Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 673.1: Trăng sáng bao giờ có.

.Từ khi Hàn Nghệ xây dựng ngõ Bắc, hắn luôn nhấn mạnh văn hóa, chứ không phải lợi ích hay thương phẩm.
.Hắn cũng luôn lấy xây dựng văn hóa ngõ Bắc làm trọng tâm.
.Vì hắn cảm thấy tất cả đều xuất phát từ văn hóa, bất kể đó là quốc gia hay doanh nghiệp.
.Cũng như khi người muốn làm ra cái điện thoại di động, vậy cái điện thoại này được tạo ra bằng cách nào, đây hoàn toàn là dựa theo văn hóa của doanh nghiệp mà nên, một doanh nghiệp không có văn hóa, hắn chỉ biết là di động, còn di động như thế nào, hoàn toàn chả có ý tưởng, vậy cuối cùng cũng chỉ đi sao chép người khác.
.Nhưng ngươi có thể sao chép hàng hóa của người ta, mà không thể sao chép văn hóa của người ta, vậy ngươi luôn luôn dứng sau mông người ta thôi.
.Có thể nói văn hóa chính là máy phát động của doanh nghiệp.
.Quốc gia cũng thế.
.Không khí mở cửa này chính là bất ngờ mà Hàn Nghệ hứa sẽ cho mọi người, chứ không phải duy chỉ một Tây Du Ký.
.Người đến ngõ Bắc ngày càng nhiều, bao gồm cả lão bá tánh cũng chạy đến xem náo nhiệt, họ không mua đồ gì cả, họ chỉ đến dạo chơi, nghe kể chuyện.
.Với lại, vì có văn hóa đường phố này, nhìn sao cũng không giống chuyện quý tộc sẽ làm, đây là loại văn hóa vô cùng bình dân, ở mức độ nào đó, việc này cũng kéo gần khoảng cách giữa quý tộc và thứ tộc.
.Đây cũng là lí do vì sao chợ đêm ở ngõ Bắc càng làm càng náo nhiệt. Càng náo nhiệt thì loại văn hóa đường phố này càng mãnh liệt, càng thu hút.
.Ngoài ra, vào đêm nay thì Hoa Nguyệt lâu cũng lật ngược tình thế, ngõ Bắc thì Hoa Nguyệt lâu là náo nhiệt nhất, đèn đuốc sáng trưng, tất cả đều dùng loại nến mới nhất.
.Tào Tú đứng trên lầu ba nhìn xuống những vị khách đang say mê nghe kể chuyện, lại nhìn sang người thanh niên đang đứng trên sân khấu, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý.
.Vì nàng là đồng minh của Hàn Nghệ, Hàn Nghệ đương nhiên phải để Tây Du Ký du nhập vào Hoa Nguyệt lâu, cộng với Bạch Sắc Sinh Tử luyến sáng nay, không khí giải trí càng cao hơn bên Phượng Phi lâu, khiến Hoa Nguyệt lâu lần nữa trở lại vị trí bá chủ lúc trước.
.So sánh thì bên hai chợ và chợ đêm của Nguyên gia có vẻ vắng.
.Hai chợ căn bản là trống không, bọn thương nhân sắp khóc tới nơi rồi, thật ra trong lòng của nhiều người đã bắt đầu hối hận rồi, chợ đêm lúc trước đều do Hàn Nghệ tự làm, giúp đỡ họ vô điều kiện, làm ăn của họ cũng càng làm càng tốt. Nhưng bây giờ Hàn Nghệ không phải không quan tâm cho buôn bán của họ, chẳng qua là quan tâm họ khi nào đóng cửa. Không ít thương nhân thậm chí bắt đầu bài xích Trương gia, Ngụy gia, Cố Ngôn Thương, thậm chí cả Hành hội.
.Chính vì nghị quyết của Hành hội mới dẫn đến hai chợ lâm vào hoàn cảnh khốn cùng này, bọn thương nhân đương nhiên sẽ nghĩ, cần Hành hội làm gì nữa.
.Một loại cảm xúc vô cùng phiến diện đang yên hơi lặng tiếng len lõi khắp hai chợ.
.Còn chợ đêm của Nguyên gia luôn đi theo phong cách cao quý. Cái gì cũng là tốt nhất, ở mức độ nào đó thì cũng thu hút không ít quý tộc đến thăm, một số quý tộc thì thế nào cũng không chịu đi trên cùng một con đường với thứ tộc, chính là khái niệm này, cộng thêm những sản phẩm của chợ Nguyên gia đều có chất lượng tốt nhất trên thị trường. Phần làm ăn này Hàn Nghệ không thể cướp đi, vì thế chợ của Nguyên gia vẫn luôn làm ăn ổn định.
....
.- Oa! Ta nói sao hai chợ không ai cả, hóa ra chạy qua đây hết rồi.
.Trình Xử Lượng và Trưởng Tôn Xung dẫn theo một đám thị vệ đến ngõ Bắc, mấu chột là hai chợ không gì đáng xem cả, khách hàng cũng không có bao nhiêu, đành chạy qua ngõ Bắc, nhưng khi Trình Xử Lượng nhìn thấy cảnh tượng này, y không khỏi nghẹn họng mà nhìn.
.Trình Xử Lượng lại nói:
.- Trưởng Tôn, rốt cuộc ta đã hiểu mục đích Hàn Nghệ làm chợ đêm rồi, căn bản không phải vì hai chợ cũng không phải vì triều đình, mà là vì ngõ Bắc của hắn.
.Trưởng Tôn Xung nói:
.- Ta nghĩ chuyện này không thể trách Hàn Nghệ, là thương nhân của hai chợ bội ước trước.
.Trưởng Tôn Xung cũng có thể được coi là học sinh của Hàn Nghệ, vì lớp giảng của Hàn Nghệ ông ta chưa từng vắng mặt bao giờ, vì thế ông ta vô cùng tin tưởng nhân phẩm của Hàn Nghệ.
.- Sao ngươi còn ở đó nói giúp Hàn Nghệ, gã này chỉ lo làm ăn của mình, để hai chúng ta đứng ngoài đây hứng gió lạnh.
.Cái khiến Trình Xử Lượng khó chịu là, hôm nay Hàn Nghệ cư nhiên xin nghỉ phép, lúc trước y muốn nghỉ, Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Xung luôn ngăn cản y. Bây giờ Hàn Nghệ xin nghỉ, Trưởng Tôn Xung liền lập tức đồng ý, y cảm thấy y chưa từng được đối xử công bằng như vậy.
.Trưởng Tôn Xung cười nói:
.- Ngươi thân là Tổng Đốc sát, ngươi đến doanh trại mấy lần rồi?
.- Ơ…!
.Trình Xử Lượng không lên tiếng, đần độn vô vị nói:
.- Đi đi đi, vào xem một chút đi.
.Hai người đi vào ngõ Bắc, đi được một lúc, đột nhiên nghe người hô lên:
.- Tướng quân, tướng quân.
.Trình Xử Lượng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Đại An bọn họ ngồi ven đường, vẫy tay với y, không khỏi sửng sốt, nói một tiếng với Trưởng Tôn Xung bèn đi qua kia, bảo:
.- Mấy tên các ngươi có phải xài hết tiền rồi, sao lại ngồi ăn cơm ở ven đường.
.Trương Đại An nói:
.- Tướng quân, này là ngươi không biết rồi, ngồi đây ăn cơm mới thú vị, ra sức gọi là được, không ai quản ngươi đâu, đây đây đây, mau ngồi xuống uống vài ly với chúng tôi.
.Vũ phu ấy mà, thì thích to tiếng hô hào, bình thường ăn cơm trong tửu lầu, nếu gặp phải Trương Tôn Vô Kỵ bọn họ, còn phải nói chuyện nhỏ tiếng. Nhưng ở đây thì khác, ra sức mà gọi ấy, dù sao cũng ồn ào thế, không hô to người ta còn nghe không rõ nữa là.
.Trình Xử Lượng vừa nghe đến rượu, lập tức gia tăng bài tiết, chậc chậc vài cái, nói:
.- Ta còn phải đi tuần tra.
.- Nhiều người như vậy, còn tuần gì nữa, huống hồ làm chợ đêm, Hàn Nghệ người ta am hiểu hơn ngươi nhiều.
.- Không phải sao, lò lửa của ngõ Bắc trên cơ bản đều đặt bên kia chợ đêm, hiển nhiên Hàn Nghệ đã có chuẩn bị trước, không sao đâu, ngồi ngồi ngồi.
.Trình Xử Lượng cảm thấy khá có đạo lý đấy, y đến tuần tra, chủ yếu là xem thử chợ đêm ra sao, mà cái này do Hàn Nghệ đề xuất, đều do hắn tự xây dựng nên, mà ngõ Bắc lại là buôn bán của bản thân hắn, vậy còn tuần gì nữa, bảo:
.- Được, ta đi nói với Trưởng Tôn một tiếng đã, lát sẽ quay lại.
.Nhưng quay đầu lai thì phát hiện Trưởng Tôn Xung biến mất rồi, chỉ có hai thị vệ đứng đó, hỏi:
.- Phò mã đâu?
.Hai thị vệ trả lời:
.Vâng, ban nãy phò mã gia gặp được vài người bạn, bây giờ đang nói chuyện với nhau.
.- Vậy thì tốt!
.Trình Xử Lượng ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải, bên cạnh không có tiệm cơm, ngay cả quầy hàng cũng không có, hiếu kỳ hỏi:
.- Món ăn của các ngươi từ đâu ra thế?
.- Tướng quân chờ đã.
.Trương Đại An đưa tay nắm lấy cái chuông treo bên cửa sổ, mạnh tay lắc chuông.
.Rất nhanh, một thằng nhỏ vội vội vàng vàng chạy tới, hỏi:
.- Mấy vị tướng quân còn muốn dùng gì không?
.Trình Xử Lượng sợ bắn lên,
.- Ngươi từ đâu nhảy ra thế?
.Trương Đại An cười ha ha nói:
.- Tướng quân, thú vị chứ!
.Nói xong lại nói với thằng nhỏ:
.- Lấy thực đơn của các ngươi cho tướng quân chúng ta xem thử.
.- Được nha!
.Thực đơn vừa mang đến, Trình Xử Lượng lại là cả kinh,
.- Nhiều món như vậy sao?
.Đám người Trương Đại An đều cười ào ào.
.....
.Bây giờ nơi lạnh lẽo nhất ở ngõ Bắc hẳn sẽ là tiệm thuốc của Lư gia, vì người đến đây đều là bệnh nhân, cho nên Hàn Nghệ không hề làm bất kỳ thiết bị nào cả ở xung quanh, sợ ảnh hưởng bệnh nhân.
.Tuy nhiên bên tiệm thuốc Lư gia vẫn có một cái bàn vuông đặt kế bên, là Lư Sư Quái tự để đó đấy, món ăn do Liễu Cầm làm, xung quanh ngồi bốn người, chính là Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Thôi Tập Nhận.
.Lư Sư Quái đưa mắt nhìn dòng người phía xa, một lát sau y mới thu hồi ánh nhìn, nói với Trịnh Thiện Hành:
.- Thiện Hành a, làm buôn bán ngươi không bằng Hàn Nghệ, điều này chúng ta có thể hiểu, không ngờ làm việc thiện, ngươi cũng không bằng Hàn Nghệ a! Chỉ một câu chuyện thì có thể giúp người tàn tật kiếm được con đường sống rồi.
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói:
.- Lư huynh nói không sai, cảnh giới dạy người câu cá luôn luôn cao hơn cho người con cá, cách của ta quá ngốc.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói:
.- Trịnh huynh cũng không cần tự coi nhẹ mình, nếu ngươi không nhắc chuyện này với Hàn Nghệ, đệ xem Hàn Nghệ cũng không thể nghĩ ra cách này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận