Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1139.2: Thử sống cùng nhau

.Hàn Nghệ cười nói: - Thật ra đại bá người không hỏi, con cũng sẽ làm như vậy, nửa đầu năm nay đã quyết định xong chuyện này, nhưng mà con làm như vậy, cũng không hoàn toàn là vì cả kế hoạch nam tiến, mà là bản thân con cũng cần có người đi thi hành kế hoạch của con.
.Nguyên Hi mừng rỡ, nói: - Như thế rất tốt, như thế rất tốt a!
.Ông ta không phải là một người do dự không quyết đoán, hiện nay Hàn Nghệ là Tể tướng, có năng lực này, vậy thì đương nhiên phải lợi dụng quyền lực này để mưu cầu lợi ích rồi, nếu không thì ngươi cần quyền lực để làm cái gì.
.Tất nhiên, Hàn Nghệ cũng cho rằng như vậy.
.Trời dần dần tối, các tiểu viện của Nguyên Gia Bảo cũng lần lượt đốt nến lên.
.- Leng keng leng keng leng keng-------- sườn dê hình trái tim, cách ăn kiểu toàn Hồ, nàng nhất định sẽ thích!
.Hàn Nghệ đặt cái đĩa cầm trong tay xuống, thấy trong chiếc đĩa đặt một miếng sườn dê xếp hình trái tim, xung quanh điểm xuyết thêm lá xanh, đơn giản, trang nhã, tinh tế. Còn về cách ăn toàn Hồ, cũng có một ý nghĩa nhất định, bởi vì người Hồ bình thường ăn cơm không dùng đũa, mà dùng dao, chỉ có điều Hàn Nghệ cho thêm cái nĩa. Trong khi nói, hắn lại lấy đế nến cầm dao đến cạnh bàn, bữa tối dưới ánh nến là thứ mà hắn yêu thích nhất, cũng chỉ có trong hoàn cảnh này, hắn mới có tâm trạng mà đi nấu ăn.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy hắn bận lên bận xuống, nói: - Chàng bây giờ đã đủ mệt lắm rồi, những việc này giao cho hạ nhân làm là được rồi.
.- Cái này sao mà giống nhau được, ý nghĩa hoàn toàn không giống, việc này bao hàm ý bên trong là tình yêu của ta đối với nàng, đám hạ nhân có thể làm ra được sao. Hàn Nghệ dương dương tự đắc nói.
.Trong mắt Nguyên Mẫu Đơn hiện lên một chút cảm động, ánh mắt nhìn xuống đĩa sườn dê, đột nhiên nói: - Nhưng ta nghĩ nhiều hơn là bao hàm sự áy náy đối với ta.
.Hàn Nghệ có hơi ngẩn ra, nói:
.- Nhưng nếu như ta không yêu nàng, thì ta cũng sẽ không cảm thấy áy náy.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nhưng mà chàng thật sự không cần phải vì vậy mà áy náy, thật ra----- thật ra ta không cảm thấy như vậy có gì không tốt cả.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên nói: - Ý nàng là sao? Chẳng lẽ nàng không hi vọng nhìn thấy ta?
.- Đương nhiên----đương nhiên là không phải! Nguyên Mẫu Đơn nói: - Có thể là trước giờ ta đã quen với việc một mình, nếu như bây giờ ngày nào cũng ở cùng nhau, ta nghĩ ta ngược lại không thể thích ứng được, bởi vậy ta cảm thấy như thể này rất tốt.
.- Sai!
.Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: - Nàng nghĩ như vậy, đó là vì nàng vẫn chưa sống cùng ta mỗi ngày, nếu như ngày nào cũng sống bên ta, nàng nhất định sẽ vui vẻ hơn bây giờ gấp ngàn lần, đến một khắc cũng sẽ không muốn rời xa ta.
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười, nói: - Thật không biết xấu hổ!
.- Cái này chúng ta để sau dùng sự thật để kiểm chứng! Hàn Nghệ nắm hai tay lại, đặt lên bàn, vô cùng nghiêm túc nói: - Có điều ta đến tìm nàng, không phải vì sự áy náy của ta, mà là ta thật sự nhớ nàng, nếu như có thể, ta lại muốn ngày ngày đều được nhìn thấy nàng, sự áy náy của ta chỉ là bận không có thời gian để đến thăm nàng, còn đích thân xuống bếp, cũng không phải là bù đắp cái gì, mà là ta muốn tạo ra một chút không khí lãng mạn, cho nàng sự bất ngờ, chỉ là ta không ngờ rằng, nàng lại lãnh đạm với sự lãng mạn này như thế, haiz, lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, bạch phú mỹ (chỉ nữ giới có làn da trắng, thực lực kinh tế mạnh, ngoại hình xinh đẹp, khí chất tốt) chưa cảm động, tên nông dân còn phải cố gắng a.
.(một câu thơ trong bài Ly tao của Khuất Nguyên)
.Nguyên Mẫu Đơn nghe xong vừa cảm thấy áy náy, lại cảm thấy buồn cười, lườm hắn một cái, nói: - Nói năng lung tung, mau ăn đi! Nói xong nàng liền hạ dao cắt một miếng, bỏ vào trong miệng, bởi vì nàng mang dòng máu người Hồ, dao nĩa này đối với nàng không thành vấn đề.
.Hàn Nghệ nói: - Thế nào?
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói: - Cũng rất ngon đấy.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Vậy thì nàng đừng có ăn mà nghiện đấy, ta lại không thể ngày ngày xuống bếp được, bởi vì như vậy, sẽ làm giảm đi phương pháp tạo lãng mạn của ta rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn mỉm cười một tiếng, nói: - Trắng hay đen đều là do chàng nói cả.
.Dưới tiếng cười vui vẻ của hai người, ánh nến vàng mờ ảo cuối cùng cũng trở nên lãng mạn.
.Sau khi ăn xong, hai người lại đi đến hoa viên tản bộ, Hàn Nghệ không nghĩ nhiều, một tay vòng qua ôm lấy vòng eo thon mảnh của Nguyên Mẫu Đơn, chỉ sợ một khắc cũng không muốn buông ra, Nguyên Mẫu Đơn lúc đầu còn cảm thấy ngại ngùng, nhưng cũng dần dần lặng lẽ đưa cánh tay ngọc của mình vòng qua thắt lưng của Hàn Nghệ.
.- Mẫu Đơn, nàng đã gặp Vô Y chưa?
.Hàn Nghệ đột nhiên mở miệng nói.
.- Chưa gặp. Nguyên Mẫu Đơn có hơi khẩn trương, nói:
.- Sao chàng lại đột nhiên nhắc đến Vô Y.
.Tiêu Vô Y đích thực có thể kích thích thần kinh của mỗi người.
.Hàn Nghệ do dự một lúc mới nói: - Bởi vì ta------- ta muốn hai nàng có thể sống cùng ta.
.Kỳ thực vấn đề này, hắn vẫn luôn đang suy nghĩ, bởi vì từ sau khi hắn có sự thay đổi về cách nhìn trong hôn nhân, hắn vẫn luôn mong muốn xây dựng nên gia đình của chính mình, nhưng mà bởi vì đột nhiên xuất hiện hai người phụ nữ, làm cho hắn cảm thấy không biết phải làm sao, hắn vẫn luôn không nghĩ ra được cách nào để có thể đều là vui mừng, dẫn đến hắn vẫn cứ luôn do dự không quyết, việc khác thì hắn tràn đầy dũng khí, duy chỉ có việc này là hắn có chút lo sợ, bởi vì đây là thứ đối với hắn rất quan trọng, cho đến sau khi bàn bạc chuyện này với Mẫu Đơn lúc nãy, hắn cảm thấy không thể cứ tiếp tục do dự như vậy nữa, đã hạ quyết tâm, thì cứ ở cùng nhau trước đã rồi tính, nếu không thì, mãi mãi cũng không có cách nào bước tiếp được, ván đã đóng thuyền, có vô sỉ đi nữa thì cũng phải tiếp tục mà vô sỉ, không thể lùi lại được nữa.
.- Chuyện này không thể được! Nguyên Mẫu Đơn trả lời vô cùng quả quyết, nói: - Chúng ta không thể ích kỷ như vậy được, không nói đến Nguyên gia ta, Tiêu gia, Dương gia đều là những đại gia tộc danh tiếng lẫy lừng, thanh danh vang xa, nếu như việc này truyền ra ngoài, sẽ khiến cho gia tộc chúng ta phải chịu đựng những lời đồn đại. Phu quân, chàng không thể đòi hỏi quá nhiều được.
.- Đúng, ta cũng cảm thấy như vậy rất ích kỷ, nhưng đây cũng là ước mơ tha thiết của ta.
.Hàn Nghệ lén nhìn nàng một cái, nói: - Nàng thấy thế này có được không, ta tìm một nơi tốt, xây dựng thành một chốn đào nguyên giống với Nguyên gia bảo, bên trong chỉ có cả nhà chúng ta, lẽ nào nàng không mong muốn cuộc sống như vậy sao?
.- Ta------!
.Nguyên Mẫu Đơn muốn nói rồi lại thôi, hai hàng lông mày tràn đầy ưu sầu.
.- Ta biết nàng sợ Vô Y. Hàn Nghệ nói thầm thêm một câu, kỳ thực ta cũng sợ! Nhưng vẫn lấy dũng khí nói: - Nhưng mà việc đã đến nước này, chúng ta chung quy vẫn phải ở bên nhau, đây là cách duy nhất để loại bỏ xa cách, người một nhà mà đến mặt cũng không dám gặp, đây cũng không phải là cách lâu dài a.
.- Ta không có sợ muội ấy. Nguyên Mẫu Đơn phủ nhận trước điểm này, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt khát vọng đó của Hàn Nghệ, trong lòng thật sự không nỡ cự tuyệt hắn, nói: - Để ta suy nghĩ thêm đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận