Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 783.1: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

.Chùa Đại Hưng Thiện.
.- Ha hả! Hiện giờ vị tiểu Hoàng đế này của chúng ta rốt cục cũng giống một Hoàng đế rồi.
.Nguyên Ưng nằm ở trên cành cây, một tay nhấc một vò rượu, một tay thì thả xuống dưới đung đưa, vẻ mặt thư giãn thích ý, chuyện của Nguyên Mẫu Đơn đã giải quyết xong, chuyện của Nguyên Liệt Hổ cũng theo đó mà được giải quyết xong, ông ta thật là không buồn không lo, vô cùng thản nhiên tự đắc, thậm chí còn dương dương đắc ý.
.Thôi Bình Trọng đứng dưới tàng cây, ngơ ngác nhìn về phương xa, cũng không nói tiếp.
.Nguyên Ưng đột nhiên xoay người một cái, nằm nghiêng, một tay chống đầu, hiếu kỳ nói: - Lão Thôi, vì sao Quốc Cữu Công ông ta lại không hề có một chút phản ứng nào cả, không nên như thế nha, chẳng lẽ ông ta thật sự không có cách nào với bệ hạ?
.Ánh mắt Thôi Bình Trọng thoáng hướng lên trên nhìn lướt qua, thản nhiên nói: - Vậy ngươi nói Quốc Cữu Công có thể làm sao? Trưởng tôn Hoàng hậu có ba con trai, phế Thái Tử và Ngụy vương cũng đã qua đời, cũng chỉ còn lại có đương kim bệ hạ, vì giữ gìn một mạch Trưởng Tôn, Quốc Cữu Công cũng không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
.Ông ta cùng với Nguyên Ưng tuy rằng thường xuyên cãi nhau, nhưng tuyệt không tồn tại khả năng tuyệt giao, dù sao hai người đã chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn, đều hiểu rất rõ về nhau, nếu muốn cãi nhau trở mặt thì đã sớm cãi nhau mà trở mặt rồi.
.Nguyên Ưng nói: - Nói cách khác nếu phế Thái Tử và Ngụy vương còn tại thế, Quốc Cữu Công cũng sẽ không như vậy để cho người khác khống chế.
.Thôi Bình Trọng gật gật đầu, nói: - Ta cho là như vậy, Quốc Cữu Công trở thành Tể tướng ba mươi năm, thế lực của ông ta sâu không lường được, hơn nữa lấy trí tuệ của Quốc Cữu Công, nếu không phải vì bó tay bó chân, thì tuyệt sẽ không bị động như thế.
.Nguyên Ưng nói: - Đây chẳng phải cũng có nghĩa là, nếu bệ hạ nhất định muốn lập Võ Chiêu nghi làm hậu, thì Quốc Cữu Công cũng chỉ có thể nhượng bộ?
.Thôi Bình Trọng nói: - Vậy thì cũng không nhất định, bệ hạ tuy rằng có được sự ủng hộ của đám người Lý Nghĩa Phủ, nhưng chỉ như vậy thôi thì còn xa xa không đủ, nếu đại thần chủ chốt trong triều đều kiên quyết phản đối, thì bệ hạ cũng không dám khư khư cố chấp, cái này còn phải xem trận đọ sức cuối cùng của song phương. Nói tới đây, ông ta hơi hơi nhíu mày, nói: - Nhưng thật ra có một việc, ta vẫn nhìn không ra.
.Nguyên Ưng hiếu kỳ nói: - Chuyện gì?
.Thôi Bình Trọng nói: - Hàn Nghệ.
.- Muội phu ta?
.Nguyên Ưng lập tức trở nên khẩn trương, nói: - Muội phu ta như thế nào?
.Thôi Bình Trọng ném ra một cái liếc trắng xem thường, nói: - Chẳng lẽ ngươi không phát hiện rằng, từ sau khi đám người Lý Nghĩa Phủ được trọng dụng, Hàn Nghệ liền mờ nhạt dần ở trong triều dã, cực ít khi tham dự vào những việc này, điều này thật sự là làm người ta khó có thể lý giải, hiện giờ là thời điểm lập công tốt nhất, Hàn Nghệ xuất thân bần hàn, hẳn nên nắm chắc cơ hội này mới phải, mà hắn lại cố tình đi một con đường riêng ngược lại, nhưng trông hắn không giống với loại người hồ đồ như vậy.
.Nguyên Ưng sửng sốt một lát, lập tức hừ nói: - Muội phu ta là người bực nào chứ. Sao có thể nhập bọn với đám người Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông kia.
.Thôi Bình Trọng nói: - Cho dù không nhập bọn với bọn bọn họ, cho dù Hàn Nghệ vô kế khả thi, cũng có thể tích cực tham dự vào việc này, góp lời ở trước mặt bệ hạ nhiều hơn, đây mới là đạo làm thần chứ, nếu cứ tiếp tục như thế này, một khi bệ hạ giành được thắng lợi, như vậy đám người Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông tất sẽ ép Hàn Nghệ không chỉ một bậc, mà ưu thế duy nhất của Hàn Nghệ cũng sẽ bị tiêu giảm đến hầu như không còn.
.Đây là một đạo lý vô cùng rõ ràng, theo ông ta, Hàn Nghệ không có lựa chọn nào nữa cả, chỉ có cách treo cổ ở trên cái cây Lý Trị, như vậy khẳng định chỉ có thể là ôm lấy cái cây to này, mà hôm nay là thời điểm mấu chốt nhất, lúc này mặc kệ ngươi có biện pháp nào hay không, ngươi đều phải thường xuyên lộ diện ở trước mặt bệ hạ, cảm giác tồn tại ở thời khắc này là vô cùng quan trọng, mà ngay cả loại lão thần tử như Thôi Nghĩa Huyền, cũng thường xuyên gặp mặt Lý Trị, biểu hiện sự quan tâm đối với việc này, mà ưu thế của Hàn Nghệ, đương nhiên chính là việc hắn là người sớm nhất ủng hộ Lý Trị và võ Chiêu nghi, nếu chút ưu thế ấy cũng bị đám người Lý Nghĩa Phủ thay thế, vậy triển vọng của Hàn Nghệ là cực kỳ không ổn.
.Nguyên Ưng ngẫm lại, thấy việc này thật sự cũng đúng, nói: - Xem ra ta phải đi nhắc nhở muội phu một chút.
.Thôi Bình Trọng lắc lắc đầu nói: - Vậy thì không cần, Hàn Nghệ không có khả năng không rõ đạo lý này, hắn rõ ràng là cố ý làm như thế, ta nghĩ Hàn Nghệ đang tiến hành một kế hoạch không muốn người biết, chỉ có điều đến tột cùng hắn muốn làm cái gì đây?
.Hành vi của Hàn Nghệ, khiến ông ta cảm thấy có chút không thể hiểu nổi.
.- Ha ha! Muội phu của ta thật đúng là lợi hại, ngay cả lão Thôi ngươi cũng nhìn không thấu. Nguyên Ưng đắc ý cười ha ha, suy nghĩ của ông ta rất đơn giản, chuyện mà ngay cả Thôi Bình Trọng cũng không đoán không ra, thì ông ta căn bản cũng không cần lo lắng.
.Đang lúc lúc này, một hạ nhân vội vã đã đi tới, hướng về phía Thôi Bình Trọng nói: - Lão gia, không xong, trong nhà đã xảy ra chuyện.
..
.Thôi gia.
.Trịnh Thiện Hành đi vào trong một tòa đình đài ở phía sau giả sơn, hướng tới đám người Tiêu Vô Y nói: - Chúng ta làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không, ta sống lớn bằng ngần này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vô Nguyệt rơi lệ.
.Tiêu Vô Y vui vẻ nói: - "Ngươi nói là tiểu Vô Nguyệt khóc?
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu.
.Tiêu Vô Y tiếc nuối nói: - Đáng tiếc ta không nhìn thấy.
.Vương Huyền Đạo nhỏ giọng nói: - Vô Y tỷ, đây hẳn không phải là chuyện đáng để vui vẻ đi.
.- Ngươi quản ta.
.Tiêu Vô Y trừng mắt.
.Vương Huyền Đạo không phản bác được.
.Thôi Tập Nhận hừ nói: - Nên như thế, Nhị muội ta vì y chảy bao nhiêu nước mắt rồi, bây giờ ta còn ngại tra tấn không đủ đấy.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn cảm thấy làm như vậy, có chút quá hèn hạ rồi.
.Tiêu Vô Y nói: - Ngươi ít ở trong này buồn lo vô cớ thôi, từ nhỏ đến lớn, các ngươi đã từng làm bao nhiêu việc đê tiện vô sỉ, nhưng tất cả tội danh đều là một mình tỷ đây gánh hết, còn bị các ngươi mắng thành nữ ma đầu, còn lợi ích thì các ngươi chiếm hết, danh vọng Trường An Thất tiểu quỷ kia của các ngươi đều là tỷ cho đấy.
.Trịnh Thiện Hành buồn bực nói: - Nhưng có việc nào không phải cô sai khiến chúng ta làm đâu.
.Tiêu Vô Y dùng ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng gãi gãi cổ, hừ nói: - Cũng không phải là trách các ngươi, ta chỉ hy vọng các ngươi biết rằng, làm người hầu cho ta, cũng không bạc đãi các ngươi, mệt cho các ngươi còn ở đó mà oán giận ta. Các ngươi ngẫm lại xem, ở trong cái khế ước chủ tớ kia, thất tiểu quỷ các ngươi đã uy phong cỡ nào, danh vọng liên tiếp được kéo lên, có ai không biết, có ai không hiểu, nhưng sau khi khế ước chủ tớ chấm dứt, thì các ngươi thành năm bè bảy mảng, không có thành tựu, ai ai cũng có thể cưỡi lên trên đầu các ngươi, thậm chí sa đọa đến mức đi theo cái nên nông dân Hàn Nghệ kia mà lăn lộn, thật là có tiền đồ a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận