Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 402.1: Tỷ tỷ tốt quốc dân

..
.- Thì ra là thế.
.Sau khi tiễn bước Trưởng Tôn Diên, Lư Sư Quái khẽ mỉm cười bảo: - Kỳ thật đẩy Trưởng Tôn thúc thúc lên phía trước, cũng là vì bảo hộ ngươi, nếu như trực tiếp bổ nhiệm ngươi, một khi xảy ra nhiễu loạn, như vậy thì ngươi chắc chắn sẽ bị cả ngàn người chỉ trích, đến lúc đó cho dù là bệ hạ sợ bức bách khiến quần chúng bất mãn, cũng chỉ có thể bắt ngươi hỏi tội, mà nếu Trưởng Tôn thúc thúc chống đỡ ở phía trước, cho dù có xảy ra nhiễu loạn gì, trong triều cũng không có ai dám nói, nhưng ai cũng biết, việc này ngươi chuẩn bị đầy đủ nhất, nhất định sẽ phải xin ngươi giúp đỡ, công lao của ngươi vẫn là không thể thiếu được.
.Nói tới đây, y đột nhiên quay đầu nhìn phía Hàn Nghệ, hỏi: - Này đích thị là ngươi ra chủ ý đi?
.Hàn Nghệ lắc đầu, cười khổ nói: - Việc này không có liên quan gì tới ta cả, kỳ thật trước đó ta cũng không nghĩ tới điểm này, nếu bệ hạ giao chuyện này cho ta, ta cũng sẽ nhận thôi, ngươi cũng biết đấy, ta không có bất kỳ kinh nghiệm gì, thứ duy nhất có thể dùng là lấy mạng đấu đấy, từ đầu đến cuối, ta đều thua không nổi.
.Lư Sư Quái cười bảo: - Nhưng ngươi dường như đã dự đoán được Trưởng Tôn Diên sẽ tìm đến ngươi, ngay cả ngọn nến cũng đều chuẩn bị xong.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cũng là tại thời điểm thảo luận việc này ở nhà ngươi, mới nghĩ đến chút việc này đấy.
.Lư Sư Quái hỏi: - Vậy lúc ấy vì sao ngươi không nói?
.Hàn Nghệ thoáng trợn mắt xem thường: - Việc này ta cũng chỉ là đoán, ta cũng không thể nói chuyện này chỉ ta làm được, mà cha của Trưởng Tôn công tử không làm được, y nhất định sẽ tới tìm ta. Nếu chẳng may y không có tới, thì ta đây chẳng phải là quá mất mặt sao.
.Lư Sư Quái gật đầu, lại hỏi: - Vậy ngươi thật sự nắm chắc sẽ xử lý tốt được việc này sao?
.- Không có.
.Hàn Nghệ lắc đầu, lại nói: - Nhưng có có chút việc ngươi không làm, thì vĩnh viễn cũng không biết kết quả như thế nào.
.Trưởng Tôn phủ.
.- Lão gia, Đại công tử đã trở lại.
.- Mau bảo Diên nhi tiến vào.
.Một lát sau, Trưởng Tôn Diên đi từ ngoài vào, nói: - Hài nhi bái kiến phụ thân.
.- Sự tình hỏi thế nào rồi?
.Trưởng Tôn Xung vội vàng dò hỏi.
.Trưởng Tôn Diên lấy ra một cái bọc vải từ trong tay áo. Đưa cho Trưởng Tôn Xung, bảo: - Phụ thân, người xem đây là cái gì?
.Trưởng Tôn Xung sửng sốt, nhân lấy mở ra nhìn, nghi ngờ hỏi: - Đây là cây nến đi? Nhưng vì sao lại có màu trắng?
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Phụ thân đoán không sai, đây là cây nến mới do Hàn Nghệ phát minh. Tốt hơn nhiều so với nến chúng ta dùng hiện tại, là Hàn Nghệ tặng cho con đấy.
.- Thế sao?
.Trưởng Tôn Xung sửng sốt một chút, lại nói: - Việc này bàn lại sau, chính sự quan trọng hơn a!
.Trưởng Tôn Diên nói: - Phụ thân, đây là chính sự a!
.Trưởng Tôn Xung hoang mang liếc nhìn Trưởng Tôn Diên, nhịn không được hỏi: - Sao đứa nhóc ngươi càng ngày càng láu cá thế, cuối cùng là có ý gì?
.Trưởng Tôn Diên âm thầm cười khổ, phụ thân này của y thật đúng là hoàn toàn không hiểu về quyền thế, cả ngày đều đổ tâm tư vào nghiên cứu học vấn, y nói: - Phụ thân, lý do lệnh giới nghiêm vào ban đêm xuất hiện, là bởi buổi tối không có ánh sáng, nếu như ngày đêm không khác nhau, thì cũng sẽ không tồn tại lệnh cấm này, vì vậy ánh sáng có tác dụng cực kỳ trọng yếu trong việc nới lỏng lệnh giới nghiêm ban đêm đấy, mà Hàn Nghệ ngay cả ngọn nến cũng chuẩn bị xong rồi.
.Trưởng Tôn Xung trừng mắt nhìn, nói: - Đúng rồi! Sao phụ thân không nghĩ tới điểm này a, vậy hắn có nói biện pháp cho con biết không?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Con không hỏi. Phỏng chừng hỏi thì hắn cũng sẽ không nói, bằng không cũng sẽ không bày nến ra. Phụ thân, Hàn Nghệ chính là người mà bệ hạ không để ý các đại thần phản đối, tự mình đề bạt lên đấy, nếu không có kiến thụ, thì bệ hạ cũng không có mặt mũi nào cả. Cho nên chuyện lập công tốt như này, sao hắn có thể dễ dàng nói cho con được.
.Trưởng Tôn Xung thở dài: - Này muốn thế nào cho phải a, kỳ thật chuyện có công hay không công, phụ thân cũng không quá để ý.
.Nếu như người mà để ý thì bệ hạ cũng sẽ không giao việc này cho người rồi, Trưởng Tôn Diên nói: - Phụ thân, sao người không đi tìm bệ hạ, cứ nói là chuyện này một mình người lực bất tòng tâm, cần phải từ trong triều tìm người trợ thủ, bệ hạ nhất định sẽ đáp ứng đấy.
.Trưởng Tôn Xung gật đầu bảo: - Cũng chỉ có thể làm thế thôi.
.Ngay ngày thứ hai, Trưởng Tôn Xung đã lập tức vội vàng chạy tới hoàng cung, tìm Lý Trị đòi người, chỉ đích danh muốn Hàn Nghệ hỗ trợ.
.Lý Trị vô cùng sảng khoái đáp ứng luôn, dầu gì cũng là tỷ phu nha, chút mặt mũi này vẫn là phải cho.
.Trưởng Tôn Xung chân trước vừa rời đi, phía sau tấm bình phong đã bước ra một người, không phải là Võ Mị Nương thì là ai.
.- Tính cách của vị Đại lang nhà Trưởng Tôn này cùng phụ thân của ông ta không giống chút nào cả. Võ Mị Nương cười nói.
.Lý Trị cũng cười: - Vị tỷ phu này của trẫm, khá là giống người bên nhà mẫu thân ông ta, yêu sách như mạng, nếu như nàng mà thảo luận học vấn với ông ta, thì ông ta có thể nói cho nàng cả buổi tối cũng không ngại mệt, nhưng đối với chính sự, ông ta chỉ cần nghe thôi đã thấy phiền, chức Bí thư giám này, là do ông ta cường ngạnh quấy rầy cậu mới tới tay đấy. Nói xong, y lại cười ha ha bảo: - Mị Nương, nàng chọn người đúng thật là tốt nha, kể từ đó, Hàn Nghệ có thể thực sự kiên định đi làm việc này rồi, vừa không bị người quấy rối từ giữa, cũng sẽ không bị người buộc tội, nếu làm tốt, còn có thể có công lao không nhỏ nữa.
.Võ Mị Nương cười duyên dáng bảo: - Tất cả đều do bệ hạ anh minh quyết đoán, nô tì cũng không dám tranh công. Nàng đột nhiên nhìn lên ngọn nến trên bàn, hỏi: - Cây nến màu trắng này là do Hàn Nghệ phát minh sao?
.Lý Trị gật đầu nói: - Ngọn nến này không những sáng hơn, còn giảm bớt được rất nhiều phiền toái. Tuy nhiên trẫm đối với cái này đã sớm nhìn quen không tò mò rồi.
.Võ Mị Nương gật đầu nói: - Bệ hạ, Hàn Nghệ này quả thực là một nhân tài, nên đề bạt hắn nhiều hơn.
.Lý Trị nói: - Nàng cho rằng trẫm không muốn sao, trẫm làm như vậy, còn không phải mong hắn có thể lập công sớm chút, dù sao hắn xuất thân hàn môn, nếu lúc trước không có trận nước lũ kia, thì ngay cả chức Giám sát Ngự sử hắn cũng không được làm, trừ phi có thể khiến cho văn võ bá quan tâm phục khẩu phục, nói cách khác, cho dù trẫm mạnh mẽ đề bạt hắn đi lên, chỉ sợ cũng sẽ làm cho hắn đụng phải sự chèn ép càng thêm tàn khốc thôi, đối với việc đề bạt Hàn Nghệ, trẫm nhất định phải suy xét cẩn thận, nếu không, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại a.
.Võ Mị Nương thoáng gật đầu, sự chua xót trong đó, nàng là người rõ ràng nhất, cha nàng vẫn là khai quốc công thần, tại thời điểm Lý Uyên khó khăn nhất, đã dùng cả gia tài giúp đỡ Lý Uyên một phen, tuy rằng cũng được làm quan lớn, nhưng cuộc sống trôi qua đều là cẩn thận, bởi vì đệ tử hàn môn có chức vị cao, là một loại khiêu chiến với giai tầng quý tộc, nếu như có sự mở đầu, vậy thì trong tương lai đệ tử hàn môn sẽ càng nhiều, quý tộc còn có nơi nào để sống yên ổn nữa, cho nên, bất kể như thế nào, cũng sẽ không cho ngươi được sống ngày lành đấy.
.Trải qua một ngày, việc muốn nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm đã được lan truyền ra.
.Trong dân gian cũng là nửa vui nửa buồn, vui không phải là đám dân chúng bình thường kia, mà là đám con cháu quý tộc kia, đều không ngoại lệ, toàn bộ ủng hộ, đơn giản có thể dùng hoan thiên hỉ địa để hình dung, bởi vì bọn họ có tiền nha, hơn nữa lại không phải làm việc. Hàng đêm sênh ca cũng không có vấn đề nha.
.Ngược lại có không ít dân chúng bình thưởng cảm thấy rất sầu lo, dù sao tư tưởng của bọn họ đã bị cố định rồi, cũng thỏa mãn với cuộc sống trước mắt, không muốn có cái gì thay đổi cả, bởi vì bọn họ sinh ra ngay tại lệnh giới nghiêm này, đột nhiên muốn nới lỏng, khiến cho trong lòng họ thiếu tự tin, dù nói thế nào, thì lệnh giới nghiêm vào ban đêm cũng là giơ cờ hiệu bảo vệ trị an đấy.
.Phản ứng như thế làm cho Hàn Nghệ có chút bất ngờ. Trong lòng cũng minh bạch, vì sao thanh chính phủ có thể trường tồn trăm năm, người sở dĩ được gọi là động vật cao cấp nhất, đó là bởi vì người có tư tưởng, nhưng nếu là hàng năm bị làm như động vật cấp thấp mà nuôi nhốt, thì cũng sẽ bị đồng hóa thành động vật cấp thấp thôi.
.Nhưng Hàn Nghệ vẫn chưa bởi vậy mà lùi bước, ngược lại càng thêm thúc đẩy quyết tâm của hắn, nhất định phải phá vỡ lệnh giới nghiêm này. Khiến mỗi người có thể chi phối chình mình mỗi phút, mỗi giây.
.Hậu việc Phượng Phi Lâu.
.- Công tử Lã viết “Quốc bất kham kham nhị, quân tương nhược chi hà? Dục dữ đại thúc, thần thỉnh sự chi, nhược phất dữ, tắc thỉnh trừ chi, vô sinh dân tâm.” Công viết…!
.Hôm nay Hàn Nghệ vừa mới trở về từ bên ngoài, vừa mới tới ngoài tường viện. Chợt nghe được trong viện vang lên từng trận tiếng đọc sách, hắn theo bản năng nhìn chung quanh một chút: - Ta đây là đi lộn chỗ đi. Giống như không có a, tiếng đọc sách này --- a? Hình như là tiếng Tiểu Mập, oa, tiểu tử này từ khi nào thì trở nên chăm chỉ hiếu học như vậy a, chẳng lẽ bị hôm qua ta dạy đọc xuân thu ảnh hưởng? Ha ha, nhất định là như vậy, xem ra ta phải thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, phải dựng lên cho bọn họ một tấm gương tốt.
.Đi vào trong viện, chỉ thấy hai người Đỗ Tổ Hoa, Tiểu Dã ngồi trên bàn đá, hai tay nâng mặt, cũng đều không nói lời nào, nhàn đến không thể nhàn hơn được nữa rồi.
.Hai tiểu tử này là bị làm sao đây? Hàn Nghệ đi lên trước, gọi: - Tiểu Dã, Hoa Tử.
.- Hàn đại ca, huynh đã trở về a!
.Đỗ Tổ Hoa uể oải chào.
.Hàn Nghệ nói: - Sao hôm nay đệ uể oải như con chó chết vậy. Hoa tử, không phải ta nói đệ a, nhưng đệ nhìn Tiểu Mập người ta chăm chỉ cỡ nào a, ta ở ngoài viện đã nghe được tiếng nó đọc sách rồi, hai người các ngươi không có việc gì cũng đi đọc sách đi.
.Tiểu Dã gãi đầu, được nuôi thả lớn lên nên cậu ta còn thật sự không có tâm muốn đọc sách, tuy rằng cậu ta đọc sách hơn Hàn Nghệ rất nhiều đấy.
.Đỗ Tổ Hoa ngượng ngùng bảo: - Hàn đại ca, đầu óc ta ngu ngốc, đọc sách không vào, đọc sách cũng là khinh nhờn với sách thôi.
.- Hắc! Đầu óc đệ ngu, sao học lời của ta nhanh vậy hả? Hàn Nghệ trừng mắt rồi bước đi.
.Đỗ Tổ Hoa cúi đầu.
.Tiểu Dã không ngừng cười ha ha.
.- Các ngươi như này gọi là gì, gọi là gỗ mục không thể khắc. Hàn Nghệ chỉ vào hai tiểu tử kia giả vờ cả giận nói.
.Tiểu Dã hiếu kỳ hỏi: - Không phải là gỗ mục cũng có tác dụng sao?
.- Ách…!
Bạn cần đăng nhập để bình luận