
.- Là ta!
.Bên ngoài vang lên giọng nói của Cố Khuynh Thành.
.Nửa đêm nửa hôm tới phòng ta gõ cửa, lẽ nào muốn lợi dụng lúc ta say rượu, sau đó--- ! Cần phải đề phòng điểm này. Hàn Nghệ cảnh giác đứng dậy đi ra mở cửa, chỉ thấy Cố Khuynh Thành bưng một cái khay đang đứng bên ngoài, liền nói: - Muộn thế này còn gõ cửa, cô có ý đồ gì?
.Cố Khuynh Thành trừng mắt nói: - Vừa rồi ta thấy ngươi uống nhiều rồi, nên mới nấu một bát canh sâm cho ngươi giải rượu.
.- Thật sao?
.Hàn Nghệ vẻ hồ nghi nói.
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Sợ ta bỏ xuân dược à?
.- Khụ khụ!
.Nữ nhân này thật bạo dạn. Hàn Nghệ nói: - Ta đâu có nói vậy!
.- Nhưng ngươi lại nghĩ vậy! Cố Khuynh Thành khẽ hừ một tiếng, nói: - Thế nhưng ngươi cũng coi thường người khác quá đấy, Cố Khuynh Thành ta không bỉ ổi đến mức đó đâu, nói cho ngươi biết, ta sẽ đoạt được trái tim của ngươi trước, sau đó đoạt thân xác ngươi sau.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Xem ra cô vẫn chưa hiểu nam nhân!
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Ngươi thử nói xem!
.Hàn Nghệ nói: - Đối phó với nam nhân, phải đoạt được thân xác của hắn trước, sau đó mới có được trái tim hắn. Làm vậy đơn giản hơn đoạt trái tim của hắn trước, đoạt thân xác của hắn sau gấp vạn lần. Tuy nhiên, kết quả thì vẫn không đổi.
.Cố Khuynh Thành cười nói:
.- Đó chỉ là thứ nữ nhân nông cạn và thương nhân hám lợi mới làm. Cố Khuynh Thành ta không dựa vào dung mạo và cơ thể để lấy lòng nam nhân.
.Hàn Nghệ tò mò nói: - Vậy cô dựa vào cái gì?
.Cố Khuynh Thành cúi đầu xuống nhìn vào cái bát nhỏ trong khay.
.- Lợi hại đó! Hàn Nghệ nói vẻ tâm đắc.
.- Quá khen, quá khen. Cố Khuynh Thành mỉm cười nói: - Tuy nhiên, nếu như ngươi sợ sẽ động lòng với ta, thì có thể đuổi ta ra khỏi cửa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chơi trò khích tướng với ta, vậy thì ta chơi luôn. Nói rồi, hắn liền nghiêng người nói: - Mời.
.- Thế nào?
.Cố Khuynh Thành tự tin nhìn Hàn Nghệ đang mải uống canh.
.- Ngon! Ngon lắm!
.Hàn Nghệ ăn vô cùng tập trung, căn bản là không thể dừng lại được, thoáng một cái đã uống sạch sành sanh, nói: - Canh sâm của cô, vừa uống xong, dạ dày đã dễ chịu rồi, chỉ là đầu vẫn còn hơi đau.
.Cố Khuynh Thành nói: - Ta bóp đầu cho ngươi, đảm bảo rất nhanh sẽ hết đau.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Cô còn biết cả ngón nghề này?
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Phàm những gì nam nhân thích, thì ta đều biết cả.
.Hàn Nghệ liếc xéo Cố Khuynh Thành, vẻ e dè nói: - Nhiều ngón nghề quá nhỉ!
.Cố Khuynh Thành nói: - Sợ rồi hả?
.- Sợ?
.Hàn Nghệ nhảy lên giường nói: - Tới đây!
.Cố Khuynh Thành đi tới chỗ Hàn Nghệ thật, đoạn vươn đôi tay xinh đẹp nhẹ nhàng bóp đầu cho hắn.
.Công phu thật thâm hậu, bóp mấy cái là biết!
.Hàn Nghệ dễ chịu vô cùng, với kĩ thuật thế này, có trả lương cả vạn thì cũng thoải mái cộng thêm vui vẻ, lại nghĩ tới Vương hoàng hậu kia, cùng là nữ nhân với nhau mà khác biệt lớn quá.
.- Thấy thế nào?
.- Ta phục rồi!
.Cố Khuynh Thành đắc ý mỉm cười, rồi đột nhiên nói: - À, suýt thì quên chúc mừng ngươi được làm Tể tướng.
.Hàn Nghệ nhắm mắt nói: - Mặc dù đã qua cơn phấn khích, nhưng vẫn cảm ơn cô!
.Cố Khuynh Thành khẽ cười, vừa bóp đầu cho Hàn Nghệ vừa nói:
.- Nghe nói cái chức Tể tướng này là ngươi phải dùng tính mạng để đổi lấy.
.Hàn Nghệ nói: - Không lẽ cô tưởng Tể tướng dễ làm lắm!
.Cố Khuynh Thành nói: - Ta thật sự không nghĩ là ngươi lại có bản lĩnh đó. Với sự hiểu biết của ta đối với ngươi, ngươi khó có thể thành công trên chiến trường.
.Hàn Nghệ "ái dà" một tiếng rồi nói: - Đây liệu có phải là thêm một lí do nữa để cô thích ta.
.Cố Khuynh Thành cười khúc khích nói: - Lần này ngươi nói sai rồi.
.- Xin lắng tai nghe.
.- Đánh trận giỏi hơn ngươi cũng có khối người, làm thơ hay hơn ngươi cũng có khối người, a dua nịnh nọt hơn ngươi cũng có khối người, người đẹp trai hơn ngươi
.- Chắc là không có nhỉ!
.Hàn Nghệ vội cắt lời nàng.
.- Ngươi đừng tự lừa dối mình làm gì. Cố Khuynh Thành cười nói.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Cô đã nói ta không ra gì như vậy rồi, vậy cô còn thích ta cái gì?
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Điều này ta sợ nói ra, ngươi cũng không thay đổi nổi.
.Hàn Nghệ nghe thấy vui vui, liền nói: - Vậy cô phải nói thử xem đã chứ.
.Cố Khuynh Thành vừa bóp đầu vừa nói: - Trong mắt ta, ngươi là một câu đố. Ngươi chỉ xuất thân nông gia, thế nhưng dường như thứ gì ngươi cũng biết. Giống như lần xuất chinh này, ngươi lại có thể lập được công trạng lớn lao như vậy, đây là điều ta không thể nào nghĩ tới. Nam nhân ta đã gặp không ít, thế nhưng tiếp xúc một chút là biết ngay đối phương là dạng người thế nào. Nhưng ngươi lại khác, ngươi khiến ta rất muốn tìm hiểu ngươi, tuy nhiên càng hiểu thì lại càng phát hiện ra mình căn bản chẳng hiểu gì, cũng chỉ có nam nhân như ngươi mới có thể hấp dẫn ta.
.- Lợi hại!
.Hàn Nghệ giơ ngón tay cái lên nói: - Điều này đúng là ta không thể thay đổi được, bởi vì ta đã xuất sắc như vậy rồi, đành rằng cô đã nói nghiêm túc như vậy, thì ta cũng nghiêm túc nói với cô rằng, ta là người đã có thê tử.
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Vậy thì sao nào? Thích một người thì không có tội.
.Hàn Nghệ nói: - Thế nhưng dụ dỗ một nam nhân đã thành thân thì không phải là một nữ nhân tốt.
.Cố Khuynh Thành trách móc nói: - Nam nhân các ngươi luôn thích đẩy mọi tội lỗi lên đầu nữ nhân bọn ta, việc này một người đâu có làm được. Thực ra, thứ duy nhất có thể phá hoại gia đình các ngươi, chính là bản thân các ngươi mà thôi, chứ chẳng tại người ngoài nào cả. Hơn nữa, từ xưa tới nay, đều là nam nhân các ngươi ở bên ngoài trêu phong ghẹo nguyệt, còn tội lỗi thì luôn là nữ nhân bọn ta phải gánh. Nữ nhân bọn ta luôn là con cừu chịu tội thay nam nhân các ngươi, rõ ràng là lỗi lầm của nam nhân, cuối cùng lại vẫn là nữ nhân bọn ta tranh giành lẫn nhau. Tự cổ chí kim, đâu đâu cũng vậy. Một nữ nhân phong trần như ta nhất định sẽ mang tiếng xấu, đành rằng như vậy, thì hà tất để ý quá nhiều, ngươi cứ quản tốt bản thân mình trước đã.
.Hàn Nghệ nói: - Ta dường như không có lí do gì phản bác.
.Cố Khuynh Thành mỉm cười nói: - Đây chính là nguyên nhân ta thích ngươi. Nếu như là nam nhân khác, có thể đã gọi người đuổi ta ra ngoài rồi, nói chuyện với ngươi, có thể khiến nữ nhân cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi vì không cần phải để ý quá nhiều. Bao nhiêu năm qua, ta thực sự đã phát ngán phải tiếp xúc với kiểu nam nhân đó rồi.
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Thì ra là ta còn xuất sắc hơn mình tưởng.
.Cố Khuynh Thành nói: - Lấy thành bại của người khác, làm tấm gương cho mình soi.
.Nói xong, hai người phá lên cười.
.Cố Khuynh Thành lại hỏi: - Sao ngươi không hỏi tại sao ta lại đi Lạc Dương lâu như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Chẳng phải cô đã nói là bởi ta không ở Phượng Phi Lâu sao?
.- Ngươi tin là thế thật?
.- Ta rất hiếm khi nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.
.- Ta cũng rất thích sự tự tin của ngươi.
.- Ha ha!
.Một lát sau, Cố Khuynh Thành dừng tay lại, nói: - Ngươi còn đau nữa không?
.- Ồ! Đúng là dễ chịu hơn nhiều rồi! Hàn Nghệ khẽ lắc đầu, thật là đáng ngạc nhiên.
.Cố Khuynh Thành chợt nói: - Vân Thành quận chúa có bản lĩnh này không?
.Hàn Nghệ bất giác lắc đầu, đáp án này quá sâu sắc, chợt nói: - Cô hỏi điều này làm gì?
.Cố Khuynh Thành nói: - Xác định ưu thế của bản thân.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - So với thê tử của ta mà nói, cô đúng là phải xây dựng lòng tự tin.
.Cố Khuynh Thành che miệng cười khúc khích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận