Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 475: Du thuyết vụng về

.- Dạ.
.Võ Mị Nương thấy Lý Trị khóe miệng mỉm cười đang nhìn nàng, hơi có chút bỡn cợt. Không khỏi có chút hiếu kỳ.
.Lý Trị nói: - Trẫm hỏi nàng, có phải là gần đây nàng phái người đi tìm qua Hàn Nghệ?
.Võ Mị Nương nghe vậy có chút kinh ngạc, lắc lắc đầu nói: - Không có, vì sao bệ hạ lại hỏi như vậy?
.Lý Trị cười, nói: - Lúc nãy trẫm nói chuyện với Hàn Nghệ. Hàn Nghệ chủ động nhắc tới chuyện của nàng. Hắn nói giống như lúc nãy nàng nói, chính là hy vọng mượn chuyện Ngự sử Đại phu để đi nói chuyện với cữu cữu.
.- Vậy sao?
.Võ Mị Nương sửng sốt.
.Lý Trị gật gật đầu.
.Trong lòng Võ Mị Nương không khỏi có chút vui mừng. Điều này chứng minh ngay từ đầu nàng đã không nhìn nhầm người. Nhìn Lý Trị nói: - Vậy bệ hạ đã nói như thế nào?
.Lý Trị thở dài nói: - Kỳ thực đây là một cơ hội không tồi với nàng và Hàn Nghệ. Nhưng trẫm cho rằng, nếu như Hàn Nghệ nắm chắc tuyệt đối vậy thì nên lấy hắn làm đầu. Tuy chuyện của nàng là quan trọng hơn một chút. Nhưng hy vọng cũng không lớn lắm.
.Võ Mị Nương gật gật đầu nói: - Thần thiếp cũng nghĩ như vậy.
.Lý Trị nói: - Nhưng vấn đề này đã không tồn tại nữa. Bởi vì phương pháp của Hàn Nghệ là khiến trẫm thuận theo tự nhiên.
.- Thuận theo tự nhiên?
.Võ Mị Nương hoang mang nhìn Lý Trị.
.Lý Trị cười nói: - Trẫm tin Hàn Nghệ sẽ có cách. Thuận theo tự nhiên của hắn tuyệt không phải là buông xuôi. Hắn còn nói với trẫm một câu rất quan trọng, làm trẫn nhận được lợi ích không nhỏ.
.Võ Mị Nương hiếu kỳ nói: - Hắn đã nói gì?
.Lý Trị nói: - Nhắc đến nhân vật phong lưu, phải xem đương triều.
.Võ Mị Nương trong mắt sáng ngời, thì thào "nhắc đến nhân vật phong lưu, phải xem đương triều", nói: - Không ngờ Hàn tiểu ca tuổi nhỏ mà lại khí phách như vậy.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Nhắc tới cũng hổ thẹn. Kỳ thực cảnh ngộ của hắn hết sức giống trẫm. Nhưng ở phương diện tự tin trẫm lại không bằng hắn.
.Võ Mị Nương lông mày nhỏ nhắn nhảy lên, liếc nhìn Lý Trị, hơi trầm ngâm nói: - Những lời này của bệ hạ sai rồi. Không tự tin cũng có tốt có xấu.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Là sao?
.Võ Mị Nương cười nói:
.- Bởi vì không tự tin vì thế mà đánh giá thấp bản thân, vò đã mẻ lại sứt, điều này dĩ nhiên là không tốt. Nhưng bởi vì không tự tin mà càng cố gắng hơn như vậy sẽ là tốt. Thứ mà bệ hạ phải lo là lê dân thiên hạ, giang sơn xã tắc. Đây là chuyện khó nhất trên đời. Thần thiếp cho rằng từ trước tới nay, mỗi vị hiền quân đều có lúc không tự tin, bao gồm cả tiên hoàng. Loại không tự tin này không hẳn là chuyện xấu. Loại không tự tin này hoàn toàn có thể chứng minh trong lòng bệ hạ còn có sinh linh thiên hạ. Nếu như quá tự tin, cảm thấy chuyện giang sơn xã tắc chỉ là dễ như trở bàn tay. Như vậy sẽ tạo nên hậu quả không thể tưởng tượng được. Hiền quân đều có loại không tự tin này, duy có đám hôn quân mới có thể cho rằng đại sự thiên hạ chỉ lè chuyện thường. Bệ hạ nên duy trì loại không tự tin này. Như vậy mới làm cho bệ hạ cố gắng hơn.
.Lý Trị gật gật đầu, ha hả nói: - Nàng lúc nào cũng biết nói lý lẽ.
.Võ Mị Nương cười nhu mì, nói: - Thần thiếp ăn nói rất vụng về. Chỉ biết nói sự thật.
.Phủ Quan quốc công.
.Nội đường.
.Dương Tư Huấn đang ngồi nói chuyện cùng phu nhân Nguyên thị trên giường. Một tỳ nữ gõ cửa bước vào nói: - Lão gia, phu nhân, thiếu công tử vẫn không chịu ăn cơm.
.Dương Tư Huấn lập tức tức giận nói: - Không ăn thì thôi! Ta muốn xem tên tiểu tử thối đó bản lĩnh lớn tới đâu.
.Nguyên thị xua tay, kêu tỳ nữ lui ra. Sau đó quay về phía Dương Tư Huấn, khuyên nhủ nói: - Phu quân bớt giận. Chớ tức quá sinh bệnh.
.Dương Tư Huấn hừ nói: - Tên tiểu tử đó càng ngày càng không ra sao rồi. Nếu nó thực sự có khí phách thì cả đời đừng ăn cơm nữa.
.Nguyên thị mặt biến sắc, nói: - Nếu như quả thực như vậy thì tôi sẽ không ăn cùng nó.
.Dương Tư Huấn sửng sốt, liếc nhìn Nguyên thị, buồn bực nói: - Bà lại muốn làm gì?
.Nguyên thị có chút tức giận nói: - Tiểu Mông chẳng qua là chỉ muốn vào Dân An cục. Như vậy đâu có gì quá đáng. Dù sao cũng tốt hơn cả ngày làm xằng làm bậy bên ngoài.
.Dương Tư Huấn nói: - Vấn đề là Dân An cục này không phải nói vào là vào được. Đây không phải là càn quấy là cái gì!
.Nguyên thị nói: - Chúng ta là phụ mẫu dĩ nhiên là phải suy nghĩ cho con cái. Ông vì tương lai của tiểu Mông tốn chút công sức như vậy cũng rất bình thường a.
.Dương Tư Huấn nói: - Chỉ cần bản thân tiểu Mông cố gắng một chút. Sau này sớm muộn gì cũng sẽ vào triều làm quan. Ca ca nó không phải như vậy sao?
.Nguyên thị nói: - Tôi thực không hy vọng nó giống như ca ca nó. Ông nhìn ca ca nó, một năm khó về nhà một lần. Hiện giờ bên cạnh tôi chỉ còn một đứa con trai này thôi. Tôi không hy vọng tiểu Mông cũng rời xa tôi như ca ca nó. Hôm nay tôi nói thật với ông. Tôi rất muốn tiểu Mông vào Dân An cục. Nhà chúng ta là nhà võ tướng. Hơn nữa với tính cách của tiểu Mông, sau này làm quan có lẽ cùng vào được mười sáu vệ quân. Hiện giờ không có chiến sự, như vậy cũng tốt. Nhưng nếu chẳng may có chiến sự tiểu Mông nói không chừng sẽ phải tòng quân xuất chinh. Nếu chẳng may đến lúc đó xảy ra chuyện gì ông nói tôi còn làm sao sống được. Nhưng Dân An cục thì khác, chỉ là quản lý trị an của Trường An, nguy hiểm không lớn. Hơn nữa còn có thể ở bên cạnh tôi. Như vậy đối với tôi đã là đủ rồi. Tôi chưa từng nghĩ là tiểu Mông có thể làm tể tướng gì đó. Không lẽ ông muốn một ngày từ sáng đến tối chỉ có hai người già chúng ta ở đây sao?
.Phu nhân phát uy, khí thể của Dương Tư Huấn lập tức yếu đi. Thở dài nói: - Tôi đương nhiên cũng không muốn. Nhưng với tình hình hiện tại, nếu như không tặng lễ vật cho Hàn Nghệ thì sẽ không vào được Dân An cục. Ta một đời thanh chính liêm, chưa bao giờ đi hối lộ. Tôi không muốn đến lúc về già lại không giữ được khí tiết.
.- Trước đây tôi cũng băn khoăn điểm này, vì thế không nói gì. Nhưng hiện giờ mọi người đều tặng như vậy. Hơn nữa đến ngày này giờ này bệ hạ cũng không nói Hàn Nghệ nửa câu, bao gồm cả thái úy bọn họ. Cũng tức là triều đình đã ngầm đồng ý. Nếu như triều đình đã ngầm đồng ý thì không coi là hối lộ. Hơn nữa trước đây Hàn Nghệ cũng đã từng ở nhà ta. Là bạn tốt của Phi Tuyết. Tôi thấy Hàn Nghệ đứa bé đó cũng hiểu được có ơn tất báo. Chỉ cần chúng ta đi nói với cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ đồng ý.
.Nói xong Nguyên thị vung tay lên nói: - Dù sao tôi cũng mặc kệ. Chuyện này cũng không cần ông ra mặt. Tôi đi nói với Hàn Nghệ.
.Dương Tư Huấn nói: - Bà như vậy không phải là gây thêm phiền phức sao?
.Nguyên thị nói: - Tôi gây thêm phiền phức gì? Đây cũng đâu phải là chuyện trái đạo lý gì. Tôi chỉ hy vọng tiểu Mông sau này có thể bình an. Như vậy có gì không thể? Là ông quá yêu thể diện của mình. Lúc đầu Hàn Nghệ ở nhà chúng ta, ông vẫn luôn có nghi ngờ với cậu ta. Lúc Hàn Nghệ muốn chuyển đi ông cũng không giữ lại. Hiện giờ Hàn Nghệ có tiền đồ rồi thì ông lại không bỏ thể diện đi để đi tìm cậu ta. Chuyện này tổi hiểu rõ, nhưng chuyện này ông không cần quản. Tôi nghĩ cách là được rồi.
.Hôm sau
.Tiệm thuốc Lư gia.
.- Hàn tiểu ca, hôm qua bệ hạ tuyên ngươi vào cung nhất định là vì chuyện của Khổng đại phu đúng không?
.Hàn Nghệ vừa mới tới Trịnh Thiện Hành đã đi thẳng vào vấn đề nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận